Chương 9: Nhập diễn
Edit: Mặc
Diêu Phi ở Bắc Kinh chờ đợi ba ngày, trả phòng ở, đóng gói đồ đạc gửi đến Thượng Hải mới thuê nhà trọ. Ngày cuối cùng, cô đi tới nhà Địch Á lão sư, dọn dẹp toàn bộ từ trong ra ngoài toàn diện sạch sẽ, so với giúp việc làm sạch sẽ cẩn thận hơn, kính lau không nhiễm một hạt bụi.
Nhà trọ ở Thượng Hải so với hình ảnh người môi giới gửi tới nhỏ hơn rất nhiều, cực kỳ chật hẹp, để một chiếc giường cũng gần hết phòng. Cũng may đồ Diêu Phi không nhiều lắm, toàn bộ sinh hoạt của cô đều có thể ở trên giường tiến hành.
Trước cửa có một cái bàn để nồi cơm điện và đồ làm bếp, Diêu Phi vì bảo trì dáng người với làn da, đa phần thời gian đều ở nhà nấu cơm, làm một ít đồ ăn ít chất béo và giàu protein. Cô trừ bỏ mỗi ngày chạy bộ năm km, thời gian khác đều xem kịch bản luyện lời kịch.
Kịch bản “Giữa hè” tổng cộng có hai phần, phần trên là cuộc gặp gỡ thời thiếu niên, phần sau là sau khi trưởng thành gặp lại.
Đoạn gặp lại chỉ mấy nét bút, độ dài chiếm một phần ba, đoán chừng là chưa viết xong, hơi có vẻ cẩu thả. Hạ Hạ viết chủ đề vườn trường rất tốt, thời niên thiếu mười sáu tuổi nhạy bén lại sắc sảo, mâu thuẫn giữa bọn họ giống như mơ chua chưa có vị, rơi vào trong đồ uống có ga lạnh như đá, nổi lên bọt khí. Giữa những hàng chữ đều là tình yêu tuổi dậy thì ngây ngô, mười phần động lòng người.
Diêu Phi cố ý ở trên mạng mua nguyên bộ tác phẩm của Hạ Hạ, tác phẩm của cô luôn lấy chủ đề vườn trường làm chủ, hơn nữa có liên kết. Bộ tác phẩm thứ nhất chủ đề là yêu thầm, khi cô nhận phỏng vấn nói chính mình thời thiếu nữ yêu thầm qua một người, một nửa là thể loại tự truyện. Dựa theo suy nghĩ này, “Giữa hè” là phần tiếp theo của yêu thầm.
Vậy câu chuyện này có khả năng liên quan đến bản thân Hạ Hạ, Diêu Phi cố ý đi tìm tư liệu Hạ Hạ. Nửa năm trước Hạ Hạ và Tư Dĩ Hàn bởi vì một chương trình tạp kĩ yêu đương mà ở bên nhau, Diêu Phi tìm ra chương trình yêu đương đó, xem hoàn chỉnh một lần.
Nếu muốn thâm nhập lý giải nhân vật trong kịch bản, nhất định phải bổ sung thêm bối cảnh nhân vật. Có thể tìm thấy trên mạng, Hạ Hạ và Tư Dĩ Hàn đã quen biết từ thời niên thiếu, Tư Dĩ Hàn ở nhà của Hạ Hạ một thời gian ngắn, ba của Hạ Hạ mười năm trước tự sát, chuyện này có thể tìm được dấu vết trong kịch bản, bản gốc câu chuyện này tám phần theo chân bản thân bọn họ có quan hệ.
Diêu Phi học qua một tuần, phần sau khi trưởng thành thật ra không có gì khó khăn. Chỉ là phần thiếu niên, cô có chút không nắm chắc được, Diêu Phi không học qua cao trung, câu chuyện này lúc mới quen là ở cao trung, chiếm tỉ lệ rất lớn.
Tư Dĩ Hàn thiếu niên thành danh, tư liệu của hắn tìm rất dễ, hắn học cao trung tại trung học Đông Minh. Diêu Phi ngồi xổm một tuần, lấy danh nghĩa nhân viên quét dọn tạm thời trà trộn vào cao trung.
Người khác làm được 70 điểm là đạt tiêu chuẩn, nhưng hiện giờ Diêu Phi cần thiết phải làm đến một trăm điểm, mới có thể để người khác thấy được.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Ngày 3 tháng 12 chính thức thử vai, 6 giờ sáng Diêu Phi đã rời giường.
Nghệ sĩ qua thời không bằng con chó, cô không có đoàn đội tạo hình phía sau, toàn bộ dựa vào chính mình tìm tòi trang điểm, tìm tòi tạo hình. Diêu Phi gội đầu sạch sẽ sấy tóc khô rồi xõa trên vai. Ban đầu Diêu Phi vốn dĩ muốn cảm giác mặc đồng phục, sơ mi trắng và áo len, sau khi thay xong cô nhìn chính mình trong gương nhíu mày cởϊ áσ sơ mi ra, chỉ mặc một áo len màu trắng.
Cô gái trong gương thanh thuần sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, lúc này cảm giác mới đúng.
Diêu Phi ngay cả môi và lông mày cũng không vẽ, nữ chính ở cao trung tính cách hướng nội chỉ yêu thích học tập, cũng không phải người phô trương. Không có khả năng trang điểm, Diêu Phi cũng không thể trang điểm.
8 giờ rưỡi, Diêu Phi mặc màu áo khoác lông vũ dài màu đen đi vào nơi cao ốc tài chính truyền thông SW. Khu thương mại tốt nhất trong khu thương nghiệp, gạch trên sàn nhà sạch sẽ sáng ngời phản xạ lại ánh sáng lạnh lẽo, Diêu Phi bước lên sàn nhà đi tới thang máy ở giữa. Đăng ký xong thông tin cá nhân, cô đi theo đám đông vào thang máy.
Giờ cao điểm đi làm, trong thang máy tất cả đều là thành phần tinh anh tri thức. Từng người đều ăn mặc chỉnh tề, dẫm lên giày cao gót xông pha chiến đấu.
Diêu Phi lùi về phía sau, dựa vào trên tường.
Đột nhiên đám người kích động, chỉnh tề lùi về sau, người phụ nữ mang kính râm khẩu trang được vệ sĩ che chở đi vào thang máy. Cô ta mặc áo chẽn hiệu Chanel, dẫm lên giày cao gót, khí thế mười phần.
Diêu Phi ở góc độ này có thể nhìn thấy làn da cổ trắng nõn và mảnh khảnh của cô ta, cô ta là minh tinh sao? Khí thế như vậy?
“Người này có phải Ngụy Vũ hay không?” Bên cạnh có một cô gái thấp giọng bát quái, “Người thật cũng đủ khí thế như vậy?”
Diêu Phi nhìn sang.
Ngụy Vũ là tiểu hoa đán mấy năm nay điện ảnh Hạ Minh nâng đỡ, diện mạo minh diễm xinh đẹp.
“Chắc là vậy, nghe nói hôm nay công ty có hoạt động bí mật, hình như có liên quan tới “Giữa hè”, Hàn ca sẽ tới.”
Diêu Phi thuận theo bả vai cô gái đang nói chuyện nhìn qua, thấy trước ngực cô ấy lộ ra một góc thẻ công tác, bộ phận kế hoạch truyền thông SW. Truyền thông SW chiếm cứ hai tầng trên cùng của tòa cao ốc tài chính làm văn phòng, trong thang máy này một nửa hẳn là người SW.
“Vậy có phải Thương Duệ cũng tới hay không?” Một cô gái khác không nén được kích động, che miệng, từ cổ họng hét lên một tiếng, “Anh của em!”
“Nhìn cô kìa đồ hoa si, chắc là sẽ đến, nghe nói hợp đồng cũng đã ký, nam chính.”
“Anh của ta chính là trâu bò!” Cô gái hiển nhiên là fan của Thương Duệ, “Hạ Hạ ngự dụng nam chủ.”
Ngụy Vũ ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tinh xảo. Diêu Phi rũ mắt xuống nhìn chính mình, sẽ không làm sai đề đi?
Thang máy tới tầng đỉnh rồi dừng, Ngụy Vũ mang theo vệ sĩ và trợ lý đi ra ngoài, Diêu Phi là người cuối cùng ra khỏi thang máy. Bị trang hoàng của SW làm chấn động trong giây lát, không có công ty truyền hình điện ảnh nào treo ảnh chụp của nghệ sĩ đầy tường, SW trang hoàng theo phong cách hiện đại tối giản, tấm kính lớn mang màu sắc trang nhã, ngăn cách giữa phòng ảnh chụp và phòng làm việc.
Diêu Phi được nhân viên lễ tân đưa tới phòng tiếp khách, bên trong đã có hai nữ diễn viên ngồi, một người thanh tú xinh đẹp một người quyến rũ động lòng người. Ngụy Vũ và Ninh Phỉ, ranh giới ngồi giữa hai người rõ ràng. Diêu Phi vào cửa, các cô ấy đồng thời nhìn qua.
“Tôi muốn một ly đồ uống kiểu Mỹ.” Ánh mắt Ngụy Vũ lướt qua trên người Diêu Phi, tất cả người trong tòa nhà đều là tinh anh thế nhưng lại xuất hiện nhân viên công tác ăn mặc như nông dân vậy?
Diêu Phi sửng sốt, nhân viên lễ tân phía sau nói, “Được, Diêu tiểu thư cô ngồi trước, Phỉ tỷ và Diêu tiểu thư uống gì không?”
“Không cần, cảm ơn.” Diêu Phi vội vàng cự tuyệt, đi vào, tháo khẩu trang cung kính hướng Ngụy Vũ và Ninh Phỉ vươn tay, “Xin chào mọi người, tôi là Diêu Phi.”
Ở bên ngoài thái độ phải khiêm tốn, phải biết làm người.
Ngụy Vũ bình tĩnh nhìn Diêu Phi vài giây, chỉ gật đầu, cũng không có duỗi tay bắt tay với Diêu Phi, ánh mắt lại nhìn xuống màn hình di động, “Chào cô.”
Diêu Phi tên này nghe thấy có chút quen thuộc, diễn viên? Cũng là tới thử vai?
“Tôi cũng không cần.” Ninh Phỉ nở ra nụ cười ôn nhu, đứng dậy cầm bàn tay Diêu Phi sắp bỏ xuống, nắm lại nói, “Chào cô, tôi là Ninh Phỉ, chúng ta đều có một chữ Phi.”
Buông tay Diêu Phi ra, quay đầu đối với nhân viên lễ tân nói, “Tôi có mang theo, không cần phiền toái.”
Ngụy Vũ lại lần nữa giương mắt đánh giá Diêu Phi, có chút quen mắt, như cũ không nhớ tới gặp qua người này ở nơi nào. Ninh Phỉ sao lại cùng cô bắt tay? Chẳng lẽ Ninh Phỉ quen biết?
“Ngồi đi, trước chờ một lát.”
“Cảm ơn.” Diêu Phi tìm ghế phụ bên cạnh ngồi xuống, phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng điều hòa ở trung tâm thổi ra tiếng gió rất nhỏ. Diêu Phi ngồi lên một phần ba cái ghế, điều kiện của Ninh Phỉ và Ngụy Vũ đều rất tốt, hôm nay là ba người đến cạnh tranh một nhân vật sao?
“Cô là người công ty nào?” Ninh Phỉ uống một ngụm cà phê, nhìn về phía Diêu Phi, cô không quen biết Diêu Phi. Chỉ là người này lớn lên quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức sau khi vào phòng khách Ngụy Vũ cũng bị lu mờ. Một khuôn mặt như vậy, chẳng lẽ còn chưa có xuất đạo? Ai nhét người tiến vào?
Từ khi thông báo chính thức muốn quay “Giữa hè”, các nhà trong giới giải trí đều đưa tư liệu đến, có thể đi đến một bước này đều là ngàn chọn vạn tuyển mới ra được. Mỗi người ở nơi này, đều là đối thủ của Ninh Phỉ.
“Thụy Ưng.” Diêu Phi mỉm cười nói, “Công ty Bắc Kinh.”
Người của Thụy Ưng sao lại đến thử vai? Thụy Ưng là công ty Hong Kong cổ phần khống chế, thời trẻ Tư Dĩ Hàn cùng bên kia có xảy ra mâu thuẫn, nhiều năm như vậy cũng không có hợp tác qua.
“Hàn Đao Hành Diêu Phi, cô còn ở Thụy Ưng?” Ngụy Vũ ở đối diện buông di động, cuối cùng cũng tìm được là Diêu Phi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, “Thần tượng thời thơ ấu, tôi chính là xem phim của cô lớn lên. Không nghĩ tới cô người thật trẻ tuổi như vậy, bảo dưỡng như thế nào?”
Ninh Phỉ cũng chợt nhận ra, đây là Diêu Phi? Cô cười cũng rất rạng rỡ, “Diêu Phi, tôi cũng rất thích phim của cô, lát nữa giúp tôi ký một cái tên.”
Diêu Phi tuổi trẻ, xinh đẹp, kỹ thuật diễn tốt cũng vô dụng, bản thân cô chính là chướng ngại lớn nhất, cô không thể đảm nhiệm nhân vật này. Ninh Phỉ và Ngụy Vũ là đối thủ của nhau, mà không phải Diêu Phi.
Diêu Phi biết các cô đang nói lời khách sáo, nhưng vẫn cười nói, “Được, nhất định.”
Ngụy Vũ cười nhạo rất nhẹ, dời mắt, tiếp tục cúi đầu xem tin tức.
Các cô ấy khinh thường mình, Diêu Phi vẫn duy trì mỉm cười xấu hổ, hơi hơi gật đầu, rũ tầm mắt xuống.
Nửa giờ sau, Diêu Phi là người thứ nhất bị gọi đi ra ngoài, cô theo nhân viên công tác tiến vào studio số 3. Cửa phòng mở ra, mảng màu trắng lớn, cô hoảng hốt một chút. Studio lần cuối cùng cô thử vai, rất giống với phòng này, cô ở studio kia thử vai tới ba giờ. Vì diễn bộ phim kia thời gian cô chuẩn bị rất lâu, cô thậm chí học xong xã giao, bị bắt ép lên bàn tiệc, chết lặng bồi các nhà đầu tư uống rượu. Sau khi cô vào tổ, quay được một nửa đắc tội Lý Thịnh, bộ phim kia thay đổi người diễn, cảnh quay của cô bị xóa không còn một mảnh.
“Chào cô, Diêu Phi.” Giọng nói trong trẻo dịu dàng của một người phụ nữ vang lên.
Diêu Phi ngước mắt nhìn Hạ Dạo phía sau máy quay, so với trên màn hình càng xinh đẹp, cô ngồi bên cạnh Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn mang mắt kính chuyên chú xem kịch bản. “Giữa hè” biên kịch và đạo diễn, bọn họ là vợ chồng.
“Có thể cởϊ áσ khoác không?” Tư Dĩ Hàn lúc này mới nâng mắt lên nói, “Có tiện không?”
“Có thể.” Diêu Phi vội vàng cởϊ áσ khoác lông vũ ra, bên trong cô mặc áo len màu trắng phối với quần jean đơn giản. Tư Dĩ Hàn nhíu mày, Diêu Phi thật sự rất xinh đẹp, nhưng sắc đẹp của cô là sắc sảo, có tính xâm lược nhất định. Loại cảm giác này cũng không phải rất tốt, nhân vật Hạ Dao này xinh đẹp, nhưng không cần sắc sảo.
“Có thể xoay người không?”
Diêu Phi xoay người, cô có chút hối hận hôm nay mặc quần mùa thu, cô rất muốn xem chính mình trong ống kính có phải chân thô mập mạp hay không. Cô xoay người tới lần thứ hai, nhìn thấy Tư Dĩ Hàn nhíu chặt mày, giống như không hài lòng, trái tim cô nhảy lên.
“Hôm nay tôi mặc có hơi nhiều, trong tình huống bình thường tôi gầy hơn so với hiện tại, thân hình cũng sẽ đẹp mắt hơn một ít.” Diêu Phi nỗ lực vì chính mình tranh thủ cơ hội, cô nhìn đạo diễn và biên kịch ở đối điện, “Tôi có thể diễn thời kỳ niên thiếu.”
“Không sao, không cần khẩn trương.” Du Hạ phân phó trợ lý, “Cầm kịch bản đưa cho Diêu Phi, chúng tôi muốn nghe xem cảm giác lời thoại của cô, có thể chứ?”
Hai tay Diêu Phi nhận kịch bản, trái tim run lợi hại, cô đã lâu lắm không có chạm qua kịch bản như vậy, “Có thể, cảm ơn ngài.”
Không phải là diễn xuất, thuần túy là bản lĩnh lời thoại.
“Vậy bắt đầu đi.” Ngữ khí Tư Dĩ Hàn lãnh đạm không gợn sóng, nhưng cũng không độc đoán, hắn chỉ là bình tĩnh tự thuật.
Diêu Phi nhìn nội dung kịch bản, đoạn này là Hạ Dao và Thịnh Thần yêu nhau bị phát hiện, sự việc đã bại lộ. Mẹ bị kí©h thí©ɧ đến bệnh tim phát tác, tình cảm của bọn họ đã tới phần cuối. Không thể không chia ly, đây là phần diễn chia tay.
Đoạn lời thoại này, Diêu Phi đã sớm thuộc qua. Cô đưa tay dùng vòng thun màu đen buộc tóc lên, đứng dưới máy quay, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy móc vận hành phát ra tiếng vang rất nhỏ. Diêu Phi không có trang điểm, cảm giác thiếu nữ càng thêm mãnh liệt, tóc đuôi ngựa cô buộc cao để lộ cái trán trơn bóng cùng với cổ trắng nõn mảnh khảnh.
“Mấy ngày nay vẫn luôn mưa, mưa đã lâu, trận mưa này kết thúc.” Cô nhìn về phía máy quay, ánh mắt bình tĩnh, ngữ điệu cũng bình tĩnh, “Mùa hè cũng nên kết thúc.”
Diêu Phi là một đại mỹ nhân, đây là ý nghĩ đầu tiên khi Du Hạ thấy cô. So với 6 năm trước càng thêm thành thục, khung xương nẩy nở, gương mặt kia càng thêm khắc sâu. Băng cơ ngọc cốt, yên tĩnh xinh đẹp bất động. Giống như là vụn băng thấm nước trên núi tuyết cao, hàm chứa lưỡi dao mỏng, vẻ đẹp trong suốt lạnh thấu xương.
Nhưng nháy mắt kia cô mở miệng, khí chất cả người cũng thay đổi. Cô biến thành một người khác, một Hạ Dao sống, trước mặt cô không có diễn viên cũng không có người, cô giống như thật sự đang nói chuyện với Thịnh Thần ở đối diện.
Tiếng nói ôn nhu mềm mại tốc độ nói chuyện thích hợp, kiềm chế lại cẩn thận, tàn nhẫn buộc chính mình đi về phía trước. Mùa hè kết thúc, giấc mộng của cô cũng kết thúc.
“Em năm tuổi đã không có ba, mẹ em một mình nuôi nấng em. Bà rất vất vả, bà vì em trả giá toàn bộ, bà rất ít có được hạnh phúc, cuộc đời bà phần lớn là đau khổ.” Cô rũ mắt xuống, thanh âm rất thấp. Trách nhiệm và tình yêu ép cô thở không nổi, nhưng cô còn phải đứng ở chỗ này, dùng bờ vai gầy yếu chống đỡ tất cả, sợ không cẩn thận một chút tình yêu ẩn sâu mãnh liệt kia nháy mắt như núi lở biển nứt phá hủy toàn bộ lý trí, “Dượng rất yêu bà, bà cũng rất yêu dượng. Bọn họ kết hôn hai năm, mấy năm nay là thời gian mẹ vui vẻ nhất, bà thường xuyên cười, bà cười rộ lên rất đẹp. Ngay từ đầu bà nên xinh đẹp như vậy, có được rất nhiều người yêu, rất nhiều che chở, bà trừ bỏ là mẹ em, bà vẫn là phụ nữ.”
Tên của bọn họ ở trên cùng một sổ hộ khẩu, bọn họ trên danh nghĩa là anh em, nhưng bọn họ lại yêu nhau. Cha của Thịnh Thần có bệnh tim, sự việc bại lộ, bệnh tim của ông tái phát.
Cứu được trở về, mẹ của Hạ Dao sức cùng lực kiệt ngã xuống bệnh viện. Thu xếp tốt cho mẹ mình, Hạ Dao ở hành lang bệnh viện cùng với Thịnh Thần đưa ra đề nghị chia tay.
“Thời khắc quan trọng của cuộc đời em đều phát sinh ở giữa hè, em ở giữa hè nhận được thư thông báo trúng tuyển, em ở giữa hè gặp anh, em ở giữa hè có nhà, có rất nhiều tình yêu. Chúng ta ở cuối mùa hè này, cùng lùi lại một bước.” Cô ngẩng đầu, nhìn về phía máy quay, “Tình yêu có lẽ rất nhanh chia xa, chỉ có anh em cả đời đều có được quan hệ trên pháp luật. Anh, chúng ta —— kết thúc đi.”
Du Hạ ôm cánh tay dựa vào phía sau ghế, mũi đột nhiên chua xót, cô dường như thấy được chính mình năm 18 tuổi. Cô và Tư Dĩ Hàn tách ra, chỉ có thể nói thành lời một câu ‘anh trai’ nhẹ nhàng bâng quơ.
Cảm giác trống trải khiến bầu không khí như bị bóp nghẹt, toàn bộ người trong phòng bị cảm xúc lây nhiễm. Thanh âm của cô giống như một bàn tay vô hình, gắt gao nắm chặt tất cả cảm xúc mọi người.
Vượt qua mưa bụi mờ mịt, tình yêu mới chớm thiếu nam thiếu nữ, bọn họ dùng trái tim chân thành nhất một lòng tha thiết canh giữ tình yêu tốt đẹp nhất. Bọn họ vượt qua cấm kỵ, vượt qua núi non sông ngòi, cho rằng cũng có đủ năng lực đối kháng với thế giới. Cuối cùng lại thua ở hiện thực trước mặt, đó là không cùng nhau bước qua được con sông ngầm.
Cô tự tay chặt đứt tất cả ràng buộc, từ đây, bọn họ chỉ là anh em. Tình yêu thầm lặng không nói, sóng gió mãnh liệt núi lở biển nứt đều bị cô đặt trong thân gầy gò yếu ớt, áp chế gắt gao, kiên cường không để lộ ra một dấu vết nào.
Kỹ thuật lời thoại Diêu Phi thật quá tốt, cảm giác tiết tấu rất tốt, không có cố ý phô trương kỹ năng, không chịu ảnh hưởng của người xung quanh. Cô chính là Hạ Dao, cô đứng ở chỗ này cùng tình yêu cắt đứt quan hệ.
Sức cuốn hút mạnh đến để cho người ta chỉ có thể mạnh mẽ bị túm đi vào đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị cảm động lây.
Chu Đĩnh đi đến, đứng phía sau lưng Tư Dĩ Hàn, cúi người thấp giọng nói, “Thế nào?”
“Để cô ấy thử diễn khóc xem.” Tư Dĩ Hàn lấy ra tờ giấy thứ hai đưa cho Chu Đĩnh, lần đầu tiên hắn thấy diễn viên thiên tài như vậy, bị chấn động. Đoạn lời thoại này, cô cũng không có dùng kỹ xảo gì, thậm chí ngữ điệu cũng không có bao nhiêu phập phồng, nhưng thanh âm nói ra lại hoàn toàn thay đổi một người, Tư Dĩ Hàn đã từng là diễn viên, nhưng hắn tự nhận làm không được như Diêu Phi, Diêu Phi là trời sinh để diễn xuất, “Thương Duệ tới đây chưa?”
“Đã tới, ở bên ngoài.”
“Để hắn đi vào đứng ở nơi này nhìn, không cho phép nói chuyện.” Tư Dĩ Hàn đem tư liệu hai người khác bỏ qua một bên, trước mặt chỉ còn lại tư liệu của Diêu Phi, hắn đẩy mắt kính trên sống mũi, đối mặt với Diêu Phi nói, “Còn có mấy cảnh muốn diễn thử, thời lượng kịch bản hơi dài. Nếu cần điều chỉnh cảm xúc, cho cô năm phút.”
“Tôi có thể trực tiếp diễn, đạo diễn.” Diêu Phi thu lại bộ dáng yếu ớt thuộc về Hạ Dao, cô đứng thẳng tắp, trong mắt có ánh sáng, lộ ra vẻ ảnh hậu sắc bén thời niên thiếu, “Tôi thoát diễn và nhập diễn đều rất nhanh, không cần điều chỉnh.”