Đêm tối mịt mờ, gió chuyển lạnh, thổi nhè nhẹ từng đợt, triền miên khắc vào tận xương.
Phương Nhị cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình.
Thế nhưng mặc kệ hắn có cố gắng khống chế thế nào đi chăng nữa thì sắc mặt vẫn không tự chủ được càng trở nên thâm trầm vì cuộc chiến sắp tới, bởi vì một hồi rõ ràng là không công bằng, lại đáng chết ở chỗ không giống như cách thức chiến đấu mà hắn mong muốn.
Trên bãi đất trống là một đấu với 12, gần như ở mỗi một phương hướng đều có ba kẻ mang theo binh khí, đao nhọn, móc câu, dây xích, thậm chí rất nhiều lần, khi Diệp Bạch nhảy lên giữa không trung, bảy tám kẻ đã lập tức đem binh khí từ trước sau trái phải hướng về phía hắn, thậm chí sượt qua quần áo. Nhưng cho dù là vậy, qua hơn 15 phút chiến đấu, Diệp Bạch cũng không bị chút tổn thương nào, ngược lại là những kẻ vây công Diệp Bạch đều bị thương ít nhiều, cũng có vài kẻ đã chết.
Lại một kẻ vây công bị chết.
Phương Nhị sắc mặt âm trầm tới cực điểm, tay hắn nhẹ nhàng động.
"Ối!" Một tiếng kêu r3n vang lên, Diệp Bạch nhẹ chuyển thân mình một chút, trong khoảnh khắc, một lưỡi dao nhọn mang ánh sáng sắc lạnh liền tiến thẳng tắp về phía tròng mắt, đồng thời, một kẻ khác mang theo thanh lợi kiếm còn dính máu cực âm hiểm hướng đến phía xương sườn mà chém. Mặt khác, sau lưng cũng mang theo tiếng gió gào thét, chính là tiếng búa sắt mang theo nội lực thật mạnh phát ra âm thanh.
Cảm nhận được mũi đao mang theo khí lạnh bức người, Diệp Bạch không chớp mắt ngửa đầu về phía sau, trường kiếm bên tay phải nhẹ vung chống lại kiếm lạnh ở phía bên phải hướng đến, dưới chân thuận thế dùng sức nhảy lên đá một cái khiến cho búa sắt sau lưng chệch hướng đập vào tên cầm đao.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa hết.
Cả thân hình ở trên không trung không hề mượn lực, Diệp Bạch rút kiếm, lại vung kiếm chém xuống tay của tên cầm búa! Ngay sau đó lại chém một kiếm sang ngang về phía tên mang hai thanh trường đao, khi hai chân Diệp Bạch chạm đất lại thêm năm sáu kẻ mang binh khí ở các nơi chạy đến.
Nhưng lúc này đây, Diệp Bạch không phản ứng với những kẻ đang run rẩy phía trước, mà đứng thẳng tắp tại chỗ, tuỳ ý mấy kẻ xung quanh hướng binh khí về mình, thường thường vung kiếm.
Chung quanh nơi Diệp Bạch đứng có tám người.
Tám tên này mắt thấy binh khí chuẩn bị đâm vào người Diệp Bạch còn chưa kịp cao hứng liền thấy hình ảnh trước mắt lung lay, ngay sau đó, ở yết hầu có một tia lạnh lẽo, cảm giác giống như một sợi gió lạnh m ơn trớn.
Những kẻ trước đó bị chết cũng chính là bị người chém giống như vậy, tám người này đối với cảm giác này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức sắc mặt bọn chúng lúc xanh lúc trắng, lại bất chấp cái gì mà tăng thêm lực đạo, đồng loạt rút tay về vuốt cổ chính mình xem đầu có còn trên cổ hay không.
Diệp Bạch đứng vững vàng tại chỗ.
Mấy kẻ kia xác định tạm thời đầu vẫn còn an toàn trên cổ, cũng không tiếp tục động thủ, nguyên nhân gần nhất là do vừa rồi hiểu rằng đối phương đã thủ hạ lưu tình, thứ hai tất nhiên là vì muốn bảo toàn tính mạng.
Phương Nhị vốn dĩ sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm, nhưng khi thấy một màn này, hắn ngược lại nở nụ cười: "Văn Nhân thiếu thành chủ, ngươi nói, ta có nên hay không nên đem tình huống hiện tại lý giải thành..."
Phương Nhị nghiêng đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cổ Hạ Cẩm, lại nhìn vị trí miệng vết thương của những kẻ vây quanh Diệp Bạch giống hệt nhau thì lần nữa mỉm cười: "Người này đối với thiếu thành chủ rất quan trọng?"
Đồ ngốc! Tề Ngạo vẫn ẩn nấp mình cẩn thận không nhìn sót sự việc nào thầm mắng dưới đáy lòng, lại không biết rốt cuộc mình đang mắng ai.
Mà Diệp Bạch rõ ràng đứng đó lại không nói chuyện, chỉ nhìn Phương Nhị, cùng Hạ Cẩm bị hắn bắt cóc, giống như đang đánh giá cái gì.
Chạm phải một ánh mắt bình tĩnh giống như không có chút tình cảm nào, trong lòng Phương Nhị bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Trên mặt bất động thanh sắc, chỉ đem đao nắm trong tay càng cẩn thận hơn: "Thiếu thành chủ, chuyện đến nước này, cũng không cần nói nhiều. Ngươi gϊếŧ nhiều người của chúng ta như vậy quả thật là quá đáng, chính là lão thái gia đã tự mình mở miệng, cũng là không có khả năng bỏ qua. Thế nhưng trước mắt, chỉ bằng người trong tay ta, muốn cho thiếu thành chủ bó tay chịu trói hoặc là tự sát tạ tội cũng thật khó khăn, như vậy..."
Ánh mắt Phương Nhị do dự nhìn những người chung quanh một vòng, cuối cùng dò hỏi một câu nghiêm túc đối với lão giả râu tóc bạc trắng bên người.
Lão giả nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Nhị liền xoay người nhìn Diệp Bạch, ngữ khí lành lạnh: "Như vậy đi, những người vừa rồi đem ra cũng chỉ khiến cho ta mất mặt. Chỉ cần thiếu thành chủ đánh bại Tiền Lão, ta đây đảm bảo sẽ không gây khó dễ cho thiếu thành chủ, thế nào?"
Phương Nhị nói thật giảo hoạt. Hắn chỉ nói không làm khó dễ Văn Nhân Tầm, lại không nói có gây khó dễ cho những kẻ khác hay không... Thế nhưng mấy thứ này, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm trong giang hồ đều có thể hiểu. Phương Nhị nói lời mở đầu như vậy, thật ra cũng không phải hắn ôm tâm lý may mắn gì, mà chỉ là theo thói quen trước đó thôi. Trên thực tế trong chuyện này, hắn cũng không hoàn toàn quan tâm việc mình có hứa hẹn gì hay không, bởi vì hắn đã sớm hạ quyết tâm, hôm nay, cho dù trả bất cứ giá nào, hắn đều phải đem người lưu lại, so sánh giữa việc uy hϊếp đối phó với Văn Nhân Tầm với hơn 500 mạng người đã chết trong tay đối phương kia, một mạng của kẻ hèn này có tính là gì?
Diệp Bạch không trả lời ngay.
Phương Nhị cũng không vội, chỉ kiên nhẫn chờ. Hắn chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng, chỉ cần hắn còn để ý kẻ trong tay mình, hắn sẽ không thể không đáp ứng.
Diệp Bạch trầm mặc một lát, quả nhiên đáp ứng. Ánh mắt hắn dừng trên tay cầm đao của Phương Nhị một hồi, tiện đà khẽ gật đầu, lên tiếng: "Được."
Một tiếng "Được" này làm tinh thần vẫn luôn căng thẳng của Phương Nhị buông lỏng.
Mà đúng lúc này, tiếng vó ngựa như có như không từ xa truyền đến.
Sự việc phát sinh đột ngột, Phương Nhị vừa thả lỏng tinh thần còn chưa kịp cảnh giác, theo bản năng hơi hơi nghiêng đầu.
Nhưng cũng vào lúc này, trong mắt Diệp Bạch có một tia ánh sáng kì lạ, đột nhiên rút kiếm!
Chỉ một kiếm.
Một kiếm rất nhanh.
Kiếm đến vô thanh mang theo ánh sáng, giống như chuôi kiếm kia chưa từng chuyển động, trước sau vẫn giống như trên tay Diệp Bạch.
Nhưng mà kẻ bắt cóc Hạ Cẩm Phương Nhị rõ ràng cảm nhận được một cỗ kiếm khí rõ ràng từ nơi xa truyền đến, vô hình vô âm, sắc bén vô cùng.
Sắc mặt Phương Nhị đại biến, nếu trên tay hắn lúc này là Diệp Bạch, hắn tự nhiên tình nguyện có chết cũng không buông tay; nhưng trên tay hắn lúc này lại chỉ là Hạ Cẩm, đừng nói là chết, cho dù chỉ là mất một cánh tay hắn cũng không thấy đáng.
Kiếm tới chỉ dừng trước mặt, Phương Nhị không nghĩ nhiều bèn buông Hạ Cẩm ra, một thân từ phía sau luồn qua trái, đang định bắt người trở lại, lại không ngờ Hạ Cẩm vẫn luôn lo sợ giống như bị doạ, bỗng nhiên lui ra phía sau vài bước.
"Chờ đã", mắt thấy phía sau Hạ Cẩm là cỏ mọc lan tràn trước mép sườn núi, Phương Nhị vội vàng mở miệng, nhưng rốt cuộc cũng không kịp, chỉ thấy Hạ Cẩm liên tục lui về sau một chân dẫm vào khoảng không, cả người liền rơi xuống phía sườn núi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sự việc hết cái này đến cái khác phát sinh, Phương Nhị từ lúc bắt đầu kinh giận cho tới bây giờ đều đã có chút ngây người. Nhưng sự tình cũng không dừng lại ở đó, trong nháy mắt Hạ Cẩm lăn xuống triền núi kia, một đạo bóng dáng xanh nhạt trước mắt mọi người thoáng qua bỗng nhiên từ nơi cỏ cây ẩn mình lao xuống sườn dốc.
Phương Nhị ngây ngốc nhìn.
Những kẻ có mặt tại đây cũng ngây ngốc, không cách nào kịp phản ứng.
Một hồi lâu, phản ứng không kịp những gì đang diễn ra, "hiện tại đuổi theo cũng đã muộn", Phương Nhị hung hăng nhắm mắt lại, tiện đà cắn răng nói: "Mới vừa rồi ai đã chém trúng Văn Nhân Tầm?"
Bá một tiếng, năm cánh tay giơ lên!
Nhìn triền núi bị bóng đêm cùng cỏ cây bao phủ như cũ, Phương Nhị lại cắn răng nói: "Không bôi độc ở trên binh khí giơ tay!"
Lại bá một tiếng, năm cánh tay thẳng tắp toàn bộ rụt lại.
Phương Nhị rốt cuộc trở mặt một cái, nghiến răng mà mắng chửi một tiếng: "Hỗn đản!"
Nói xong cũng không đợi mấy người kia xám hối, Phương Nhị lại cả giận nói: "Nếu đã bỏ độc, vì sao không bỏ loại mạnh một chút? Lăn lộn lâu như vậy còn để cho người trốn thoát? Hiện tại còn đứng ì ra đó làm gì? Còn không mau đi! Trước khi độc bị hắn xử lý sạch sẽ phải tìm được người."
Vì thế những kẻ cứng họng trên sườn núi rốt cuộc liền tốp năm tốp ba tản ra.
Cùng lúc đó, vận khí của Diệp Bạch cùng Hạ Cẩm nấp trong bụi cỏ bên sườn núi có vẻ không tốt lắm, bọn họ không ngừng lăn xuống sườn dốc, trên đó còn có đá lởm chởm, chỉ cần không để ý một chút là có thể bị đâm cho máu tươi đầm đìa.
Nếu chỉ có một mình Diệp Bạch thì dù cho có là huyền nhai cũng không thành vấn đề già cả. Thế nhưng lúc này, một là không có sự chuẩn bị, hai là còn mang theo một kẻ không có võ công Hạ Cẩm...
Một khắc lôi kéo quần áo của Hạ Cẩm kia, Diệp Bạch liền nhíu mi.
Một tay ôm người, một tay cầm kiếm Diệp Bạch dùng sức hai lần cũng chưa thể cắm kiếm vào sườn dốc để ổn định thân mình, sau đó bỗng nhiên mở miệng: "Buông tay."
Cùng với việc lăn vài vòng, trên cơ bản là Hại Cẩm không nghe thấy gì, chỉ biết dựa vào bản năng cầu sinh mà gắt gao bắt lấy cánh tay Diệp Bạch, dùng sức đến nỗi móng tay cách quần áo đâm vào da thịt.
Diệp Bạch lười nói đến lần hai, cũng không tính toán tránh đi tay của Hạ Cẩm. Ở trong lòng suy xét một chút, hắn đơn giản thu kiếm vào vỏ, cũng không có ý đồ ổn định thân mình, mà chỉ duỗi tay bảo vệ đầu Hạ Cẩm, cứ như thế cùng nhau lăn xuống phía dưới.
Sườn dốc dài như thể không có điểm cuối, chờ Hạ Cẩm rốt cuộc tỉnh lại từ trong trì độn đã thấy Diệp Bạch mang theo hắn tìm được một nơi ẩn nấp khá tốt cạnh hồ nước, cũng đã cởi ra áo trên, đang rửa sạch miệng vết thương trên người.
Miệng vết thương trên người Diệp Bạch không nhiều lắm, cũng không sâu, nhưng vết thương mới chồng lên vết thương cũ rất nhiều, lung tung ngang dọc, sâu sâu nông nông, hình dạng nào cũng có, khiến cho người ta không tưởng tượng được chúng được tạo thành do cái gì.
Bầu trời đêm mênh mang thâm trầm, mặt trăng bị mây mờ che khuất một nửa, nửa còn lại chiếu trên vai Diệp Bạch, sáng sáng tối tối, lại giống như một tầng áo nhẹ lại càng hấp dẫn ánh mắt người.
Dưới ánh trăng, bọt nước mang theo ánh sáng trượt xuống từ đầu vai Diệp Bạch, lướt qua tấm lưng thẳng tắp, lại đi qua vòng eo rắn chắc rồi hoàn toàn lạc trong quần áo bên hông, vô thanh vô tức.
Đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, Hạ Cẩm cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn, cho đến khi đối phương cầm lấy kiếm.
Bùm!
Tiếng tim đập thật rõ ràng.
Không phải chưa từng thấy qua nam nhân tr@n trụi, cũng không phải chưa nhìn thấy người cầm kiếm bao giờ, nhưng chưa có một giây phút nào Hạ Cẩm cảm thấy người cầm kiếm đẹp... Ngoại trừ lúc này.
Đã hoàn toàn thanh tỉnh nhưng lại luyến tiếc dời tầm mắt, Hạ Cẩm nhìn, tình cảm đã lâu không có lại lần nữa nảy lên trong lòng.
Thế nhưng Hạ Cẩm có tình hay không cũng chẳng có quan hệ gì với Diệp Bạch cả.
Hắn chỉ lấy kiếm ra, bình tĩnh cắt đi thịt thối ở miệng vết thương, từ đầu đến cuối cũng không chút nhíu mày.
Diệp Bạch dùng một khoảng thời gian rất ngắn xử lý miệng vết thương, ngắn đến nỗi Hạ Cẩm gần như chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy vết thương được băng bó tốt.
Mà Hạ Cẩm vừa tỉnh trí lại, định mở miệng quan tâm nhìn thấy một màn này, tự giác ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
Nhưng Diệp Bạch lại mở miệng: "Đem thịt thối phía sau lưng ta khoét xuống."
Hạ Cẩm ngẩn ra, lại giương mắt nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện sau lưng Diệp Bạch cũng có một vết thương, miệng vết thương màu đen.
Do dự một chút, hắn đứng dậy tới phía sau lưng Diệp Bạch, lại nhận lấy kiếm, lúc này mới ấp úng: "Cứ như vậy... khoét xuống?"
Diệp Bạch không nói gì.
Hạ Cẩm run rẩy cầm lấy kiếm của Diệp Bạch đặt lên miệng vết thương của hắn nhưng không có cách nào hạ thủ được.
Cứ như thế giằng co nửa ngày, Diệp Bạch rốt cuộc nhíu mi:
"Vì sao ngươi bị bắt?"
Đột nhiên nghe thấy âm thanh, Hạ Cẩm ngây người một lúc mới ý thức được Diệp Bạch đang nói chuyện với mình, lập tức bày ra bộ dáng tươi cười, mở miệng nói: "Lúc ta ra ngoài mua đồ, đột nhiên có người tới rồi..."
Nói như vậy, Hạ Cẩm bỗng nhiên thấy hoa mắt, tiện đà chỉ cảm thấy tay động một chút, dùng kiếm cắt xuống một đoạn.
Khoảnh khắc trường kiếm trắng tinh được lấy ra, đồng thời cũng có một nạt bóng đen hạ xuống, chính là một tảng lớn thịt thối ở miệng vết thương của Diệp Bạch.
Nhìn máu tươi trên lưng đối phương chảy ròng ròng, sắc mặt Hạ Cẩm trắng bệch.
Nhưng Diệp Bạch vẫn không có biểu tình gì như cũ, chỉ là đè lại hai đầu vai, điểm huyệt đạo để cầm máu, sau khi phủ thêm quần áo, lại lấy vỏ kiếm từ trên tay Hạ Cẩm về, tra kiếm vào vỏ, đồng thời mở miệng: "Người bên cạnh ngươi đâu?"
Hạ Cẩm thần sắc có chút bất an, nhưng ánh mắt lại vẫn thanh tỉnh như cũ: "Ta không biết, ta vừa mới đi vào trong tiệm đã bị đánh hôn mê."
Diệp Bạch không nói nữa, sửa sang lại kiếm, hắn đi sang một bên, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Cẩm tự nhiên cũng trầm mặc theo.
Một thoáng yên lặng.
Dường như không chịu nổi áp lực giữa hai người, Hạ Cẩm lo sợ mở miệng nói: "Ta không phải gian tế..."
Diệp Bạch không nói gì.
Miệng đột nhiên có chút khô khốc, Hạ Cẩm vươn đầu lưỡi li3m li3m khoé môi, lại nói tiếp: "Ta... Thành chủ có thể thu giữ ta, ta thật sự rất vui, nhưng ngoài việc này ra, ta thật sự không nghĩ đến..."
Diệp Bạch không nói gì như cũ.
"Ta chỉ tôn kính Thành chủ, không có ý đồ gì khác..." Hạ Cẩm ấp úng nói, tay không tự giác kéo kéo cổ áo, che đi vết xanh tím loáng thoáng ở yết hầu.
Diệp Bạch rốt cuộc mở bừng mắt. Hắn nói:
"Còn tiếp tục nhiều lời, ta liền khoét mắt của ngươi, trực tiếp mang về."