Độc Cô Kinh Phi thở ra một hơi thật dài.
Lúc này, hắn đang nằm trên mặt đất, nằm ở trước mặt Diệp Bạch — mới vừa rồi, trước cả khi Văn Nhân Quân cùng Độc Cô Ly Hận luận bàn, cả hai thiết thiết thực thực tỷ thí một hồi, hơn nữa chẳng phân biệt được thắng bại.
Bất quá……
Độc Cô Kinh Phi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, sau đó thần sắc dị thường phức tạp nhìn Diệp Bạch nhìn như vô sự, thậm chí còn có tâm tình cùng khí lực lau kiếm, rốt cuộc hiểu được vì cái gì ngày ấy phụ thân có thể quả quyết mình không thể so với đối phương.
“Rất rõ ràng a, ta là người, hắn là cầm thú a……” Người làm sao có thể cùng cầm thú so sánh! Độc Cô Kinh Phi giận dữ nghĩ, hồn nhiên quên mất chính mình có cái nhã hào giang hồ gọi là ‘Đông Hải tiểu Long vương’.
Không phải không nghe thấy, lại hiển nhiên không định để ý, Diệp Bạch như trước tỉ mỉ lau kiếm.
Nghiêng mắt nhìn Diệp Bạch một hồi, Độc Cô Kinh Phi đơn giản dang tay dang chân liền an ổn nằm ngửa trên đất, tiếp đó kéo dài thanh âm: “Văn Nhân thiếu gia –”
Diệp Bạch như trước vẫn mặc kệ.
Độc Cô Kinh Phi càng tỏ ra hữu khí vô lực: “Văn Nhân thiếu gia, Văn Nhân đại gia, ngài tin tưởng ta, kiếm của ngài lau ít đi một lần cũng sẽ không có thêm một vết gỉ nào cả, thật sự.”
Như trước không có đáp lại.
Độc Cô Kinh Phi đã gần như quen: “Hay là thanh kiếm kia là tín vật đính ước người ngươi thích đưa……” Nói như vậy, hắn tùy ý hướng trên chuôi kiếm liếc mắt một cái, “Ân, kêu Tranh Vân? Tên này thật không tệ.”
“Không phải thích.” Diệp Bạch rốt cuộc mở miệng.
Nghiêm túc tỷ thí một hồi, Độc Cô Kinh Phi quả thật mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày này đã biết được cá tính người trước mặt, hắn cũng chỉ lười biếng cười, tùy ý tìm chút đề tài, mãi đến khi lỗ tai nghe thấy một câu mới thôi:
–“Như thế nào thích?”
Độc Cô Kinh Phi nhất thời sửng sốt một chút. Tưởng mình nghe lầm, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch: “Vừa rồi…… Thiếu thành chủ nói cái gì?”
Diệp Bạch nhìn vào đáy mắt Độc Cô Kinh Phi: “Như thế nào thích?”
Ánh mắt Diệp Bạch quá mức nghiêm túc, Độc Cô Kinh Phi theo bản năng định trả lời, lời nói đến bên miệng, hắn đột nhiên ý thức được một chuyện khác: “Thiếu thành chủ, ngươi mới vừa rồi nhìn vào mắt ta?”
Diệp Bạch không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn vào mắt Độc Cô Kinh Phi.
Động tác này thật sự là trả lời càng rõ ràng hơn nói bất cứ gì, Độc Cô Kinh Phi nhịn không được sờ sờ mắt, nghĩ đến một câu lời đồn ngầm trong chốn giang hồ: “‘Hải ngoại Độc Cô thị, có bích nhãn, kỳ lạ. Có thể xem xét lòng người, nhϊếp hồn đoạt phách……’”
“Xem xét lòng người, nhϊếp hồn đoạt phách?” Diệp Bạch nhìn thoáng qua cặp mắt xanh biếc xanh biếc kia, tiếp đó bình tĩnh nói, “Công lực của ngươi còn chưa đủ tinh thâm.”
Đây là đang nói hắn công phu không tốt, không có bản lĩnh kia? Độc Cô Kinh Phi không đáp lại, tiếp đó bật cười khanh khách.
Nghiêng người ngồi dậy, Độc Cô Kinh Phi nheo lại ánh mắt, vỗ vỗ cây cỏ trên áo choàng, sung sướиɠ nói: “A Tầm, không ngại ta gọi ngươi như vậy đi?”
Diệp Bạch thần sắc thản nhiên.
Độc Cô Kinh Phi coi như hắn đáp ứng rồi. Sờ sờ cằm, hắn nói: “Ngươi mới vừa nói,‘Như thế nào thích’?– ngươi có người ngươi xác định thích?”
“Ân.” Diệp Bạch lên tiếng.
“Thích nhiều không?” Độc Cô Kinh Phi hỏi.
“Không biết.” Diệp Bạch trả lời.
Độc Cô Kinh Phi gãi mặt: “Kia đối phương thích ngươi sao?”
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, bình tĩnh trả lời: “Không thích.”
Chân mày Độc Cô Kinh Phi liền nhăn lại: “Đối phương nếu không thích ngươi, chi bằng, ngươi cũng đừng thích đối phương nữa?”
“Ta gϊếŧ cháu hắn.” Diệp Bạch nói.
Độc Cô Kinh Phi nhất thời cứng họng: “Chả trách –” Hắn vốn định nói ‘Chả trách người ta không thích ngươi.’, bất quá lời Diệp Bạch ngay sau đó lập tức khiến hắn đem mấy từ đó nhai nát nuốt trở lại bụng.
Diệp Bạch nói: “Thời gian nửa tháng, hắn phí trên người ta khoảng một vạn lượng.”
Độc Cô Kinh Phi chân chính trợn mắt há mồm, hắn cẩn thận hỏi: “Ngươi kỳ thật là gϊếŧ kẻ thù của hắn đi?” Tiếp đó, hắn hơi do dự, vốn chuẩn bị dò xét, nhưng nghĩ lại một màn vừa rồi Diệp Bạch nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất thời liền bỏ đi ý niệm trong đầu, chỉ hỏi, “Hắn phí bạc trên người ngươi, là xuất phát từ hảo tâm? Hơn nữa là ngươi cần?”
Diệp Bạch khẽ gật đầu.
“Nửa tháng, một vạn lượng……” Hắn kỳ thật yêu ngươi yêu vô cùng sâu sắc đi…… Khóe môi Độc Cô Kinh Phi giật giật, rốt cuộc cũng không đem một câu cuối nói ra, mà chỉ là lại xác định: “Ngươi xác định thích hắn?”
Diệp Bạch lại gật đầu.
Độc Cô Kinh Phi đột nhiên phát giác người trước mặt ở vài phương diện kỳ thật ngây thơ đến có chút khả ái.
Vì thế, hắn nhịn không được nở nụ cười: “Thích một người sao, chính là làm cho đối phương cao hứng, như thế mà thôi.”
Diệp Bạch trầm mặc xuống, tựa hồ đang tự hỏi.
Sau đó, hắn lại gật đầu.
Thật sự là khả ái. Độc Cô Kinh Phi híp mắt nhìn người trước mắt, trên mặt tiếu ý càng đậm.
Chỉ là lúc này, hắn rốt cuộc cũng không thể đoán được, một câu mình thuận miệng nói ra, chẳng qua chỉ là đùa giỡn mà thôi, cuối cùng, lại mở ra một nhân sinh từ máu tươi mà thành.
Chợt, Độc Cô Kinh Phi thấy tiểu tư đi theo bên cạnh Diệp Bạch ló đầu ra từ cây cột nhỏ gần đó.
“Tiểu tư của ngươi có việc tìm ngươi.” Cười nói một tiếng, Độc Cô Kinh Phi cũng liền thuận tiện thay Diệp Bạch vẫy tay.
Tiểu Ngũ đứng trên hành lang đình viện nhanh như chớp chạy tới, đến gần Diệp Bạch nói: “Tầm thiếu gia, chuyện của Hà cô nương đã giải quyết, bất quá……”
Diệp Bạch không tỏ thái độ.
Ánh mắt Tiểu Ngũ nhìn nhìn Độc Cô Kinh Phi.
Độc Cô Kinh Phi xem như không thấy, như trước tùy tiện ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Không biết làm thế nào, hơn nữa cũng biết Độc Cô Kinh Phi sớm biết được sự tình, Tiểu Ngũ liền tiếp tục nói: “Bất quá, Hà cô nương nói cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng có thể gặp lại Tầm thiếu gia một lần.”
“Nàng ở nơi nào?” Diệp Bạch mở miệng.
“Vẫn là Tiên Thước lâu.” Tiểu Ngũ nói.
Thản nhiên lên tiếng, Diệp Bạch cầm kiếm đi ra ngoài.
Độc Cô Kinh Phi cũng theo đó đứng lên: “Ta đây cũng đi về trước …… A Tầm, có muốn ta cùng ngươi đi xem?”
Nói thế, Độc Cô Kinh Phi kỳ thật hoàn toàn chỉ là phòng ngừa vị bằng hữu mình vừa mới thích này bị thiệt thòi.
“Không cần.” Diệp Bạch mở miệng.
Độc Cô Kinh Phi gật đầu, một đường theo Diệp Bạch đi ra đại môn, khi tách ra lại tùy ý nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước cha ta mời thúc thúc ngươi luận võ, có cơ hội chúng ta cùng nhau học hỏi học hỏi đi?”
Bước chân Diệp Bạch hơi ngừng, tiếp đó gật đầu.
Độc Cô Kinh Phi hí mắt, cười gian rời đi.
Trong đại sảnh Tiên Thước lâu, bày đầy một bàn rượu và thức ăn.
Hà Thải Y ngồi bên cạnh bàn, tinh thần thật hoàn hảo, chỉ là gầy yếu đến lợi hại, xương hàm trên mặt đều lộ ra.
Diệp Bạch đi vào Tiên Thước lâu.
Hà Thải Y đứng lên, kéo áo hành lễ: “Tầm thiếu gia.”
Diệp Bạch chỉ là nhìn Hà Thải Y.
Đứng thẳng, Hà Thải Y bưng lên chén rượu trên bàn: “Mấy ngày trước là Thải Y không hiểu chuyện, mong Tầm thiếu gia thứ lỗi, Thải Y uống trước tạ lỗi.”
Nói xong, Hà Thải Y nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Diệp Bạch như trước không hề động.
Hà Thải Y thở ra một hơi: “Tầm thiếu gia thứ lỗi, Thải Y gặp lại Tầm thiếu gia, chỉ là muốn hỏi một câu…… Hỏi Tầm thiếu gia một câu, có phải đã có người thích hay không.”
“Phải.” Diệp Bạch bình tĩnh mở miệng.
Hà Thải Y lặng im một lát: “Đối phương so với ta tốt chứ?”
“Ngươi không xứng cùng hắn so sánh.” Diệp Bạch trả lời, giọng điệu cứ như miêu tả thời tiết hôm nay.
Hà Thải Y sắc mặt một trận tái nhợt: “Kia…… Đối phương so với ta, càng thích Tầm thiếu gia ngươi sao?”
“Hắn không thích ta.” Diệp Bạch hơi nhíu mi, bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Hà Thải Y không nói gì nữa.
Rốt cuộc, nàng lại bưng lên chén rượu, tươi cười mang theo chút thảm đạm: “Tầm thiếu gia ít nhất uống một chén rượu đi? Một ly là tốt rồi.”
Diệp Bạch bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hà Thải Y nhìn Diệp Bạch uống rượu, nàng nhìn một hồi lâu, thật dài thật dài một hồi. Sau đó, nàng mỉm cười, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ nhàng run run: “Oán tăng hội, ái biệt ly, hữu cầu bất đắc tối ngôn khổ(*). Thải Y hôm nay chúc quân cả đời này……”
(*) Ba trong bát khổ của con người theo Phật giáo, gồm Sinh – Lão – Bệnh – Tử, Oán tăng hội khổ (ghét thù nhau mà phải sống gần nhau là khổ),Ái biệt ly khổ (yêu thương nhau mà phải xa lìa là khổ),Sở cầu bất đắc khổ (mong muốn mà không đạt được là khổ), Ngũ thụ uẩn khổ (năm giác quan tương tác với thế giới bên ngoài, thọ nhận tướng sắc của vật chất, bị hình tướng của vật chất che mất bản chất và mãi bị mê muội theo nó là khổ)Nàng hơi hơi dừng, tiếp đó gằn từng tiếng: “Thải Y chúc quân, cả đời, hữu cầu bất đắc.”
Diệp Bạch đã xoay người rời đi.
Hà Thải Y xơ xác ngồi trong sảnh.
Gió thổi vù vù, ánh đèn dầu lung lay muốn tắt, thức ăn tinh xảo trên bàn chưa động một đũa đã lạnh lẽo từ lâu.
Hà Thải Y yên lặng như tượng đột nhiên động, thân mình hơi hơi rung, nàng tựa như khóc tựa như cười, vui sướиɠ trong giọng nói gần như có thể tràn ra ngoài: “A Tầm, a Tầm, hắn không phải a Tầm — a Tầm cho tới bây giờ cũng không thể chạm vào ngọc dung, chỉ dính một chút lên môi hắn đều có thể nhổ ra…… Hắn không phải a Tầm, không phải!”
Thanh âm Hà Thải Y chậm rãi thấp xuống. Tươi cười của nàng thật đẹp, thế nhưng nước mắt lại không chịu khống chế mà trào ra, chỉ chốc lát liền làm ướt đẫm mu bàn tay.
Giữa ngọn đèn dầu cùng gió lạnh, nàng rốt cuộc nghẹn ngào thốt lên:
“A Tầm……”
Diệp Bạch vừa mới trở lại chủ viện phủ thành chủ. Vừa bước qua cổng, hắn liền thấy Mặc Đại tiên sinh đang cùng trung niên đại phu lưng đeo hòm thuốc đứng dưới mái hiên nói gì đó.
Bước chân Diệp Bạch hơi dừng một chút.
Mặc Đại tiên sinh đang nói chuyện cũng có cảm giác, ngay sau đó liền quay đầu liếc nhìn Diệp Bạch một cái. Tiếp đó, hắn lại cùng đại phu kia đơn giản nói hai câu, liền vươn tay, mời người rời đi.
Diệp Bạch thu hồi tầm mắt, đi vào thư phòng Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân khoác một kiện thường phục tùng sắc trên ghế nằm lật xem sách. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Đã trở lại?”
Diệp Bạch lên tiếng, tiếp đó đến ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Quân, cực hiếm chủ động mở miệng:
“Đại phu mới vừa rồi tới làm cái gì?”
Văn Nhân Quân đóng sách, cười nhẹ: “Kiểm tra mà thôi, không có gì.”
Diệp Bạch gật đầu, cũng không để ý, chỉ nói: “Ta vừa gặp Hà Thải Y, nàng hẳn là đã biết.”
Hà Thải Y đã biết cái gì, tựa hồ không cần nói nhiều. Văn Nhân Quân trầm ngâm một lát, chỉ nói: “Một cô nương thôi, sau này có chuyện gì, lại xử lý không muộn.”
Quyết định này cũng giống ý tưởng trong lòng hắn. Diệp Bạch lại vui vẻ gật đầu. Trùng hợp lúc này nhìn thấy trên bàn cạnh Văn Nhân Quân có đặt chén trà cùng vài trái táo đỏ rực và một thanh tiểu đao, hắn liền vươn tay cầm lấy, bắt đầu gọt vỏ.
Văn Nhân Quân thấy động tác của Diệp Bạch, còn chưa kịp nói gì, một trái táo hình dạng hoa sen đã được đặt lên chiếc đĩa trái cây men sứ trắng.
Sen có ngàn cánh hoa, từng chút hiện rõ.
Văn Nhân Quân nhìn đóa sen kia một hồi lâu. Sau đó, hắn mỉm cười: “Rất được.” Dừng một chút, hắn cầm lấy đóa sen kia, mở miệng nói, “Ngươi thích việc này?”
Diệp Bạch nghĩ nghĩ: “Cũng không hẳn, bất quá trước kia vào thời điểm không có tiền cái gì cũng làm, điêu khắc này còn có thể rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay, ngược lại không tệ.”
“Thì ra là thế.” Văn Nhân Quân gật đầu.
Diệp Bạch theo khẩu khí đối phương nghe ra thoải mái, còn có một tia may mắn, cùng với một tia mất mát.
Diệp Bạch không để ý nhiều. Bất quá hắn thật chân chính tính toán một lần. Hắn mở miệng nói: “Thành chủ, Độc Cô Kinh Phi hỏi ta chuyện ngươi cùng phụ thân hắn tỷ thí.”
Văn Nhân Quân đem hoa sen trong tay đặt trên đĩa, lúc này mới nói: “Ngươi nếu muốn xem, thay ta đáp ứng là được.”
“Ba năm sau, có thể không?” Diệp Bạch hỏi.
Văn Nhân Quân ngẩn ra: “Ba năm sau?”
Diệp Bạch gật đầu: “Ba năm sau.” Nói xong, hắn dừng dừng, nâng mắt nhìn thẳng Văn Nhân Quân, “Còn có, ba năm sau……”
“– thành chủ có bằng lòng cùng ta đấu một trận?”
Ba năm sau, thành chủ có bằng lòng cùng ta đấu một trận?
Vấn đề này, mãi đến khi Diệp Bạch đã ly khai chủ viện, Văn Nhân Quân vẫn không có trả lời.
Diệp Bạch không có hỏi lại. Rời chủ viện, trời đã tối, nhưng hắn cũng không về Tùng Đào uyển, mà chỉ xoay người, đi tìm đại phu hắn thấy khi đến.
Đại phu sẽ ngụ ở y quán phủ thành chủ.
Cửa đã khóa lại, Diệp Bạch cũng không nghĩ đi bằng cửa chính, tay hơi tạo đà liền trèo tường vào bên trong.
“Ai!” Một tiếng gào to bỗng nhiên truyền đến từ trong bóng đêm. Tiếp đó, ánh đèn từ xa lại gần, chính là đại phu Diệp Bạch nhìn thấy lúc trước!
Hiển nhiên nhận ra Diệp Bạch, đại phu vốn vẻ mặt phòng bị nhìn rõ người đến là ai liền sửng sốt, mở miệng nói: “Tầm thiếu gia?” Tiếp đó, hắn ngừng một chút, hoài nghi nói, “Đã trễ thế này, Tầm thiếu gia đến y quán làm cái gì?”
“Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện.” Diệp Bạch mở miệng.
Đại phu sắc mặt lại hơi hơi thay đổi, chỉ cười nói: “Tiểu nhân sao biết được chuyện gì. Thời gian thật sự quá muộn, Tầm thiếu gia vẫn là sớm trở về đi, nếu thật sự có chuyện gì, cũng đợi ngày mai lại đến.”
Diệp Bạch nghe đại phu đem lời nói hết. Sau đó, hắn nói: “Đội tuần tra gần nhất cách đây hai mươi bước. Khoảng cách hai mươi bước, ngươi có thể thử một lần, là tốc độ bọn hắn mau, hay là kiếm của ta mau.”
Sắc mặt đại phu đột nhiên biến!
Ngay cả đèn cầm trong tay đều bắt đầu nhẹ nhàng lay động, đại phu kia nói: “Nếu là tiểu nhân trước đây có chỗ nào đắc tội Tầm thiếu gia, tiểu nhân ở trong này giải thích, mong rằng Tầm thiếu gia đại nhân có đại lượng……”
“Ta chỉ muốn biết một chuyện.” Diệp Bạch ngắt ngang lời đối phương. Sau đó, tay hắn chỉ nhẹ nhàng mơn trớn chuôi kiếm.
Trên trán đại phu toát ra mồ hôi, còn đang suy nghĩ thoát thân như thế nào. Nhưng chính là lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được trên cổ trong chớp mắt chợt lạnh — là một loại lạnh lẽo xa lạ mà quen thuộc, cùng với một chút đau đớn……
Trong lòng đột nhiên dâng lên một chút hàn ý, đại phu bất giác vươn tay, sờ sờ cổ.
Trên cổ, có chút ẩm ướt.
Lập tức, sắc mặt đại phu từ xanh mét chuyển sang trắng bệt, cho dù đêm tối hay ánh đèn, cũng không che dấu được.
Diệp Bạch còn đứng tại chỗ. Hắn lặp lại một lần:
“– ta chỉ muốn biết một chuyện.”
Miệng há rồi lại há ra, giây lát, đại phu thật mạnh thở ra một hơi, nói: “Tiểu nhân hiểu được, thỉnh Tầm thiếu gia cùng tiểu nhân lại đây, tiểu nhân nói cho Tầm thiếu gia là được.”
Diệp Bạch đi theo đại phu vào phòng.
Đem ngọn đèn đặt ở trên bàn, đại phu vừa châm trà vừa hảo hảo bình tĩnh cân nhắc một phen, lúc này mới trở lại trước bàn, ôm một chút may mắn, nói: “Tầm thiếu gia muốn biết cái gì?”
Diệp Bạch liếc nhìn đại phu một cái, sau đó, hắn mở miệng: “Về thành chủ.”
May mắn như bọt biển hư ảo trong giây lát biến mất, đại phu cười gượng hai tiếng: “Này, sự tình này Mặc Đại tiên sinh phân phó qua……”
“Ta đã biết, liền trực tiếp đi gặp thành chủ.” Diệp Bạch thản nhiên nói, “Không liên lụy ngươi.”
Đại phu không đem lời Diệp Bạch cho là thật. Bất quá mặc kệ nói như thế nào, người trước mặt cũng là hài tử duy nhất Văn Nhân Quân thu dưỡng, hơn nữa vẫn đau sủng có thừa, sớm muộn gì cũng muốn nói cho hắn …… Cân nhắc như vậy, đại phu rốt cục thấp giọng nói: “Tầm thiếu gia, lời này ta nói ra, trăm ngàn lần không thể truyền ra ngoài!”
Diệp Bạch không có trả lời.
Tim đập đã muốn ầm ỹ, đại phu cũng bất chấp nhiều như vậy, hít một hơi liền thấp giọng nói: “Tầm thiếu gia, tiểu nhân có vài phần y thuật, được thành chủ tín nhiệm, vẫn chiếu cố thân thể thành chủ cũng hơn mười năm. Mà từ khi tiểu nhân tiếp nhận, liền phát giác thành chủ lúc ấy tuổi cùng lắm mới hai mươi đã muốn ưu tư quá nặng, ứ đọng thương thân…… Mà mười năm này, mặc dù trên mặt thành chủ nhìn không ra cái gì, nhưng kỳ thật chưa từng buông xuống chút nào, lại ngày ngày hao tâm tổn sức. Nếu tiếp tục như thế……”
Đại phu do dự.
Diệp Bạch mở miệng, thanh âm bình tĩnh như trước: “Tiếp tục như thế, thế nào?”
“Tiếp tục như thế, chỉ sợ tuổi thọ không dài……” Đại phu chần chờ nói.
Diệp Bạch gật đầu, tiếp đó hỏi: “Còn có bao lâu?”
Lần này, đại phu ngừng rất lâu. Cuối cùng mới thấp giọng nói: “Hai mươi năm.”
Diệp Bạch không nói gì.
Bỗng nhiên một tiếng đôm đốp vang lên, ngọn đèn vốn vẫn lẳng lặng cháy bỗng nhiên tạc ra hỏa tinh.