Edit: Mặc
Cha của Diêu Phi là huấn luyện viên võ thuật, khi cô 6 tuổi đã có thể đánh bại một cậu bé so với mình cao hơn một cái đầu về nhà tìm mẹ, cô từ trường học ra ngoài đi làm, công việc đầu tiên chính là làm tay chân cho công ty đòi nợ. Về sau trời xui đất khiến cô lăn lộn vào Hoành Điếm làm thế thân võ thuật, tiền lương cao đối với tuổi tác của cô lại không có yêu cầu.
Trước Tiền Anh, cũng không phải không có người phát hiện Diêu Phi xinh đẹp, chỉ là không ai dám đυ.ng vào cô.
Ngay từ đầu Tiền Anh biểu hiện là người chính trực, là một đàn anh đáng giá tín nhiệm. Diêu Phi tin Tiền Anh, cô cũng thật sự đi theo Tiền Anh bước vào thế giới ảo tưởng kia. Thẳng đến khi Tiền Anh đưa cô lên giường Lý Thịnh, Diêu Phi mới biết được Tiền Anh để cô nhìn thế giới này cũng không phải dáng vẻ thế giới vốn có.
Cô chỉ là món hàng trong tay Tiền Anh định giá đợi bán.
Cơn chóng mặt đánh tới, nhịp tim đập nhanh, cổ họng khô nóng. Diêu Phi đột nhiên đẩy Tiền Anh ra, lùi về sau một bước dài, cô có chút muốn nôn, trong chỗ sâu cơ thể có rung động kì dị, ngữ khí cô chắc chắn, “Trong rượu có cái gì.”
“Diêu Phi, cô uống nhiều, cũng suy nghĩ nhiều, rượu ở nơi này sạch sẽ.” Tiền Anh xoa cổ tay gần như muốn gãy, hắn không biết Diêu Phi trông gầy yếu sức người lại lớn đến vậy, hắn vừa mới cho rằng cổ tay hôm nay sẽ gãy ở chỗ này.
Diêu Phi quả thực là kẻ điên.
Tiền Anh quay đầu mắt nhìn Lý Thịnh, kỳ thật không muốn tới gần, nhưng ông chủ lớn ở phía sau, đêm nay nhất định phải làm Diêu Phi, hắn nuốt khan đi tới bên cạnh Diêu Phi, “Tôi đỡ cô đi, cô uống nhiều như vậy, đứng không vững.”
“Anh dám lại đây tôi đâm chết anh.” Diêu Phi rút dao gọt hoa quả ở trong túi ra chỉ vào Tiền Anh, ý thức của cô đã có chút tan rã, cô nỗ lực chống đỡ bằng ý chí lùi về sau, “Tôi không sợ chết, anh cũng biết. Tôi gϊếŧ một người đủ vốn, gϊếŧ hai người lời một người. Tiền tổng, anh muốn thử một chút không? Tôi cam đoan sẽ đâm đúng chỗ trí mạng, trong năm phút tử vong. Xem phần giao tình của chúng ta, tôi sẽ không làm anh quá thống khổ.”
Tiền Anh dừng bước chân lại.
Tiền quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng. Hắn tin Diêu Phi dám làm, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy bọn họ chỉ có thể ở trên hợp đồng bức ép Diêu Phi.
Diêu Phi cái gì cũng dám, cô là một cô nhi, không có vướng bận.
“Cô điên rồi!” Tiền Anh quay đầu lại nhìn Lý Thịnh, sắc mặt Lý Thịnh dị thường khó coi, trước sau lại không có đứng dậy tới gần Diêu Phi, Tiền Anh phô trương thanh thế hô, “Mau bỏ dao xuống, cô như vậy nếu như để bị chụp được đời này cô cũng đừng nghĩ xoay người, cô còn muốn đóng phim? Diêu Phi cô bình tĩnh một chút. Cô chỉ là uống nhiều quá, ai mẹ nó, sẽ bỏ thuốc cho cô? Cô có phải có chứng vọng tưởng bị hại hay không?”
Tiền Anh ở trong lòng mắng một câu thô tục, Lý Thịnh tìm hắn làm lá chắn, còn mình núp ở phía sau hưởng lợi.
Lý Thịnh tên tôn tử này.
“Tiền Anh.” Trên tay Lý Thịnh gửi đi một cái tin nhắn, ra hiệu Tiền Anh tiến lên, “Đem Tiểu Diêu Phi khuyên tới đây.”
Ngay sau đó, một bình rượu vang đỏ bay thẳng tới mặt Lý Thịnh. Lý Thịnh trừng lớn mắt, không kịp phản ứng, bình rượu đỏ thẩm nổ tung trên đỉnh đầu hắn.
Diêu Phi dứt khoát nhấc chân lưu loát đá Tiền Anh đang nhào tới, nắm lấy gạt tàn thuốc bằng thủy tinh gần nhất nện vào đầu Tiền Anh, nháy mắt thấy máu. Cô lùi về phía sau, dao găm lọt vào trong tay áo, mở cửa phòng xông ra ngoài. Gió lạnh ập đến, cô lắc lắc đầu. Trên hành lang vang lên nhạc nhẹ, mùi gỗ đàn hương phiêu đãng trong không khí, cô trở tay đóng cửa, nhìn về phía thang máy.
Thang máy đang đi lên trên.
Không biết bọn họ bỏ thuốc gì, thuốc rất mạnh. Diêu Phi hoảng loạn dùng võ, thang máy dừng ở lầu 5, cửa thang máy mở ra hai người đàn ông cao lớn cường tráng bước ra.
Diêu Phi xoay người rời đi, hành lang tầng 5 là hình vòng tròn, cô nhanh chóng bước đến chỗ ngoặt.
Đầu choáng dữ dội, tầm mắt đã mơ hồ. Cô vừa đi vừa lấy di động ra báo cảnh sát, từ xa có âm thanh của cảnh sát truyền đến, thính lực Diêu Phi cũng giảm sút, cả người cô hỗn loạn, “Tôi ẩn danh tố cáo, Tinh Hải phòng VIP 13 có người tụ tập hít thuốc phiện, đồ được giấu ở toilet.”
Diêu Phi cúp điện thoại đem cất điện thoại vào túi quần jean, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy toilet xuất hiện ở góc rẽ, cô nghiêng ngả lảo đảo vọt vào.
Trên ghế lô mờ ảo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ngồi trên sô pha da màu đen có cả trai lẫn gái, ánh đèn lập loè hắt qua ly rượu tới chỗ tay vịn của người đàn ông đang ngồi ở sô pha. Cánh tay dài của hắn đặt trên tay vịn, tư thái lười biếng tản mạn, giữa những ngón tay thon dài khớp xương hoàn chỉnh kẹp một điếu thuốc đã được châm, khói trắng chậm rãi bay vào không trung.
Chân dài bắt chéo tư thái lười biếng, chân dài rất có cảm giác tồn tại, chiếm một không gian rộng lớn, cho nên xung quanh người hắn thoáng đãng.
“Duệ ca.” Một cô gái mặc váy hai dây gợi cảm quyến rũ ngồi xuống, cúi đầu dựa gần vào lỗ tai Thương Duệ.
Thương Duệ giương mắt, dưới mái tóc đen, đôi mắt đào hoa thâm thúy mang theo hờ hững, nhìn cô ta một cái, “Không có hứng thú, đi gặp Tần công tử.” Tay trái hắn cầm ly rượu, ngón tay thẳng tắp thon dài bị thấm nước đá trong ly thủy tinh, “Cách xa tôi một chút.”
Tiếng nói Thương Duệ có chút khàn vì rượu, thêm bề ngoài hắn cực kì ưu việt, lười biếng tựa vào lại cực kỳ quyến rũ.
Cô gái tên Trần Bội, sinh viên học viện điện ảnh, vừa mới tiến vào giới giải trí. Cô nhìn khuôn mặt đẹp tuấn mỹ sâu thẳm của Thương Duệ dưới ánh đèn lờ mờ, tim đập nhanh. Nhị công tử Thương gia, con cưng ngành giải trí. Trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ, ngàn vạn thiếu nữ vì hắn điên cuồng. Dưới sân khấu, hắn là ông chủ Tinh Hải, có công ty của chính mình, thiếu gia chịu chơi nhất trong giới nhà giàu.
“Muốn cùng anh uống rượu.” Trần Bội lấy hết can đảm dựa người về phía trước.
Lúc Thương Duệ uống rượu đường cằm hoàn mỹ giơ lên, hầu kết lạnh lẽo trượt xuống, từ đường cằm xuống đến cổ tới xương quai xanh mang tới cảm giác không kềm chế được, có loại vẻ đẹp phóng đãng.
“Tôi không muốn uống với cô.” Ngữ điệu Thương Duệ không thay đổi, buông ly rượu xuống lấy điếu thuốc ngậm trên môi, ánh mắt lãnh đạm.
“Vì cái gì? Em chỗ nào đắc tội Duệ ca sao?”
Di động trong túi quần vang lên một tiếng, Thương Duệ lấy di động mở máy. Ánh sáng màn hình di động phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Duệ, mắt hắn âm u thâm trầm.
Hắn trầm mặc nhìn màn hình di động, Trần Bội hướng tới trên di động hắn nhìn thoáng qua, tin tức giải trí. Tư Dĩ Hàn lại lên hot search, gần đây chuyện tình yêu của Tư Dĩ Hàn ồn ào huyên náo, lên hot search một chút cũng không hiếm lạ.
“Duệ ca, anh vẫn luôn không yêu đương, có phải thích người nào hay không?”
Mắt đen Thương Duệ đã hoàn toàn lạnh xuống.
“Cô ta lớn lên đẹp sao? So với em đẹp hơn sao?” Trần Bội lớn mật lên tiếng.
Thương Duệ cầm di động chậm rãi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ này, đôi mắt thâm thúy vừa trầm vừa đen, nhìn chằm chằm Trần Bội. Trần Bội dịch về phía sau, nhịp tim đập nhanh, gương mặt này của Thương Duệ quá đẹp, mười phần chấn động, “Duệ ca?”
Thương Duệ rũ mắt xuống, lông mi che khuất âm u trong mắt hắn.
Hắn cầm lấy điếu thuốc, nhìn chung quanh bốn phía.
Trần Bội vội vàng lấy gạt tàn thuốc qua, “Em có cơ hội hay không đây? Duệ ca, em chỉ là thích anh, sẽ không vọng tưởng những thứ khác. Anh không có bạn gái, em không có bạn trai, chúng ta có thể thử xem.”
Thương Duệ gạt nhẹ tàn thuốc vào trong gạt tàn, đưa tay kẹp điếu thuốc để lại trên tay vịn sô pha, nhàn nhạt nâng mi, “Bạn giường?”
Trần Bội va chạm vào ánh mắt Thương Duệ, trên mặt khô nóng, “Anh nói cái gì, chính là cái đó.”
Dáng người Thương Duệ vô cùng tốt, hắn chụp qua một số tạp chí, lộ nửa thân trên. Mái tóc đen cố ý cắt thành bản tấc*, hình thể khuôn mặt tuấn mỹ thâm sâu, khuyên tai bên tai trái không mang nét nữ tính, ngược lại phóng túng kiêu ngạo. Chiều cao 1m85, hắn có nhân ngư tuyến*, cơ bụng gợi cảm. Doanh số tạp chí kỳ đó đạt mức kỷ lục cao mới, Thương Duệ được bầu thành một trong những nam minh tinh muốn ngủ nhất.
*bản tấc: kiểu tóc bộ đội *Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm. Thương Duệ cười nhạo, trong đôi mắt đào hoa của hắn tràn đầy khinh thường phóng đãng, “Lấy giá trị nhan sắc hai người chúng ta ra so, cùng với cô lên giường rốt cuộc là ai ngủ với ai? Tôi vì cái gì phải làm thâm hụt tiền mua bán?”
Lập tức khuôn mặt xinh đẹp Trần Bội xanh trắng đan xen.
Một người tốt như vậy, làm sao có một cái miệng độc như thế?
“Thu hồi vọng tưởng của cô.” Muốn ngủ với hắn? Người phụ nữ này mộng tưởng hảo huyền gì vậy?
Điện thoại Thương Duệ vang lên, Thái lão mụ tử mấy chữ này xuất hiện trên màn hình, Thương Duệ đem nửa điếu thuốc còn thừa bỏ vào gạt tàn thuốc, thả chân dài xuống đột nhiên đứng dậy bước nhanh đi ra bên ngoài.
“Nhị thiếu, lúc này đã đi?” Tần Vũ hét vào microphone một tiếng, giọng nói có tính xuyên thấu, toàn bộ trong phòng đều là giọng của hắn.
Thương Duệ nhẹ nhàng xoa lỗ tai, chỉ vào di động, “Nghe điện thoại.”
Thái lão mụ tử gọi là Thái Vĩ, là người đại diện của Thương Duệ, từ khi Thương Duệ xuất đạo hai người đã hợp tác, đến nay đã được 5 năm.
Thương Duệ đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng đem tiếng ồn ào náo động đinh tai nhức óc ngăn cách, nghe điện thoại của Thái Vĩ.
“Cậu không ở nhà?”
“Tinh Hải.” Thương Duệ cầm di động, một tay bỏ trong túi quần dựa lên tường giương mắt nhìn đèn trên đỉnh đầu, “Có việc?”
“Cậu đang ở cùng với ai? Có nữ nghệ sĩ hay không? Uống rượu à? Đừng ở bên ngoài hút thuốc. Chú ý một chút, tuyệt đối đừng để bị chụp được.”
“Có việc gì không?” Thương Duệ nhíu chặt lông mày.
“Như này còn chưa đủ có việc sao? Có nữ nghệ sĩ đúng không? Những nữ nghệ sĩ đó lăng xê không có điểm mấu chốt, cậu ăn mệt còn thiếu sao? Nhớ lâu một chút. Cậu bây giờ đang nổi, đừng cho người ta cơ hội hút máu.”
Thương Duệ không kiên nhẫn nghe lão mụ tử lải nhải, “Chỗ của tôi ai dám chụp, không có việc gì thì cúp máy.”
“Cậu muốn yêu đương tôi không ngăn cản cậu, tôi ước gì cậu tranh thủ thời gian chạy đi yêu đương, nhưng đừng tìm người trong giới.”
“Cầu xin đi.” Thương Duệ uống rượu quá nhiều, lúc này bắt đầu muốn nôn, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, nhấc chân đi tới toilet.
“Tô tổng đưa kịch bản tới, “Giữa hè” nam chính là của cậu.”
Thương Duệ dừng bước chân lại, nhướng mày, “Du Hạ sẽ đi theo tổ?”
“Du tổng và Hàn ca đã kết hôn! Người ta kết hôn rồi hiểu chưa? Cậu không có bất luận cơ hội gì, cậu hết hy vọng rồi. Cậu diễn “Giữa hè” là bởi vì nhân vật này yêu cầu cậu, cậu cần mở ra thị trường điện ảnh mới nhận diễn bộ này, mà không phải Du tổng. Duệ ca, tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ chuyện này, không cần hồ đồ.”
Thương Duệ rũ hàng lông mi đen dài xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy âm u. Đầu lưỡi áp vào má, hắn từ cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh. Dứt khoát cúp máy cầm di động bỏ vào túi quần, không muốn nghe Thái Vĩ đánh rắm.
Hắn âm trầm đẩy cửa toilet đi ra.
Hắn cùng Du Hạ năm tuổi đã biết nhau, thanh mai trúc mã, hắn vẫn luôn cho rằng hắn sẽ cùng Du Hạ yêu đương kết hôn. Thẳng đến nửa đường nhảy ra một Tư Dĩ Hàn, trên trời giáng xuống đánh bại trúc mã, Thương Duệ thất bại thảm hại.
Thương Duệ đυ.ng phải một người phụ nữ, hắn lập tức lùi về sau ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên, toilet nam.
Người phụ nữ mang theo mùi rượu lao thẳng tới đây, sắc mặt Thương Duệ đột biến, ở đâu ra con ma men không có mắt?
Hắn ý định rút tay, người phụ nữ này lại quấn tới. Hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu rơi xuống cổ hắn, Thương Duệ cúi đầu liền bắt gặp một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
Thương Duệ không phải chưa thấy qua mỹ nhân, vừa vặn tương phản, từ nhỏ đến lớn bên người hắn quanh quẩn các loại mỹ nhân, mập ốm cao thấp dạng người gì cũng không hiếm lạ. Nhưng hai mắt kia, mang theo hơi nước sáng sớm lạnh lẽo, như nước ao tinh khiết ở núi cao. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài buông xõa, lộ ra tuyệt sắc.
Diêu Phi? Người đã nhiều năm rời khỏi giới, Diêu Phi?
Thương Duệ hơi chần chờ, đột nhiên người phụ nữ khóa chặt cổ hắn lại, đem hắn ấn tới trên tường, nhón chân dán lên đôi môi nóng bỏng của cô.