Chương 7
Sáng sớm ngày thứ hai cậu tỉnh lại, vừa vặn hơn tám giờ sáng.
Trần Chi Mặc đã đi đến đoàn làm phim rồi,chỉ còn lại có Trần Mộc Ngôn cùng đại thẩm ở lầu dưới đang quét dọn vệ sinh .
Thanh âm máy hút bụi làm cho cậu có cảm giác quen thuộc,bởi vì thời còn trung học,cha vẫn chưa phá sản,trong nhà cũng thuê người giúp việc tới dọn vệ sinh.Vừa đến chín giờ Chủ nhật , Diệp Nhuận Hành cũng bị chính thanh âm máy hút bụi đánh thức,so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
Trần Mộc Ngôn từ trên giường bò dậy, trong phòng của hắn có phòng vệ sinh riêng, đánh răng rửa mặt xong, đại thẩm liền bưng sữa tươi cùng bữa ăn sáng đặt trên bàn máy tính.
Ăn xong bữa sáng, Trần Mộc Ngôn liền xem xét một chút cái thẻ ngân hàng ,kia trên thẻ là những con số,thậm chí có đến bảy số,điều này làm cho hắn trợn to hai mắt đếm hồi lâu. Trời ạ, xem ra Trần gia thật là có tiền, cho dù là cha Diệp Nhuận Hành còn sống,cũng không thể cho con trai mình nhiều tiền trong tài khoản như vậy.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, số tiền kia khẳng định không chỉ là tiền tiêu vặt, hẳn là còn bao gồm phí đại học, nhưng cho dù là tiền đi học ,vẫn là dư dả . Hơn nữa theo Trần Chi Mặc nói, mỗi tháng nhất định sẽ cấp tiền cho.
Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, cậu muốn mình sử dụng số tiền kia một cách hợp lý.Hiện tại cậu chính là Trần Mộc Ngôn, không cần phải cự tuyệt khoản tiền này,bởi vì ở cái xã hội này rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, thí dụ như đi học,hay gây dựng sự nghiệp.Cậu biết rất rõ, mình bây giờ chính là Trần Mộc Ngôn,phải giả dạng cho tốt.Chẳng qua là nếu muốn cậu như con nhà đại gia tiêu xài phung phí,cậu nhất định sẽ bị hỏng từ ngoài vào trong. Nhưng cậu cũng sẽ không cho mình khổ sở cùng ủy khuất bản thân.
Nếu hiện tại cậu là con đại gia,như vậy cậu sẽ làm một công tử nhà giàu tiến thối có độ .
Bước đầu tiên, Trần Mộc Ngôn nhìn một chút cái giường này, ga trải giường màu đen ,chăn cũng màu đen ,thoạt nhìn chính là một cái quan tài thiệt lớn.
“Dì Lý,có thể giúp tôi đem chăn cùng tấm ga trải giường này đổi lại không?Đổi lại màu sáng một chút.”
“Tốt!” Dì Lýđi lên, đem chăn cùng tấm ga dỡ xuống, “Ta nói này ,ngươi thoạt nhìn sáng sủa, loại này màu sắc này căn bản không hợp với ngươi.”
Rất nhanh,tấm ga cùng chăn màu nâu được đưa tới, lộ ra vẻ vừa đơn giản vừa không mất sức sống.
Bước thứ hai, Trần Mộc Ngôn đem một đống quần áo trong tủ treo làm cho người ta mao cốt tủng nhiên áo sơ mi đỏ ngổn ngang kim khí vật phẩm trang sức cũng sửa sang cho vào rương.Cái áo da của Trần Mộc Ngôn cũng không được, lộ ra vẻ rêu rao cũng không phù hợp khí chất hiện tại của cậu, nhưng nhìn cái nhãn hiệu không khỏi chậc một tiếng,xem ra Trần Mộc Ngôn rất xa xỉ,cái áo da này ít nhất cũng hai vạn.
Quên đi, tìm cơ hội cầm đi sửa lại, có lẽ chờ khí trời lạnh còn có thể mặc.
Trần Mộc Ngôn,đem một ít CD trên kệ sửa sang lại quăng hết vào rương, có cơ hội sẽ đem bán hết.Mặc dù cậu không có thưởng thức âm nhạc thị giác này,nhưng cậu nhìn trên bao đĩa CD có thể biết được cái này có thể đấu giá,nói không chừng có thể có được thu hoạch không tưởng .
Bước thứ ba, Trần Mộc Ngôn quản lý lại nội dung trong laptop,cài đặt lại hệ thống.Máy tính này bề ngoài không thay đổi, bên trong cùng Trần Mộc Ngôn giống nhau,rực rỡ hẳn lên.Cậu lên mạng lướt web một chút,đặt một bộ sách cùng quần áo.
Lúc xế chiều, những bộ sách cùng quần áo được mang đến.
Trần Mộc Ngôn ngồi ở trên giường đem quần áo thử một lần,phần lớn số đo đều thích hợp. Dì Lý nói Trần Mộc Ngôn giống như thay đổi hoàn toàn, trở thành người sảng lãng thanh tân.
Diệp Nhuận Hành mặc dù hơn nửa năm làm paparazzi,nhưng cậu cũng từng lớn lên trong gia đình giàu có,nói đến thưởng thức, cậu đối với mình là rất tự tin .
Dì Lý đem quần áo cậu thử qua cầm đi giặt,như vậy Trần Mộc Ngôn ngày hôm sau là có thể thay quần áo mới.
Kệ sách đã muốn trống trơn,Trần Mộc Ngôn đem CD mình mua cùng bộ sách đặt lên,chỉ một thoáng, cả gian phòng liền tràn đầy tri tính.
Cậu thở ra một hơi, đối với thay đổi trước mắt cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Trên kệ sách một phần là về y học,bởi vì đây là lĩnh vực Trần Mộc Ngôn cảm thấy hứng thú .Còn phần khác là một chút sách về kinh tế ,sách tham khảo cùng tiểu thuyết bán chạy nhất hiện đại.
CD bên trong gồm nhạc Âu Mĩ, nhạc pop về tình yêu đang lưu hành của Bandari.
Hiện tại cậu đang bắt đầu khẩn cấp hưởng thụ không gian của mình, tựa vào đầu giường bắt đầu nghe CD thật lâu ,không có ý chạm qua sách y cùng sách tham khảo.
Vào học kỳ, tới lần nữa bước vào sân trường,cậu muốn bảo đảm mình có thể đuổi kịp tiến độ.
Nhìn nhìn, đã đến giờ cơm tối.
Mông lung , hắn cảm giác quyển sách trên tay mình bị lấy đi, tai nghe cũng bị tháo xuống.
Trần Mộc Ngôn mở mắt, nhìn thấy Trần Chi Mặc ngồi ở bên cạnh hắn, cúi thấp đầu buồn cười nhìn của cậu: “Tôi phát hiện cậu thật giống như đặc biệt thích ngủ.”
“Mặc ca….Anh về rồi?” Trần Mộc Ngôn ngồi dậy.
“Đúng vậy , bất quá xem vẻ mặt cậu như thế nào giống như không mong ta về.”Trần Chi Mặc lật lật vài tờ, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Trần Mộc Ngôn nói, “Cậu chưa bao giờ xem sách tham khảo.”
“Em chỉ không muốn học kỳ sau trở lại trường học phát hiện mình cái gì cũng không biết mà thôi.”
“Cậu cũng nghe nhạc của Bandari? Tôi tưởng rằng cậu chỉ nghe nhạc rock.”
“Cái này. . . . . .” Trần Mộc Ngôn lúc này mới cảm giác thì ra mình cùng Trần Mộc Ngôn so nhau giống như biến hóa quá lớn, Trần Chi Mặc ánh mắt không có tính xâm lược nhưng sẽ cho người khác nhịn không được muốn đem lời nói thật trong lòng nói ra,Trần Mộc Ngôn dùng khí lực rất lớn mới đem lời nói thật đè trở về trong bụng, “Em đã thay đổi.”
Trần Chi Mặc nở nụ cười, nụ cười của hắn rất mê người, là người có lượng download lớn nhất trên internet.
Mà Trần Mộc Ngôn cũng kịp phản ứng với lời mình vừa nói quả thật có chút buồn cười. Nhưng cậu quyết định muốn thay đổi ấn tượng của mọi người với Trần Mộc Ngôn,cậu muốn cuộc sống theo hướng cậu muốn,như vậy cậu sẽ phải trấn định mà đối diện ánh mắt hoài nghi của người khác,cho dù là Trần Chi Mặc.
Mặc ca, em sẽ không như cũ nữa.”
“Bởi vì sao?Không phải bởi vì cậu lúc giãy dụa trong sống chết đã nghe được lời thượng đế dạy dỗ đó chứ?”
“Đúng vậy.” Trần Mộc Ngôn không chút nào trốn tránh ánh mắt của hắn.
“Như vậy rất tốt.” Trần Chi Mặc buông cậu ra,”Đi thôi, đi xuống ăn cơm.”
Cơm tối thật ra rất đơn giản, dì Lý làm một chút điểm tâm, nấu cháo trắng, xào ba cái món ăn mà nhà cũng có.
Trần Mộc Ngôn đang ăn cơm, cũng nhịn không được nghiêng mắt nhìn qua Trần Chi Mặc.Tướng ăn của hắn nhìn rất được,cũng không có giống như một nữ nhân lập dị chậm chạp ăn rất có phong độ.
Cơm nước xong,dì Lý dọn bàn cơm cùng phòng bếp rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn lại có hai anh em Trần gia .
Trần Mộc Ngôn rất nhanh liền trốn về phòng mình, thạch cao trên đùi cản trở, cậu hiện tại mong mỏi sau này được tháo thạch cao ra
Nhưng là một chuyện làm cho người ta lúng túng xảy ra.
Thời điểm cậu đang “xả” trong phòng trước khi cậu ngủ, dưới chân vừa trợt, cả người ngã về phía sau. Hoàn hảo tay của cậu tương đối mau, một tay túm ở dọc bồn rửa,nếu không lần này ngã vào đầu,chỉ sợ hắn lại phải đi bệnh viện thêm mấy ngày nữa.
Chẳng qua lúc ngã,cây gậy nện xuống , cùng gạch men sứ dưới đất đυ.ng nhau phát ra tiếng kêu vô cùng vang dội.Nước rửa tay cũng trào xuống, chảy đầy đất, Trần Mộc Ngôn muốn bò dậy,dép lê trơn trượt làm cậu không có điểm trụ.
Cửa phòng ngủ , Trần Chi mặc bước nhanh tới, một tay giữ chặt cậu,”Tiểu Ngôn,cậu có ngã vào đâu không?”
Trần Mộc Ngôn trái tim treo ngược ở giữa không trung rốt cục rơi xuống trở lại, “Không có chuyện gì, anh đỡ em dậy là tốt rồi!”
Đợi đến lúc cậu đứng vững vàng, lúc này mới phát giác quần của mình cỡi đến một nửa còn chưa kịp kéo , ngay cả tiểu huynh đệ cũng ở phía ngoài đung đưa. Trần Mộc Ngôn nhất thời mặt đỏ đến cổ, vội vàng muốn đem quần kéo , ai biết bởi vì quá nóng lòng, qυầи ɭóŧ không có hoàn toàn kéo, phéc-mơ-tuya của quần jean thì mắc kẹt tiểu huynh đệ .[Nấm: ta edit mà phải xấu hổ giùm em đây *đỏ mẹt*]
“A –” nơi đó dù sao cũng là chỗ yếu ớt nhất của nam nhân,Trần Mộc Ngôn phải cúi người xuống che nơi đó.
“Sao vậy Tiểu Ngôn?” Trần Chi Mặc đỡ lấy hắn, muốn xem xét thương thế của hắn ở đâu.
“Không có. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . Mặc ca anh đi nghỉ ngơi đi, đem đỡ lên giường là tốt rồi. . . . .” Trần Mộc Ngôn đau sắp ngất đi rồi, nhưng là lại không cách nào nói cho đối phương biết mình thương tổn nơi nào, thật sự quá mất mặt.
Trần Chi Mặc nhìn xuống phía dưới,nhìn thấy cậu kéo một nửa cái phéc mơ tuya ,nhất thời hiểu , “Tiểu Ngôn, cậu không phải là kẹt chỗ đó đi?”
Trần Mộc Ngôn sửng sốt một lát, cắn răng gật đầu.
“Cậu trước đến giường ngồi xuống.” Trần Chi Mặc đỡ cậu qua,sau đó đứng ở bên giường, Trần Mộc Ngôn đau đớn nói tiếp tục che nơi đó, “Tiểu Ngôn,cậu phải buông tay, nếu không tôi thế nào xem vết thương có nghiêm trọng hay không?”
Vừa nghĩ tới bộ vị riêng tư của mình sẽ phải hiện ra trước mặt Trần Chi Mặc,Trần Mộc Ngôn vội vàng lắc đầu nói: “Mặc ca,không cần,em. . . . tự mình nhìn,em là người học y.
“. . . .”
“Làm sao cậu nhìn được?Mang tiểu huynh đệ của ngươi cúi người xuống nhìn sao?” Trần Chi Mặc có chút buồn cười, nhưng là thái dương đầy mồ hôi lạnh của Trần Mộc Ngôn làm cho hắn thu liễm nụ cười, “Được rồi, tôi là anh của cậu, bị tôi xem một chút thì có cái gì chứ?”
Trần Mộc Ngôn nhắm chặt mắt, chậm rãi buông tay ra, xanh mặt tại mép giường, “Vậy anh nhẹ một chút. . . . . .”
“Biết rồi.” Trần Chi Mặc yên rất cẩn thận đem nơi đó kéo ra, cảm giác được tầm mắt của hắn đang nhìn mình nơi đó, Trần Mộc Ngôn mất tự nhiên cắn môi dưới ,mất mặt quá đi.
Trần Chi Mặc đầu ngón tay nâng lên tiểu huynh đệ mềm nhũn ,Trần Mộc ngôn cảm giác mình phảng phất giống như bị chạm điện run rẩy một cái,tế bào toàn thân tựa hồ cũng khẩn trương lên.
“Chảy máu một chút a,Tiểu Ngôn.” Trần Chi Mặc đứng dậy, “Cậu ngồi yên đấy,tôi đi lấy hộp thuốc.”
Hắn vừa rời đi,Trần Mộc Ngôn mắng.
“Ngươi bị thương chỗ nào không được? Hết lần này tới lần khác bị thương ngay đó?”