Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhập Vai (Giới Giải Trí)

Chương 14 Nhập diễn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mặc

Trên mặt Diêu Phi không có bất kỳ biểu tình gì. Cô đứng thẳng ở bên đường lớn đối diện, gió thổi lay động quần áo. Thoạt nhìn cô cực kỳ gầy yếu, không có đi tới cũng không có động, đối với lời Thương Duệ nói ra cũng không có đáp lại, cô chỉ là nhìn Thương Duệ.

Lần trước ở điện ảnh SW Thương Duệ cũng gặp qua ánh mắt này, Diêu Phi đứng ở cửa toilet nhìn hắn.

Cô giống như rất khổ sở, bởi vì một cái bánh kem mà khổ sở? Khổ sở này không khỏi quá rẻ mạt.

Hay vẫn đang diễn?

Thương Duệ lau sạch sẽ bánh kem, cặp mắt lạnh nhạt đảo qua Diêu Phi. Khăn giấy vo thành viên ném vào thùng rác, xoay người lên xe.

Dưới bóng đêm, đường nét xe thể thao màu bạc hiện lên ánh sáng cao ngạo sắc bén lạnh lùng. Tiếng động cơ vang lên, ngay lập tức xe thể thao rời khỏi tầm mắt, lái đi về phía xa.

Ban đêm khôi phục lại yên tĩnh, đèn đường lẳng lặng chiếu sáng trong luồng không khí lạnh mùa đông.

Diêu Phi hít hít cái mũi, gió lạnh tiến vào trong phổi, cô đi đến trước thùng rác nhặt hộp bánh kem lên. Ngọn nến nứt thành từng khúc đoạn, hộp nhựa nứt vỡ, một nửa bánh kem đã lăn vào thùng rác, chỉ còn lại có một trái dâu tây dính vào trên hộp nhựa.

Di động vang lên, Diêu Phi ném hộp nhựa không vào thùng rác tái chế. Cầm điện thoại nhìn thấy người gọi đến là Tô Minh, cô nghe điện thoại, “Tô tổng.”

“Hợp đồng được giải quyết.”

Diêu Phi ngẩng đầu nhìn đường phố đêm khuya rét lạnh, cuống họng phảng phất như dính một ít bông gòn, cô há miệng thở dốc, lại không thể phát thành tiếng.

“Không cần kiện tụng, đối phương đáp ứng giải hòa, khả năng sắp tới cô sẽ nhận được tin tức hủy hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng là 800 vạn. Hợp đồng của chúng ta qua hết năm rồi ký tên, sau khi ký tên, công ty sẽ giúp cô ứng tiền.” Thái độ của Tô Minh xử việc theo phép công, “Chúc mừng, đạt được cuộc sống mới.”

“Cảm ơn Tô tổng.” Diêu Phi giương khóe môi lên, khó khăn phát ra âm thanh, “Cảm ơn.”

“Mấy ngày nay mệt chết tôi, rốt cuộc cũng xong, về sau mỗi một ngày của cô đều là một ngày mới. Có vấn đề gì ngày mai gọi điện thoại cho tôi, tôi đi nghỉ ngơi trước.”

“Tô tổng, cảm tạ ngài, gặp lại.”

Diêu Phi nắm di động đứng ở trên đường lớn vắng vẻ, di động đã sớm quay lại giao diện màn hình nền. Cô bịt mặt qua một cái khẩu trang, ngồi xổm xuống, phát ra tiếng khóc nặng nề tê tâm liệt phế.

Rốt cuộc được tự do.

Diêu Phi không biết Tô Minh làm cái gì, trận đánh ác liệt này đánh xuống. Ngày hôm sau Tiền Anh gọi điện thoại tới muốn cô chuẩn bị tài liệu chấm dứt hợp đồng, đến Bắc Kinh làm thủ tục.

“Cảm ơn Tiền tổng.” Diêu Phi bên ngoài cười nhưng trong không cười vẫn duy trì khách khí trên mặt.

“Có chút bản lĩnh.” Tiền Anh cười lạnh, “Có thể di chuyển Tư gia.”

Nháy mắt Diêu Phi hiểu rõ quan hệ trong này, Tư Dĩ Hàn và Du Hạ làm hôn lễ trong tết Nguyên Đán, công khai quan hệ. Cổ đông lớn nhất điện ảnh Hạ Minh là Du Hạ và Tô Minh, Du tổng dùng quan hệ của chồng mình giúp công ty ký với nghệ sĩ, hợp tình hợp lý.

“Quá khen.” Diêu Phi vẫn duy trì mỉm cười, “Vận khí tốt mà thôi.”

“Hy vọng vận khí của cô vẫn có thể luôn tốt như vậy.” Tiền Anh âm dương quái khí nói, “Vĩnh viễn ôm lấy đùi Tư gia.”

“Tiền tổng.” Diêu Phi chuyển đổi đề tài, ngữ khí mang theo khıêυ khí©h, “Hợp đồng của chúng ta rốt cuộc cũng kết thúc, tương lai còn rất dài.”

“Có ý gì?”

“Không có ý gì.” Ngữ điệu Diêu Phi mang theo ý cười, thong thả du dương, “Chính là bỗng nhiên muốn nhắc nhở ngài một câu, chúng ta, tương lai còn dài.”

“Thế nào? Còn muốn uy hϊếp tôi? Cô cũng không biết tự lượng sức chính mình.” Tiền Anh cười nhạo thành tiếng, “Lý tổng thả cho cô một con ngựa, cô an phận sống tạm đi, từ đây chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Đừng nghĩ tới gây sự, chọc giận Lý tổng, cô sẽ sống không bằng chết, tự giải quyết cho tốt.”

Điện thoại hung tợn bị cúp máy, Diêu Phi rũ mắt xuống nhìn màn hình di động, thẳng đến khi màn hình tối xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt chính mình xuất hiện ở trên màn hình màu đen, mang theo vài phần dữ tợn.

Diêu Phi không có quay lại Bắc Kinh, cô gửi tài liệu cho luật sư, chấm dứt hợp đồng luật sư làm thay. Qua năm mới, Tô Minh đưa hợp đồng mới cho cô, thuận lợi ngoài dự đoán.

Cô ngoại trừ tiền nợ 800 vạn, không còn nợ nần gì khác.

Ngày 10 tháng giêng, Diêu Phi đến điện ảnh Hạ Minh ký xuống hợp đồng quản lý mới cùng với hợp đồng nữ số 1 “Giữa hè”. Hợp đồng trong 5 năm, Diêu Phi xem chi tiết từng từng tờ một, xem xong toàn bộ ký xuống tên của mình ở góc phía dưới.

Tô Minh để trợ lý đi photo giấy tờ tùy thân, ngồi đối diện lật xem tư liệu của Diêu Phi, “Gần đây trên mạng lại có không ít về lời đồn đãi về cô, đoán chừng là bên Thụy Ưng chưa từ bỏ ý định, muốn chèn ép cô đến cuối cùng, dự định làm sáng tỏ như thế nào?”

Diêu Phi lấy một cái USB từ trong balo mang theo người đưa cho Tô Minh, nói, “Tôi có ghi âm Tiền Anh uy hϊếp tôi, từ bảy năm trước cho đến bây giờ, ghi âm tất cả toàn bộ cuộc trò chuyện.”

Tô Minh nhìn Diêu Phi, ánh mắt có chút phức tạp. Hôm nay Diêu Phi mặc một áo khoác vải màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa qua bờ vai gầy yếu, thoạt nhìn mảnh khảnh sạch sẽ.

Hai mắt kia như cũ tĩnh lặng như hồ nước, trong suốt thấy đáy.

“Bọn họ rất cẩn thận, không nói tất cả uy hϊếp ra bên ngoài.” Diêu Phi nói, “Uy hϊếp cũng rất mờ mịt, tôi dựa vào những chuyện này không kiện bọn họ được, nhưng có thể dùng với dư luận.”

Tô Minh nhận USB xem qua một lần, cắm vào trên máy tính, “Việc của Cận Hân, cô có chứng cứ không? Lý Thịnh sẽ không cam tâm thả cô đi, khẳng định sẽ gây sự, động đến sự kiện lớn kia mới có thể hoàn toàn vặn ngã hắn.”

“Tôi có một phần ảnh chụp báo cáo kiểm tra thi thể của Cận Hân.” Diêu Phi nhìn chăm chú vào mắt Tô Minh, cùng với ngữ điệu trước đó cũng không khác nhau nhiều lắm, “Tôi có phương thức liên hệ với người nhà Cận Hân, nhiều năm như vậy chúng tôi vẫn luôn liên lạc.”

Lúc này thời gian Tô Minh trầm mặc càng dài.

Diêu Phi khẩn trương nắm tay mới nói tiếp, “Chuyện này liên lụy đến rất nhiều, Lý gia rễ sâu lá tốt. Có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho ngài, nếu không đến một bước cuối cùng, tôi không kiến nghị làm như vậy. An toàn của ngài vĩnh viễn đặt lên hàng đầu, Tô tổng, mấy thứ này một khi thả ra, chính là ngươi chết ta sống.”

“Xã hội pháp trị, Lý gia có thể làm gì?” Tô Minh thu lại khϊếp sợ, cảm thấy Diêu Phi so với tưởng tượng của cô càng thành thục hơn, “Dám gây sự ở trong nước, bọn hắn sẽ nếm tư vị thiết quyền của chủ nghĩa xã hội, không có việc gì, cô có chứng cứ gì đều có thể đưa cho tôi.”

Diêu Phi đưa phương thức liên hệ người nhà Cận Hân cùng với báo cáo kiểm tra thi thể cho Tô Minh, “Báo cáo kiểm tra thi thể là sự thật, hồ sơ ở Hồng Kong. Nếu tương lai lật lại bản án, tôi nguyện ý ra tòa làm chứng, tôi là người cuối cùng gặp Cận Hân.”

Tô Minh nhận toàn bộ tài liệu, nói, “Trước tiên cô không cần thanh minh bất cứ chuyện gì, chờ thông báo của tôi. À đúng rồi, cô còn chưa có Weibo phải không?”

Diêu Phi lắc đầu, thời điểm cô đang còn nổi Weibo còn chưa có phổ biến như vậy, sau đó công ty không cho phép cô lên tiếng, cô chỉ có một biệt hiệu trang cá nhân, không có tài khoản Weibo riêng.

“Công ty giúp cô xin một tài khoản Weibo, tôi lập tức đưa tài khoản cho cô. Gần đây tôi muốn làm kế hoạch để cô trở về màn ảnh, cô điền biểu mẫu, tôi nhìn coi cô có thể làm gì.” Tô Minh đưa bảng biểu mẫu cho Diêu Phi nói, “Người đại diện tạm thời của cô là tôi, cô có bất cứ chuyện gì đều phải nói cho tôi đầu tiên.”

Diêu Phi có chút ngoài ý muốn, người đại diện của cô lại là Tô Minh. Trước kia xác thật Tô Minh dẫn dắt nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ cô dẫn dắt hiện giờ đều đã cực kỳ nổi, Tô Minh đã rất lâu không dẫn dắt người mới.

“Được.” Diêu Phi gật đầu, lấy bút điền vào bảng biểu mẫu.

Trợ lý đưa tài liệu vào, Tô Minh lật xem, “Cô biết khiêu vũ ca hát không? Có học qua không?”

Diêu Phi đang điền chính là năng khiếu sở trường, “Chưa nhảy qua cũng chưa có chính thức hát qua.”

Di động Tô Minh vang lên một tiếng, nhìn tin nhắn đối tác từ chối dùng Diêu Phi, nhíu mày nói: “Nếu để cô lên sân khấu biểu diễn để gia tăng tỉ lệ lộ diện, cô sẽ biểu diễn cái gì?”

Diêu Phi thuần túy là diễn viên, cô đối với biểu diễn sân khấu không có hứng thú. Nhưng thời đại lưu lượng này, không có tỉ lệ lộ diện, kỹ thuật diễn tốt cũng không có cơ hội.

“Tôi sẽ chơi thương*.”

*cây thương là một trong những binh khí lạnh lợi hại nhất thời trung cổ, nó là trong 18 binh khí được liệt vào danh sách hàng vua của binh khí.

Tô Minh chậm rãi giương mắt, “Trong nước cấm dùng súng, còn chơi súng? Cô lên sân khấu là muốn hướng dẫn gϊếŧ người để gây chú ý sao? Việc này xác thật có thể khiến cho cô được chú ý trở thành lưu lượng lớn nhất, chỉ là cô sẽ bị bắt lại.” (Tô Minh hiểu nhầm Diêu Phi chơi thương thành chơi súng, tiếng trung 2 từ này đồng âm)

Người hướng dẫn? Tô Minh muốn cho cô tham gia vào tiết mục gì?

Diêu Phi đặt bút xuống giải thích, “Là đao thương kiếm kích cây thương kia, kiếm và đao cũng được, tôi có học qua.”

“Như trong Hàn Đao Hành?” Tô Minh lắc đầu, “Trên sân khấu và đóng phim không giống nhau, trên sân khấu không có hiệu ứng cũng không có tạm dừng thời gian cho cô, nhìn biễu diễn trong TV kia mang lên trên sân khấu không tốt. Cô lên sân khấu nhất định phải nổi bật, nổi bật đến phá vỡ quá khứ của cô, để cho mọi người chỉ có thể nhớ kỹ cô của hiện tại.”

Diêu Phi đứng lên nhìn xung quanh bốn phía, nhìn vào một góc để một đống poster nói, “Mấy poster còn tác dụng không? Tôi có thể mượn dùng không?”

“Có thể, mấy cái này đều không dùng nữa.” Tô Minh nói, “Làm cái gì?”

“Biểu diễn võ thuật.” Diêu Phi cởϊ áσ khoác đi qua nhặt lên một tấm cuốn thành ống, thản nhiên xoay nhẹ cổ tay, toàn bộ tư thái tiêu sái linh hoạt.

Tô Minh giương mắt nhìn qua, khí chất Diêu Phi trong nháy mắt thay đổi. Bên trong cô mặc áo len màu đen, vạt áo len nằm trong quần jean, quần jean phác họa ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Sống lưng cô rất thẳng, thân hình cực kì đẹp đẽ.

“Tôi học võ mười năm, lúc ở lớp võ thuật, chúng tôi cũng cũng ra ngoài biểu diễn. Múa thương là đẹp mắt nhất, kiếm tiếp theo. Cái poster này không đủ dài, chỉ có thể dùng làm kiếm.” Diêu Phi nói, “Ngài xem được không.”

Diêu Phi người này khí tràng rất kỳ quái, cô ngồi ở chỗ này an tĩnh như nước, vừa ôn nhu lại dịu dàng. Thế nhưng khi nắm cái ‘kiếm’ kia, cô lại thành gió lạnh thấu xương hoặc là gió trên sóng biển.

Khí chất của cô lạnh lùng, tư thế múa kiếm đẹp mắt đồng thời lại không thiếu phần sắc bén. Cô phảng phất như chính là một kiếm khách, quanh thân lạnh như băng, bộc lộ rõ mũi nhọn.

Thời điểm Tô Minh lấy lại tinh thần, Diêu Phi đã mở lại cuốn poster đặt lại, hơi thở hổn hển, trên mặt trắng nõn hiện lên ửng đỏ, “Tô tổng, ngài cảm thấy thế nào?”

Tô Minh cảm thấy nếu cô đi diễn kịch võ hiệp, có thể ngay lập tức xoay người.

Đáng tiếc, mấy năm nay thị trường võ hiệp đi xuống, trong tay Tô Minh cũng không có kịch bản võ hiệp.

“Có thể.” Tô Minh bị chấn động trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì, trong đầu đều là tư thế hiên ngang của Diêu Phi, tưởng tượng nếu nhìn cô một thân hồng y đứng trên sân khấu chắc chắn làm toàn trường bùng nổ. Tô Minh nhìn văn kiện trong tay, lại nhìn Diêu Phi, “Cô từ nhỏ tập võ?”

Diêu Phi gật đầu, quay lại chỗ ngồi đã cạn kiệt sức lực, ngồi trên sô pha ngoan ngoãn điền biểu mẫu, “Ba tôi là huấn luyện viên võ thuật, từ nhỏ tôi theo ông học.”

“Thật sự không tồi.” Tô Minh gật đầu, “Sau khi ký hợp đồng cô không thể ở lại phòng trọ trước kia, công ty tìm phòng ở mới cho cô, đêm nay cô dọn qua đi.”

“Tô tổng, tôi có thể hỏi, tiền thuê cho phòng mới là bao nhiêu? Hiện tại tôi không thuê nổi phòng ở quá đắt.”

“Tiền thuê hai vạn hai, cô chỉ cần thanh toán một phần ba là được, cái khác công ty phụ trách.”

“Thù lao đóng phim “Giữa hè” là 300 vạn, tôi cố gắng tranh thủ chia cho cô sớm. Dự chi một trăm vạn, công ty khấu trừ 40%, số còn lại tùy ý cô, ngày mai sẽ mang sổ sách đến. Cô là diễn viên, cần riêng tư nhất định, không thể lại ở nơi trước đó.”

“Vậy tôi thanh toán đầy đủ, công ty đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi không thể lại để công ty bỏ tiền cho tôi.” Diêu Phi không nghĩ tới Tô Minh thay cô suy nghĩ đến nước này.

“Trong tay có nhiều tiền không? Nhiều tiền thì đi mua vài món quần áo có thể nhìn. Diêu Phi, cô tranh thủ thời gian nhanh chóng nổi tiếng, trở nên hot. Có được phòng ở của chính mình, vậy công ty không cần trả tiền thuê nhà cho cô, cũng có thể vì tôi kiếm tiền.” Tô Minh để Diêu Phi kí toàn bộ các văn kiện, nói, “Để Vivian đưa cô về, hai ngày tới sẽ đưa cho cô kịch bản mới.”

Sau khi Diêu Phi rời đi, Tô Minh ôm cánh tay dựa vào trên sô pha mở USB, trù tính làm sao để cho Diêu Phi nổi.

Điện thoại vang lên, Tô Minh cầm lên mắt nhìn người gọi tới, tạm dừng âm thanh, nghe máy cười nói, “Tiểu thiếu gia, có việc?”

“Buổi tối ra ngoài uống rượu.”

Tô Minh vừa định từ chối, ai muốn cùng Thương Duệ đi uống rượu? Gần đây cô đang bận đến thiên hà xoắn ốc. Nghĩ đến chuyện này, lời nói xoay chuyển, “Anh ném tiền chính là tiết mục vũ đạo kia, có thể giúp tôi nhét một người?”

“Ai?”

“Nơi này tôi có người mới, anh không quen biết.” Tô Minh cố ý không đề cập tới tên Diêu Phi, lời nói mập mờ, “Học võ mười mấy năm, lớn lên cũng xinh đẹp. Tôi nghe nói tiết mục kia anh đang làm cái gì sáng tạo Street Dance, nghệ sĩ của tôi sẽ biểu diễn võ thuật, đánh đặc biệt đẹp, anh tìm một đội để cho tôi nhét vào, đêm nay tôi mười rượu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »