Chương 13

Chẳng rõ Lê Nguyệt Oanh đã đuổi tới khi nào, chỉ biết giờ phút này thân thể nàng đang run rẩy, biên độ càng lúc càng lớn, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt, như thể chịu không nổi nữa, nàng đưa tay túm lấy tóc mình, gãi tới gãi lui.

“Giáng Ảnh, Giáng Ảnh...” Nàng lo sợ không yên kêu gọi.

Nàng càng gọi tên cô, Lê Giáng Ảnh càng cảm thấy ớn lạnh, cô đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, ép mình nhếch môi yếu ớt: “Ma tôn... Không, Nguyệt Oanh, ta mắc tiểu đêm, không cẩn thận lạc đường.”

Tuy nhiên, ma cung chi chủ rõ ràng đang trong tình trạng không tốt, cũng không dễ bị lừa gạt như tên điên nhỏ hi hi ha ha ban ngày.

Nàng hiển nhiên không tin, gắt gao nhìn chằm chằm Lê Giáng Ảnh, lộ ra biểu cảm vặn vẹo như khóc như cười, kế đến nàng bắt đầu gặm cắn bàn tay của mình, da thịt bị xé rách, để lại từng vệt chất lỏng đỏ tươi.

“Giáng Ảnh, Giáng Ảnh, Giáng Ảnh... Giáng Ảnh!” Nàng càng kêu càng nhanh, cuối cùng thê lương hét lớn, nháy mắt sau, cả người nàng đã xuất hiện ở sát bên Lê Giáng Ảnh.

Lê Giáng Ảnh còn chưa nhìn rõ động tác của nàng, liền phát hiện mình bị kéo vào trong một cái ôm lạnh lẽo.

Cô theo bản năng giãy giụa một chút, quả nhiên, giãy giụa không ra.

Tình trạng hiện tại của Lê Nguyệt Oanh khiến cô nhớ đến nữ sát thần tà ác khi bọn họ gặp nhau lần đầu, Lê Giáng Ảnh không thể không kinh hãi mà cắn chặt răng, cầu nguyện Lê Nguyệt Oanh nhanh chóng trở lại trạng thái tên điên nhỏ ngây ngốc kia.

Tuy rằng phiền người một chút, nhưng ít nhất không làm cô sinh ra trực giác lập tức sẽ chết trong vòng tay của nàng!

Gió rít qua, Lê Nguyệt Oanh dùng tốc độ gần như không thể nhìn thấy bắt cóc Lê Giáng Ảnh trở lại tẩm cung.

Lê Giáng Ảnh bị nàng ném lên giường.

Cốt truyện này, sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

Lê Nguyệt Oanh ở bên giường đi tới đi lui, cước bộ rất nhanh, biểu cảm vặn vẹo, vừa khóc vừa gọi Giáng Ảnh, một bên dùng sức cào cấu mái tóc và cổ, vết thương mới vừa xuất hiện, đỏ tươi chảy xuống, lại thực mau phục hồi như cũ.

Nàng liên tục lặp lại quá trình tự làm mình bị thương rồi nhanh chóng hồi phục, mà một cái tay khác, lại được đặt ở trước mặt bưng kín miệng mình.

Lê Giáng Ảnh ngồi im nhìn nàng, lặng lẽ giấu chủy thủ vào trong tay áo.

Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành nhìn chằm chằm Lê Nguyệt Oanh, sau đó cô phát hiện tốc độ hồi phục vết thương của Lê Nguyệt Oanh dường như đang dần chậm lại...

Chẳng lẽ nói, nàng bắt đầu yếu đi?

Không biết qua bao lâu, Lê Nguyệt Oanh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái căng thẳng kia, nàng đột nhiên đứng im lặng nhìn Lê Giáng Ảnh một lúc.

Lê Giáng Ảnh phản xạ có điều kiện nở nụ cười ngây thơ vô tội.

Lê Nguyệt Oanh hướng cô đi tới, dang rộng vòng tay ôm lấy Giáng Ảnh đang ngồi trên giường.

“Giáng Ảnh.” Nàng nhẹ giọng nói, “Ngươi thật là xấu, lại gạt ta nữa.”

“Thực xin lỗi.” Lê Giáng Ảnh trầm giọng nói.

“Bất quá không quan trọng, ta –“

Thanh âm đột nhiên im bặt, ma cung chi chủ trên mặt vẫn chưa ráo nước mắt, kinh ngạc cúi đầu nhìn nữ tử mình đang ôm trong lòng.

Người được nàng cất giữ trong trái tim, giờ phút này lại nắm chặt thanh chủy thủ bằng cả hai tay, dùng sức đâm thật mạnh vào tim nàng.

Lê Giáng Ảnh trầm mặc một lát, buông tay, leng keng một tiếng, thanh chủy thủ với phần mũi bị cong rơi xuống đất.

“Ngượng ngùng, ta không phải cố ý, ngươi tin sao?”

Nàng chính là sợ bỏ qua cơ hội, nhất thời xúc động thử một lần.

Có vẻ như... chưa phải thời điểm thích hợp để thử.