Chương 15

Lê Nguyệt Oanh nằm ở trên giường cố gắng ngẩng mặt, còn chưa kịp nghe hết lời nói của cô, đầu đã chìm xuống, không có động tĩnh.

Cho đến giờ phút này, Lê Giáng Ảnh mới run run trượt người xuống, hai tay chống lên sàn nhà thở dốc.

Cô căng thẳng đến mức vô thức nín thở suốt nãy giờ, phổi đều đau nhức!

Không được, không thể ở lại, có quỷ mới biết khi nào nàng ta sẽ tỉnh lại.

Lê Giáng Ảnh cau mày giơ tay, thổi thổi những mảnh ngọc thạch dính ở phía trên, mới rồi lúc chống tay lên sàn không cẩn thận đã bị thương, lưu lại vài vệt máu nhỏ. Không nghiêm trọng lắm, cô cũng lười xử lý.

Lê Giáng Ảnh ghét bỏ nhặt thanh chủy thủ với phần mũi bị cong lên lần nữa, mặc dù đầu mũi bị cong nhưng chung quy có còn hơn không.

Lần này trốn chạy, Lê Giáng Ảnh không đi theo con đường đã đi trước đó, mà là thay đổi một phương hướng khác.

Phương hướng cũ đã đi qua một lần, nàng lại trước sau không thể chạm vào mép rìa, có lẽ đổi cái phương hướng thì sẽ đến được bức tường cung điện nhanh hơn. Thứ hai, không thể xác định người phụ nữ vô danh cường tráng như trâu dưới ánh trăng kia có còn ở đó hay không, vạn nhất lại đυ.ng phải nàng nữa thì sao?

Lần này Lê Giáng Ảnh chạy theo một hướng khác.

Cũng bất chấp phát ra âm thanh, bởi vì cô phát hiện, nơi này hoang vắng, chỉ cần cẩn thận để không đυ.ng phải ai là được.

Nhưng thần may mắn lại không chịu mỉm cười, giống như kể từ sau khi Lê Giáng Ảnh xuyên đến thế giới này, hai chữ may mắn cùng cô chẳng còn quan hệ gì nữa.

Lê Giáng Ảnh chạy vội chạy vội, chạy vào một cái ngõ cụt.

Trước mặt xuất hiện một tòa kiến trúc nhìn giống như kim tự tháp cỡ nhỏ, ban đêm trông đặc biệt trang nghiêm và tăm tối, phảng phất như một ngọn núi nhỏ trấn áp ác thú hung mãnh.

Cánh cửa đá khổng lồ hé mở, lộ ra một khe hở đen nhánh.

Nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước thì phải vượt qua tòa kim tự tháp này, nhưng các góc kéo dài ra hai bên của kim tự tháp đều bị chôn vùi trong đống đổ nát, Lê Giáng Ảnh không chắc liệu đi đường vòng có khả thi hay không.

Nhưng quay lại... lại càng không thể!

Bởi vì Lê Giáng Ảnh mơ hồ nghe được trong tiếng gió rít truyền đến hai chữ “Giáng Ảnh” nức nở, tên điên nhỏ kia thế mà lại tỉnh dậy nhanh như vậy!

Âm thanh càng lúc càng gần, trộn lẫn với tiếng ma sát của vật nặng kéo lê trên mặt đất, Lê Giáng Ảnh không có lựa chọn, khẽ cắn môi, vọt vào khe hở tối tăm ở giữa cánh cửa đá kia.

Đối diện, một mảnh hắc ám, duỗi tay không thấy được năm ngón, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình.

Lê Giáng Ảnh có chút nao núng, nhưng gần như lập tức, ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện.

Lê Giáng Ảnh ngước mắt nhìn lên thì thấy những viên dạ quang thạch được khảm cao trên bức tường đá ở cả hai bên.

Ánh sáng lạnh trắng xanh tuy có chút quỷ dị nhưng chí ít đã giúp Lê Giáng Ảnh nhìn rõ đường đi. Chỉ là dạ quang thạch quá ít, dù sáng đến đâu cũng không đủ soi hết chi tiết đồ vật, mà bên trong này chả hiểu sao lại khiến người ta sinh ra một cỗ ớn lạnh vô cớ.

Lê Giáng Ảnh không có trì hoãn, nàng dọc theo hành lang kéo dài nhắm chỗ sâu đi đến.

Đường đi uốn lượn xuống phía dưới, trên vách tường mơ hồ có bích họa, ánh sáng mờ ảo cộng thêm bích họa đã bị hư hỏng theo năm tháng nên rất khó xác định là vẽ thứ gì.

Hai bên con đường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai gian phòng cùng lối rẽ, phần lớn đều bị khóa, những cái không khóa thoạt nhìn trống rỗng, căn bản không có chỗ nào để giấu người. Mà lối rẽ, Lê Giáng Ảnh sợ sẽ bị lạc, không đi ra được nên không dám đi.

Tiếng kêu gọi tựa âm hồn bất tán không biết từ lúc nào đã biến mất, nhưng tiếng ma sát của vật nặng bị kéo lại càng ngày càng rõ, Lê Giáng Ảnh không dám dừng lại, đành phải tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cuộc, không biết đã đi được bao xa, cô hoài nghi chính mình đã hoàn toàn tiến vào vực sâu dưới lòng đất.

Trước mặt bỗng nhiên trở nên trống trải, mà cái nơi đại sảnh hư hư thực thực này, lại không hề được khảm dạ quang thạch, đen sì sì, phảng phất như toàn bộ ánh sáng đều đã bị cắn nuốt.

Muốn đi vào sao?

Ở đây tối tăm lạnh lẽo, mà con người lại vốn khao khát ánh sáng, thiên tính ăn sâu vào trong linh hồn khiến Lê Giáng Ảnh do dự trong giây lát.

Sàn sạt... sàn sạt...

Sợ hãi cộng thêm âm thanh khả nghi ở phía sau, Lê Giáng Ảnh đưa tay bám vào bức tường đá thô ráp bước vào, nếu không phải dạ quang thạch được khảm quá cao, cô thực sự muốn moi xuống một khối mang đi.

Hô -

Nơi tối tăm sâu thẳm, chút tiếng động nhỏ cũng trở nên hết sức rõ ràng, Lê Giáng Ảnh nghe thấy một âm thanh như thổi khí vang lên ở phía trước, cùng với âm thanh này còn có một đạo ánh sáng xanh lạnh lẽo hiện ra.

Bên trong có đèn, có người ở đó?

Lê Giáng Ảnh sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng về phía trước, lại cảm giác nơi ánh sáng xuất hiện dường như không có thứ gì cả.

Ánh sáng lạnh lẽo hơi rung lên xuống, hướng về phía Lê Giáng Ảnh đi tới, cùng lúc đó, Lê Giáng Ảnh nghe được tiếng lách cách lách cách rất nhỏ.

Âm thanh kỳ quái này là gì? Lê Giáng Ảnh trợn tròn mắt.

Bởi vì cô phát hiện, theo ánh sáng lạnh lẽo dần dần đến gần, cô cuối cùng cũng thấy rõ thứ đang cầm dạ quang thạch – khô! lâu!

Đó là một bộ xương trắng đội chiếc mũ trùm đầu lớn, mặc áo bào đen!