“Cảm ơn.” Diêu Phi ôm Tô Minh thật chặt: “Cảm ơn chị ạ.”
“Sếp Tô!” Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau.
Diêu Phi buông Tô Minh ra, ngước mắt thấy Thương Duệ đang đút một tay vào túi và đứng cách họ nửa mét. Anh đẩy mắt kiếng trên sống mũi, nhìn Diêu Phi bằng đôi đồng tử đen láy sâu thẳm: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Ăn mừng khai máy.” Tô Minh khoác vai Diêu Phi, vừa cười nhìn sang Thương Duệ: “Cậu chủ đó hả? Ai chọc cậu thế, sắc mặt xấu vậy?”
Thương Duệ rút bàn tay đang đút trong túi quần ra rồi hơi mở rộng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt Diêu Phi. Môi anh điểm ý cười, lông mi khẽ động, anh cất giọng trầm và từ tốn: “Nữ chính, chúng ta không ăn mừng khai máy với nhau à?”
Nhị công tử muốn lên hot search miễn phí hả?” Tô Minh vẫn khoác vai Diêu Phi, nhưng chị nắm rất nhẹ và biên độ động tác vô cùng nhỏ, không chú ý sẽ không thấy được. Chị giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, tít mắt nhìn Thương Duệ: “Dù tôi rất hứng thú với nhổ bã len lông cừu (*) nhưng gần đây nhổ quá nhiều rồi, bộ phận quản lý marketing cũng đang oán trách tôi đấy.”
(*) đề cập đến việc sử dụng các sản phẩm tài chính trực tuyến khác nhau hoặc các hoạt động phong bì đỏ để thúc đẩy để kiếm tiền trên mạng.
Có truyền thông tại nơi tổ chức sự kiện này, nếu Diêu Phi và Thương Duệ ôm nhau khi không phải đang quay phim thì họ chắc chắn sẽ lên hot search. Hot search miễn phí đấy, tương tự như vụ Kiều Cảnh khoảng thời gian trước.
“Hết cách rồi, nhị công tử nhà chị cần cù quản gia vậy đấy.” Thương Duệ vẫn mỉm miệng cười, đuôi mắt chuyển động: “Tính toán cẩn thận lắm, tiêu từng xu trên lưỡi dao cơ mà.”
“Uống một ly sâm banh miễn phí đi.” Tô Minh thấy nhân viên đang bưng sâm banh đi ngang qua, lập tức giơ tay cầm một ly nhét vào tay Thương Duệ, còn chị cũng cầm một ly nhìn Diêu Phi: “Sâm banh không có độ cồn đâu, em muốn thử không?”
“Em uống nước chanh, cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi lấy một ly nước chanh cụng ly với Tô Minh, rồi sang tay cụng với Thương Duệ đồng thời ngước nhìn anh: “Khai máy thuận lợi.” Thương Duệ cũng đang nhìn cô, ánh đèn rơi xuống tròng kính của anh, khúc xạ ra tia sáng sắc bén: “Ba tháng tới, hợp tác vui vẻ.”
“Vậy chúc phòng bán vé của chúng ta sốt dẻo!” Tô Minh và Thương Duệ cụng ly: “Nam chính.”
Bấy giờ Thương Duệ mới hơi cúi người, ly sâm banh cụng vào ly của Diêu Phi. Ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo. Anh cụp mi, ánh sáng lưu chuyển trên tròng kính, anh bưng ly sâm banh lên uống một ngụm rồi nói khẽ: “Hợp tác vui vẻ.”
Dời mắt khỏi hầu kết ở cổ anh, Diêu Phi nhấp một miếng nước chanh. Cô cảm thấy câu “hợp tác vui vẻ” này của Thương Duệ vô cùng thâm ý, nghe sao cũng không có giống sẽ hợp tác vui vẻ nhỉ.
Tư Dĩ Hàn là đạo diễn mới trong nước, thêm cá tính của người trẻ tuổi khá rõ ràng dứt khoát, vậy nên anh ấy không thích thắp nhang này nọ. Nghi thức khai máy chỉ là vén mở máy quay phim, nhận phỏng vấn kéo dài ba mươi phút và ăn bữa trưa cùng nhau ở đây.
“Chị định chiều mấy giờ đến sân bay?” Thương Duệ đút một tay vào túi, tay kia cầm sâm banh đứng một bên, vừa nhìn sang Tô Minh.
“Chúng tôi bay chuyến sáng mai.” Tô Minh quan sát những người vào sảnh, lơ đễnh trả lời câu hỏi Thương Duệ: “Chúng tôi đi khoang hạng nhất không phù hợp nên sẽ đi theo nhóm. Hai mươi ba tiếng, ngồi khoang phổ thông sẽ chết mất, chúng tôi sẽ không đi với mọi người đâu.”
“Chị không đi cùng Chu Đỉnh à?” Thương Duệ bưng sâm banh lên uống một hơi cạn sạch, rồi đưa ly rỗng cho nhân viên. Anh đút hai tay vào túi với điệu bộ thảnh thơi.
“Tại sao tôi phải đi với anh ấy? Tôi đang làm việc mà.” Tô Minh bật cười: “Cậu chủ à, cậu nghĩ tôi là cô bé hả? Trong lúc làm việc còn muốn tìm cơ hội dính lấy bạn trai? Có chuyện gì à? Chúng tôi chuyên nghiệp lắm nhé.”
Thương Duệ nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra, ngón tay thon dài bật màn hình di động rồi gửi tin nhắn cho Thái Vĩ: Gửi lịch bay của đoàn phim cho tôi.
“Mấy người như chị yêu đương vậy thì có nghĩa lý gì đâu hả.” Thương Duệ gửi tin nhắn xong, cầm điện thoại di động rồi ngẩng lên chợt đối diện với ánh nhìn của Diêu Phi. Diêu Phi đang nhìn mình, hầu kết Thương Duệ chuyển động, anh lập tức đứng thẳng và chỉnh cổ áo xuống.
“Kiểu như chúng tôi hẹn hò không phải để có ý nghĩa, chúng tôi nhắm đến hôn nhân.” Tô Minh nói: “Đi thôi, đến chỗ anh Hàn.”
“Chị sẽ kết hôn với Chu Đỉnh à?” Thương Duệ nhìn thoáng qua Chu Đỉnh đang bận rộn cách đó không xa. Chu Đỉnh là tổng sản xuất của “Giữa Hè”, hôm nay anh ấy là người bận rộn nhất. Giọng anh bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Khi nào kết hôn?”
Tô Minh ngờ vực liếc qua Thương Duệ: “Nhị công tử, sao tự dưng cậu bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi vậy?”
“Chu Đỉnh.” Thương Duệ nhướng môi sải bước đến bên cạnh Tô Minh rồi vỗ xuống vai chị: “Rất tốt, mau kết hôn nhanh nhanh đi. Kết hôn sớm yên tâm sớm, hai năm qua SW kí hợp đồng với nhiều nghệ sĩ nữ lắm đấy. Người đẹp vây quanh anh ấy nhiều vô kể, không kết hôn sẽ không yên lòng được đâu.”
Tô Minh: “...”
Ngài lại giở chứng gì thế?
“Bên cạnh tôi cũng được bao quanh bởi mấy anh đẹp trai đấy thôi.” Tô Minh nhìn Thương Duệ: “Cậu không sao đó chứ?”
“Không sao.” Thương Duệ lại vỗ vai chị. Cậy vào thân hình cao ráo, anh vỗ lên chị không chút kiêng dè: “Tôi vui cho chị thôi, rốt cuộc chị đã tìm được chồng rồi. Mai mốt tôi sẽ gửi một bao lì xì đỏ thật lớn cho chị làm của hồi môn.”
“Nói thì nhớ đấy.” Tô Minh phì cười: “Nhị công tử, vì câu này của cậu, chắc tôi sẽ kết hôn vào năm nay nhỉ. Không làm thịt một khoản từ cậu, tôi sẽ thẹn với cái biệt danh Tô gian thương của mình lắm.”