Edit: Mặc
Diêu Phi ngồi trong gió lạnh thật lâu, lâu đến mức toàn thân tê liệt, cô giơ tay đè lên mặt mình, nước mắt lạnh lẽo ẩm ướt thấm qua tay, từ trong kẽ tay tràn ra.
Không có gì phải ngạc nhiên, nhiều năm như vậy cô hẳn đã sớm hình thành thói quen. Thói quen tất cả mọi thứ đều không công bằng, thói quen sống tạm qua ngày, thói quen hai bàn tay trắng, thói quen khi không bị người khi dễ.
Kỳ thật, thói quen là tốt.
Vậy vì cái gì tim lại đau? Vì cái gì khó chịu như vậy?
Diêu Phi ra khỏi bệnh viện không có gọi xe, cô vô định lang thang trên con đường trước cửa bệnh viện không có mục tiêu đi tới phía trước. Lập đông, chiếc lá cuối cùng trên cây ngô đồng dày đặc bay mất, con đường sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Bầu trời lần nữa bị bao phủ bởi sương mù, âm u bao trùm trên mặt đất.
Từ khi mười tuổi ngày đó tan học về nhà nhìn thấy cả phòng lộn xộn, đồ đạc mỗi thứ một nơi, mẹ cô rời khỏi căn nhà kia, tất cả mọi người dạy cô phải nhận mệnh. Diêu Phi không muốn nhận, cô cảm thấy mình còn có thể từ trong vũng lầy bò ra. Ba cô không biết ngày đêm say rượu, cô một mình vừa đi học vừa chăm sóc ba, cô ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời.
Bầu trời xinh đẹp như vậy, rộng lớn bao la, lấp đầy toàn bộ hy vọng của cô. Lão sư nói tri thức có thể thay đổi vận mệnh, cô nỗ lực học tập. Cô cho rằng, một ngày nào đó, cô sẽ vượt qua xóm nghèo thấp bé vẩn đυ.c chật hẹp kia, ôm vùng trời mà cô yêu nhất.
Năm mười bốn tuổi ấy, ba cô uống rượu nhiều chết cóng trong cống thoát nước cách nhà 200 mét, Diêu Phi khóc ba ngày, nước mắt khô cạn. Tích lũy trong nhà chỉ đủ lo hậu sự cho ba cô, xong xuôi tất cả cô chỉ hai bàn tay trắng. Rất nhanh đến kỳ đóng tiền thuê phòng, dựa vào thân thích cứu tế lăn lộn đến năm mười lăm tuổi, sơ trung cô không tốt nghiệp, bỏ học đi vào phương nam.
Không có giấy tờ tùy thân cô nửa bước cũng khó đi, cô chỉ có thể làm một ít việc vặt, trời xui đất khiến trà trộn vào đoàn phim. Cô phát hiện mình đối với diễn xuất có cực kỳ có đam mê, cô say mê diễn xuất. Lần đầu tiên đứng dưới màn ảnh, đáy lòng cô run lên, cô si mê nhìn máy quay phim, nơi đó là thế giới hoàn toàn mới.
Ở trong phim, cô có được thân phận hoàn toàn mới, có được rất nhiều tình yêu và tôn trọng, cô cần cái gì đều có cái đó.
Ngay cả quyền lợi giấc mơ cũng bị cướp đoạt, nhân sinh như vậy lại có ý nghĩa gì?
Diêu Phi đi vào siêu thị, dừng lại ở khu đồ làm bếp. Cô cẩn thận lựa chọn dụng cụ dao kéo, nước Đức sản xuất một con dao làm bếp, giá cả đắt đỏ, nhưng nghe nói độ cứng và sắc bén bậc nhất thế giới.
“Dao này chặt xương cũng không thành vấn đề, rất sắc.” Người bán hàng ở một bên giới thiệu, “Tuy rằng giá cả đắt, nhưng dao tốt có thể dùng lâu dài, tính ra rất tiết kiệm chi phí.”
Mở hộp đóng gói ra, Diêu Phi chạm vào lưỡi dao, lưỡi dao ngay lập tức hằn lên ngón tay cô vẽ một đường, từng giọt máu chảy ra. “Làm sao cô lại chạm tay vào lưỡi dao?” Người bán hàng nhìn máu trên tay Diêu Phi đã kêu lên tiếng, “Cô không sao chứ? Muốn đi bệnh viện hay không?”
“Không có việc gì, lấy cái này đi.” Diêu Phi bỏ dao lại vào trong hộp, mang theo đi ra bên ngoài.
Di động ở trong túi vang lên, xếp hàng tính tiền, Diêu Phi xếp hàng ở phía sau cùng, gắt gao nắm chặt con dao làm bếp trong tay.
Điện thoại vang lên lần thứ hai, phía trước một dì quay đầu lại nhắc nhở, “Tiểu cô nương, di động của con vẫn luôn vang, có phải có người tìm con có việc hay không?”
Diêu Phi lấy lại tinh thần, sau khẩu trang cô mím môi khô khốc của mình, lấy di động trong túi ra. Số di động xa lạ, hiển thị cuộc gọi đến từ Thượng Hải.
Thượng Hải? Ai?
Diêu Phi do dự trong chốc lát, tiếng chuông kết thúc, đối phương tắt máy. Diêu Phi bỏ tay xuống tính toán cất vào túi, điện thoại lại vang lên, như cũ là dãy số vừa rồi.
Diêu Phi nghe điện thoại, đặt bên tai.
“Cô là Diêu Phi sao?”
Diêu Phi đã thật lâu không có nghe được lời chào như vậy, cô gật đầu, “Là tôi.”
“Tôi là Tô Minh điện ảnh Hạ Minh, tôi xem qua tư liệu của cô, muốn cùng cô gặp mặt nói chuyện.”
Nháy mắt, Diêu Phi đại não trống rỗng, cô ngốc tại chỗ, hô hấp cũng dừng lại.
“Giữa hè” là điện ảnh Hạ Minh cùng truyền thông SW hợp tác sản xuất, biên kịch Du Hạ là một trong đối tác của điện ảnh Hạ Minh, một đối tác khác của điện ảnh Hạ Minh gọi là Tô Minh. Tô Minh tới tìm Diêu Phi, đó là nói có liên quan đến “Giữa hè” sao?
Tư liệu của lão sư Địch Á, bọn họ nhận được?
“Cô có đang nghe không?” Tô Minh nói, “Cô có thể tới Thượng Hải một chuyến không? Tôi muốn cùng cô gặp mặt.”
“Ngài là Tô tổng?” Diêu Phi nghe được âm thanh chính mình, có chút run rẩy, “Ngài, tìm tôi, là có chuyện gì?”
“Cụ thể tôi không thể tiết lộ quá nhiều.” Thanh âm Tô Minh cũng không thân thiện, thậm chí có chút lãnh đạm, “Cô nguyện ý tới Thượng Hải rồi nói, cô tới công ty, chúng ta gặp mặt. Có thể hợp tác hay không, tôi không thể cam đoan với cô. Khả năng một chuyến đi này sẽ không công, cuối cùng chúng ta có thể không có đạt thành bất cứ hợp tác gì, chính cô tự cân nhắc tới hay là không tới.”
Nếu là ngày trước, cô nhất định sẽ mừng rỡ như điên. Đoàn phim Giữa hè, cho dù là một vai phụ nhỏ, cũng là cơ hội lớn trời cho cô.
“Tô tổng, bất luận có thể đạt thành hợp tác hay không, tôi cũng muốn đi Thượng Hải, muốn cùng ngài gặp mặt.” Điện ảnh Hạ Minh ở Thượng Hải, Tô Minh mời cô đi tới công ty, mà không phải gặp mặt riêng, đây là một lần hợp tác chính thức. Diêu Phi nắm chặt dao trong tay, tay cô dùng sức đến mức gần như đâm thủng hộp đóng gói.
“Vậy còn vấn đề gì?” Tô Minh nói, “Bất kể có thể hợp tác hay không, công ty sẽ thanh toán tất cả chi phí chuyến bay này cho cô, bao gồm vé máy bay, chi phí taxi và phí ăn ở tại khách sạn.”
“Tôi không phải nói đến tiền.” Diêu Phi không biết có thể mở miệng hay không, nếu để đối phương biết Lý Thịnh đối với cô hạ tử thủ, bọn họ khẳng định sẽ tránh phiền toái bên ngoài còn không kịp đi? Nhiều năm qua, cô gặp qua quá nhiều công ty như vậy, “Tôi có lộ phí.”
“Vậy vấn đề của cô?”
“Cô gái, cô không tính tiền sao?” Nhân viên thu ngân hô, “Đến lượt cô.”
Diêu Phi đưa dao qua, nắm chặt di động không dám nói lời nào. Trước mắt là cơ hội rất tốt, cô mở miệng sẽ chạy mất, cô giống như người đói bụng rất nhiều ngày, trước mặt bày Mãn Hán toàn tịch, cô sao có thể nhịn xuống không ăn đây?
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy “Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô nhanh chóng tới đây.” Tô Minh nói, “Gặp lại.”
Tô Minh giống như trong lời đồn giỏi giang dứt khoát, nói rõ công việc xong liền cúp điện thoại.
“Hai trăm sáu mươi tám.” Nhân viên thu ngân nói, “Thanh toán như thế nào? Cần túi không?”
“Không cần.” Diêu Phi cầm lấy di động quét mã thanh toán, mang theo dao ra khỏi siêu thị, Tô Minh đã gửi địa chỉ tới. Địa chỉ điện ảnh Hạ Minh, giống như trên Baidu.
Diêu Phi ra khỏi siêu thị, bầu trời lại nổi tuyết lên, Bắc Kinh trận tuyết thứ hai.
Không khí lạnh lẽo tiến vào phổi, Diêu Phi vừa chờ mong lại vừa không dám nghĩ nhiều. Nếu đối phương biết Lý Thịnh uy hϊếp, sẽ thế nào? Giấy không thể gói được lửa. Cô lo lắng sốt ruột như lửa thiêu, cô muốn cơ hội này, lão sư Địch Á giúp cô cầu cơ hội, nhưng cô có tư cách gì muốn đây?
Diêu Phi cầm di động mở ra nhật ký trò chuyện, tìm được dãy số mới vừa rồi kia.
Cô không nên lại ôm tâm lý may mắn đi đánh cuộc, mỗi một lần thất bại cô đều tự cho thua là đúng trên tâm lý may mắn, loại may mắn này chỉ đem cô đẩy vào địa ngục.
Di động lại vang lên một tiếng.
Ngân hàng xây dựng 6217**** đã nhận được 5000 nhân dân tệ trong tài khoản.
Diêu Phi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, hít sâu một hơi, mở tin nhắn. Chuyển khoản đến từ Tô Minh, 5000 tiền mặt, không có bất luận ghi chú gì.
Tô Minh cam kết lộ phí.
Loại cảm giác này giống như thời khắc cô bé bán diêm trong đêm khuya chết cóng thấy được ánh mặt trời mới lên, một tia nắng mặt trời chiếu sáng thế giới, cô ở trong thế giới băng tuyết kia nhìn một tia sáng. Mặc dù tay chân đã cứng ngắc, nhưng đó chỉ là mộng tưởng đẹp nhất. Không sợ ngay sau đó biết mình sẽ chết, cũng muốn liều mạng ngẩng đầu lên ngược dòng tìm ánh mặt trời.
Coi như, một lần cuối cùng nhìn mặt trời.
Diêu Phi không có đặt vé máy bay, cô đặt một vé tàu cao tốc vào buổi tối, đêm đó kéo vali ngồi trên tàu cao tốc tới Thượng Hải.
Rạng sáng cô đến Thượng Hải, vốn dĩ không muốn đặt khách sạn, cô ở toilet ga tàu cao tốc rửa mặt đến khi nhìn mình trong gương, một đêm chưa ngủ dẫn tới khuôn mặt tái nhợt. Trầm mặc vài giây, hung hăng quyết định đặt một khách sạn 508 tệ.
Thượng Hải không có rét lạnh như Bắc Kinh, độ ấm cũng so với Bắc Kinh cao hơn mấy độ, nhiệt độ điều hòa không khí vừa đúng. Diêu Phi ngâm mình thoải mái tắm trong nước ấm áp, từ trong vali lấy ra một bộ đồ hàng hiệu duy nhất. Rất nhiều năm trước, nhãn hiệu này đưa cho cô quần áo, chiêu đãi hợp tác. Cô không sẵn lòng mặc, hiện giờ cô đã mua không nổi quần áo thương hiệu này.
Không quan trọng là lỗi thời, quan trọng là… hàng hiệu đó là thể diện.
Diêu Phi muốn trang điểm, lấy đồ trang điểm thiếu thốn đến mức gần như không có ngồi vào trước gương nhìn người trong gương, trong lúc nhất thời không biết nên xuống tay như thế nào. Trước kia có một đạo diễn nói qua, ghét nhất khi phỏng vấn nghệ sĩ trang điểm, đồ trang điểm che khuất diện mạo vốn có, làm cho người ta không có biện pháp phán đoán diễn viên này thích hợp với nhân vật hay không, cũng ảnh hưởng đến giai đoạn hậu kỳ, hắn gặp nghệ sĩ trang điểm trực tiếp đánh rớt.
Tô Minh là một trong những người đầu tư quan trọng “Giữa hè”, cô muốn gặp Diêu Phi, xem như là phỏng vấn.
Diêu Phi chỉ đơn giản vẽ lông mày và tô son, đứng dậy mặc chiếc áo lông vũ màu đen sang quý kia vào, cầm di động đi ra cửa.
Mùa đông Thượng Hải, không có đường phố khô héo, cũng không có gió Tây Bắc lạnh thấu xương. Không khí ẩm ướt hơi lạnh, những ngôi nhà cao tầng sáng sủa sạch sẽ, bầu trời có vẻ quang đãng, một tia nắng mặt trời gạt đi mây đen để lộ ra một nửa ánh sáng, mặt đất bừng sáng lên.
Diêu Phi không muốn làm cho bản thân quá chật vật, không chọn ngồi xe điện ngầm. Mà gọi một chiếc xe taxi, cô đặt khách sạn cách điện ảnh Hạ Minh không xa, trên Baidu đánh giá tiền xe dùng là 50 tệ.
Phong cách kiến trúc Bắc Kinh với Thượng Hải bất đồng, phong cảnh bất đồng, độ ấm cũng bất đồng, điểm duy nhất giống nhau là kẹt xe. Diêu Phi nhìn đồng hồ tính tiền bên cạnh ghế lái xe taxi trái tim nhảy dựng thình thịch, hối hận ngồi xe taxi đi ra ngoài. Nếu ngồi xe điện ngầm, một chuyến này không hao phí bao nhiêu tiền.
Máy tính cước nhảy đến 102, tài xế chậm rãi dừng xe trước tòa nhà văn phòng, 9 giờ sáng. Đây là một khu thương mại, những tòa nhà văn phòng cao vυ"t trong đám mây, đường phố không nhiễm một hạt bụi, ven đường ít ỏi mấy nhà hàng, bất kể nhìn từ góc độ nào, bên trên đều tràn ngập một chữ đắt.
Diêu Phi gọi điện thoại cho Tô Minh, Tô Minh không nhận, một phút sau Diêu Phi nhận được tin nhắn của Tô Minh, “Đang họp, trợ lý của tôi sẽ đi đón cô, chờ tôi ở phòng nghỉ.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Tô Minh cúp điện thoại ôm cánh tay nhìn về người phụ nữ phía đối diện ưu nhã uống cà phê, đối tác bên phía Hạ Minh, Du Hạ.
“Diêu Phi tới, nhưng nói thật, tôi không muốn dùng Diêu Phi.” Tô Minh đi thẳng vào vấn đề, một tháng trước Du Hạ đưa tư liệu Diêu Phi đẩy lại đây, Tô Minh phản đối. “Giữa hè” là hạng mục đối với cô cực kỳ trọng yếu, cô cũng không muốn dùng Diêu Phi thanh danh hỗn độn, trong tay cô có hàng loạt nghệ sĩ, có danh tiếng có tướng mạo, vì cái gì muốn chọn một Diêu Phi nát nhất đây? “Tôi cảm thấy Ninh Phỉ không tồi, thanh thuần xinh đẹp có nhân khí, nghệ sĩ SW, còn có thể bán cho SW mặt mũi. Cô ta cùng Thương Duệ xào qua CP, hai người tự mang theo fan CP.”
Du Hạ lật tư liệu Diêu Phi, bảy năm trước Diêu Phi bị phong sát thì không còn tác phẩm nào. Tấm ảnh mới nhất là một tấm hai inch, không trang điểm, thoạt nhìn thanh lệ sạch sẽ.
“Ngày hôm qua fans Thương Duệ cùng fans Ninh Phỉ đối đầu đến hừng đông, mắng một ngày một đêm.” Du Hạ lại uống một ngụm cà phê, “Bọn họ làm tôi chướng mắt.”
“Đây thật sự là độ hot! Bà cô à, cô có hiểu lăng xê hay không? Bọn họ mắng càng hung, tương lai độ hot bộ phim càng lên cao, chúng ta càng kiếm được nhiều.” Tô Minh đi đến trước mặt Du Hạ, cúi người ấn trên bàn, “Nghệ thuật sáng tác cô chuyên nghiệp, tôi nghe cô, nhưng chọn người còn có phương diện marketing, tôi chuyên nghiệp, tôi so với cô càng có sức phán đoán.”
Tô Minh rất không muốn liên hệ với Diêu Phi, nhưng kịch bản là Du Hạ viết, điện ảnh Hạ Minh một nửa cổ phần nằm trong tay Du Hạ. “Giữa hè” một đối tác hợp tác khác là tổng tài công ty SW chồng của Du Hạ Tư Dĩ Hàn, đạo diễn “Giữa hè” là Tư Dĩ Hàn, tương đương hai phần ba quyền quyết định đều ở trong tay Du Hạ.
“Thời điểm Diêu Phi quay Hàn Đao Hành mới 17 tuổi, nhiều năm như vậy không đóng phim, nói không chừng đã sớm tàn phế. Ở giới giải trí, sự nghiệp ngã ngựa là một đao hủy dung, cô ta ngã ngựa bảy năm.” Mắt Tô Minh nhìn màn hình máy tính Du Hạ, trên màn hình máy tính là Diêu Phi một thân hồng y, vẫn là ảnh chụp thịnh hành của Hàn Đao Hành. Một tháng này cô tìm kiếm khắp internet, chỉ tìm được một tấm ảnh của Diêu Phi. Diêu Phi ở một rạp hát rất nhỏ diễn người già, sống lưng còng xuống thần thái mệt mỏi, không khác gì một người già.
Giới giải trí có một câu, đỏ có thể nuôi người, càng đỏ trạng thái càng tốt, nhân sinh đắc ý tự tin mỹ lệ. Minh tinh hết thời, giá trị nhan sắc cũng suy sụp nghiêm trọng. Tô Minh chưa thấy qua nghệ sĩ nào hết thời sáu bảy năm còn có thể bảo trì giá trị nhan sắc, cũng không ngoại lệ, không phải mặt suy sụp chính là thần thái suy sụp. Cô nhìn Diêu Phi trong trạng thái kia, còn có nghe được giọng nói trong điện thoại, Diêu Phi hơn phân nửa không diễn.
“Trước tiên cô với cô ta gặp mặt, không được thì cho cô ta một vai phụ.” Du Hạ tắt tư liệu Diêu Phi, đứng dậy đóng máy tính, “Lão sư Địch Á đề cử người tới, không thể không cho mặt mũi.”
Tô Minh lúc này mới buông lỏng lông mày đang nhíu chặt, “Được thôi, cô gặp không?” Thế nhưng thật ra cô hy vọng Du Hạ trông thấy Diêu Phi, thấy liền hết hy vọng.
“Không gặp.” Du Hạ mang theo máy tính đi ra ngoài, “Tôi đi họp, cô biết tôi muốn cái gì, thích hợp cô đưa kịch bản cho cô ta. Không thích hợp cô cho cô ta diễn một vai phụ, không hợp đồng, lướt qua Thụy Ưng đưa tiền cho cô ta. Thù lao đóng phim của cô ta trừ vào tài khoản của tôi, trong vòng 50 vạn đều được.”
Du Hạ ra khỏi văn phòng, Tô Minh bưng cà phê đã lạnh thấu uống một hơi cạn sạch, đi ra ngoài cự tuyệt Diêu Phi. Diêu Phi người này tới đoàn phim đóng vai phụ cũng phiền toái, Lý Thịnh như hổ rình mồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Di động vang lên, Tô Minh cầm lên kết nối.
“Tô tổng, người đã tới.”
“Đưa tới phòng khách.” Tô Minh đặt ly cà phê xuống, chỉnh lại cổ áo, dẫm lên giày cao gót đi ra bên ngoài, “Tôi đi qua liền.”
Vivian còn muốn nói cái gì đó, Tô Minh lập tức tắt máy.
Cô đi ra văn phòng, di động lại lần nữa vang lên, Tô Minh cầm lấy nhìn thấy điện thoại Ninh Phỉ, cô chần chờ một lát mới nghe máy, “Bảo bối, có việc?”
“Giữa trưa có thời gian không?” Giọng Ninh Phỉ mềm mại như bông truyền tới, “Cùng nhau ăn cơm? Em đã đặt chỗ nhà hàng.”
“Giữa hè” là tác phẩm lớn trong năm nay, trong giới không ít người nhìn chằm chằm, nam chính là Thương Duệ Du Hạ ngự dụng*. Mấy năm nay danh khí Thương Duệ như mặt trời ban trưa, có thể cùng hắn đối diễn, sự nghiệp sẽ đi lên một bậc thang mới. Người đại diện của Ninh Phỉ đi tìm Tư Dĩ Hàn, ám chỉ công khai, Tư Dĩ Hàn cẩn thận chặt chẽ. Bọn họ đành phải tới tìm Tô Minh, xem như trong nhóm người này Tô Minh dễ nói chuyện nhất.
*ngự dụng: đồ dùng, người hầu của vua (ý chỉ nói TD là một đại thiếu gia nhưng chịu sai bảo của DH) “Được, cô sắp xếp gửi địa chỉ vào WeChat cho tôi.” Tô Minh cảm thấy nhân vật này đại khái sẽ rơi xuống đầu Ninh Phỉ, tương lai hợp tác, trước tiên làm quan hệ rất cần thiết.
“Em chờ chị.” Ninh Phỉ cười nói, “Gặp lại.”
Tô Minh đi đến phòng khách trước tiên tắt máy, thu liễm tất cả cảm xúc mở cửa, phân phó Vivian, “Đưa hai ly nước tới đây ——” vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía phòng tiếp khách, ánh mắt dừng lại.
Cô nhìn Diêu Phi, trong đầu hiện lên một câu: Ninh Phỉ không diễn, bữa tiệc bữa trưa hủy bỏ.