Anh dừng lại một lát, ngẩng đầu lên, hàm dưới kéo dài tạo thành một độ cong kiêu ngạo. Anh khẽ mở đôi môi mỏng: “Đỗ nghèo khỉ.”
Diêu Phi chợt quay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thương Duệ.
“Sao hả? Câu trả lời này đủ đẹp chưa?” Thương Duệ nhướng môi, tư thế chân vẫn tuỳ ý, vẫn là đại thiếu gia ngạo mạn và kiêu căng: “Nếu mỗi người đều có bảng giá, vậy tôi chính là sản phẩm xa xỉ mà họ mãi mãi không bao giờ mua nổi.”
Những gì Thương Duệ nói thật sự ngoài dự liệu của Diêu Phi, khiến trong phút chốc cô không biết nên đáp lại thế nào. Thương Duệ bẩm sinh bừa bãi, quen sống phóng khoáng tự do.
“Anh Duệ!” Thái Vĩ chạy tới: “Đạo diễn bảo cậu qua đó.”
“Cô mà cũng dám châm chọc tôi không tôn trọng nghề nghiệp? Cô Diêu, chính cô chưa đặt mình vào đúng vị trí thôi.” Thương Duệ liếc Diêu Phi: “Con người ta, sợ nhất là không tìm được vị trí của mình, hoặc tìm sai vị trí. Nếu vậy, ngoài đau khổ ra thì chỉ có đau khổ, vô cùng không có ý nghĩa. Diêu Phi, đừng làm một người vô nghĩa.”
Anh sải chân dài bước về phía sân tổ chức hoạt động.
Diêu Phi cau mày quay sang nhìn bên kia, lát sau lại nhìn về hướng trung tâm hoạt động.
Cô không biết tại sao Thương Duệ đột nhiên nói nhiều thế nữa.
Giống như đây là lời Thương Duệ nói, nhưng cũng không giống những gì Thương Duệ sẽ nói. Một đại thiếu gia không biết khổ ải nhân gian như Thương Duệ sao có thể nói ra những câu đó được chứ? Nhưng giọng điệu mỉa mai, khắc nghiệt và đanh thép, từng chữ đâm thẳng vào tim này, đúng là thói quen của Thương Duệ. Anh nói ra những lời sắc bén nhất bằng một vẻ mặt bất cần đời.
Thương Duệ nói khá khó nghe, tuy vậy câu nào câu nấy đều là thật, đều là thứ cơ bản để có thể lăn lộn trong giới này.
“Diêu Phi, qua chụp chung nè em.” Tô Minh gọi: “Em đứng cạnh Thương Duệ đi.”
Nghi thức khai mạc cần chụp ảnh, vị trí đứng dựa theo diễn viên trong đoàn là quy tắc trong ngành. Thông thường, đạo diễn sẽ đứng giữa, hai diễn viên chính đứng hai bên. Tuy nhiên, hôm nay Du Hạ cũng ở đây, vả lại đạo diễn còn rất trẻ tuổi và vừa chuyển từ diễn viên sang làm đạo diễn, thuộc vào loại gió tanh mưa máu. Diêu Phi sẽ đứng cạnh Thương Duệ, Thương Duệ giơ một bó Tulip màu đen không biết do ai tặng lên, màu sắc vừa rực rỡ vừa cay độc, hệt như gương mặt của Thương Duệ.
Người tặng hoa tặng chuẩn quá đi mất.
Anh thờ ơ đứng đó, thái độ điềm nhiên và ưu nhã, vẻ mặt không khác gì lúc mới bước vào đây.
Dường như người nói chuyện với Diêu Phi ban nãy chỉ là ảo giác của Diêu Phi mà thôi.
Thương Duệ trông không hề lố bịch như người ta vẫn tưởng, anh có cách đối nhân xử thế của riêng mình, sống rất rõ ràng. Một người có thể nổi tiếng suốt sáu năm trong giới giải trí, thực lực bền vững thế này không chỉ đơn giản dựa vào gia thế và vẻ ngoài là xong, kĩ năng diễn xuất của anh hẳn nhiên không tệ như lời đồn đại.
Diêu Phi và Thương Duệ luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay, bất chợt vai cô bị xô đẩy. Diêu Phi mất cảnh giác nghiêng người sang một bên, may thay cô không mang giày cao gót, không thì chắc chắn sẽ bị trẹo chân cho xem. Cô lập tức nhích một bước dài sang bên cạnh, va phải nam phụ ở gần đó mới đứng vững được.
“Xin lỗi.” Diêu Phi vội xin lỗi, quay lại thì thấy bên cạnh có thêm một cô gái đang đứng giữa mình và Thương Duệ. Cô gái này mặc váy lễ phục cao cấp, xoã tóc, là nữ phụ Hạ Dương.
Hạ Dương cười ngọt ngào khoác lên cánh tay Diêu Phi: “Chị Phi, em đứng đây được không? Em thấy ở đây còn một chỗ nè.”
“Được chứ.” Thương Duệ lùi xa ra bên cạnh, hòng nhường vị trí trung tâm cho Hạ Dương: “Cả sân khấu đều nhường cho cô đây, mời cô bắt đầu biểu diễn đi.”
Hạ Dương chợt biến sắc, không ngờ Thương Duệ lại không nể mặt mình.
Người xung quanh cũng nhìn sang, bao gồm cả nhà sản xuất và đạo diễn.
“Quả nhiên cô Hạ là một diễn viên ưu tú.” Thương Duệ đút một tay vào túi muốn cười nhưng không cười. Anh tiện đà giơ hoa Tulip màu đen lên một cách vừa tao nhã vừa cao cao tại thượng, mắt hoa đào xinh đẹp dưới tròng kính khẽ nhúc nhích: “Bất cứ lúc nào cũng kính nghiệp hết nhỉ, dụng công biểu diễn đến tận cùng luôn ta.”
“Không thể đứng đây sao ạ?” Gương mặt Hạ Dương nóng bừng như thiêu đốt, quá khó nhìn, cô ta khô khan giải thích: “Em thấy ở đây còn một chỗ.”
“Vị trí bên cạnh đạo diễn to hơn kìa.” Thương Duệ nói: “Hay là tặng cho cô luôn?”
“Giữa Hè” đã quyết định vai nam chính từ sớm, tuy vậy nữ chính vẫn chưa được công khai. Mọi người đều biết “Giữa Hè” chỉ đang chọn nữ chính, nhưng không biết nữ chính là ai.
Đoàn phim che giấu rất kín kẽ, không để chút lộ thông tin nào ra ngoài. Dù đã chụp xong tạo hình rồi nhưng họ không biết rốt cuộc vai chính sẽ là ai.
Đến hôm nay bắt gặp Diêu Phi ở đoàn phim, Hạ Dương mới biết nữ chính là Diêu Phi. Diêu Phi mất giá tám trăm năm, không biết đây là ý tưởng của ai, thật quá hoang đường.
Hạ Dương nhìn vào danh sách diễn viên, trong top năm tham gia “Giữa Hè” thì Diêu Phi là người ít tiếng tăm nhất, vả lại top năm trong đoàn phim này ai nấy đều liên tục có những bộ phim hot và hơn trăm nghìn fan Weibo.
Vị trí của Diêu Phi bị đè bởi Thương Duệ nên hiện đang nằm thứ hai. Nghi thức khai máy vô cùng khiêm tốn, thậm chí không mời hãng truyền thông nổi tiếng nào, mà trái lại chỉ mời một hãng khá nhỏ. Trước khi có thông báo chính thức, tất cả diễn viên không được phép chụp hình đăng ra ngoài, cả truyền thông cũng không được.
Trước lúc vào đoàn phim, Hạ Dương còn bảo hôm nay nhất định có thể lên hot search, thậm chí cô ta đã chuẩn bị thông cáo báo chí xong xuôi hết rồi, cuối cùng mới phát hiện tình hình là thế này.
“Giữa Hè” là sản phẩm hợp tác giữa Truyền thông SW và Phim ảnh Hạ Minh, hai công ty đó từng khiêm tốn ư? Chẳng phải hai công ty này có danh hiệu là thích lăng xê sao? Vả lại bộ phim này không hề khiêm tốn, nửa năm trước đã bắt đầu lên hot search rồi. Đạo diễn là Tư Dĩ Hàn - từ khi debut thì chủ đề liên tục xoay quanh anh ấy, nam chính là Thương Duệ - thể chất kiểu đẫm máu tanh nồng, biên kịch là Du Hạ - một người được đồn đại là nhiều trò hơn cả kịch bản, vậy mà nay lại khiêm tốn thành như vậy, cả lễ khai máy cũng không lên một cái hot search nào.