Edit: Mặc
“Hôm nay thử vai lại có Diêu Phi.” Thái Vĩ xem tin nhắn, nhíu mày, “Diêu Phi không phải bị đóng băng sao? Sao lại tới thử vai Hạ Dao?”
Thương Duệ nâng mắt lên, “Ai?”
“Hàn Đao Hành Diêu Phi, cậu biết đi? Đắc tội Lý Thịnh bị phong sát rất nhiều năm.” Ánh mắt Thái Vĩ ngưng trọng, nhanh chóng gửi tin nhắn xác nhận thật giả, “Diêu Phi nắm quan hệ với ai? Cô ta trèo lên người nào?”
Hai tay Thương Duệ bỏ trong túi chân dài mở rộng đứng giữa thang máy, đó là một tư thế cực kỳ tự cao. Khẽ nhếch cằm, môi mỏng nhếch lên thành độ cong hờ hững lãnh đạm.
“Diêu Phi thử vai Hạ Dao? Tin tức của ai?” Thương Duệ rũ xuống hàng lông mi dày đậm, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia. Mắt cô hàm chứa du͙© vọиɠ ẩm ướt, đôi môi ẩm ướt kịch liệt đè lên, ngang ngược đẩy môi răng tiến vào thăm dò dây dưa.
Khi Thương Duệ đẩy cô ra, trong mắt cô vẫn còn khát vọng chưa được thỏa mãn, đôi môi mềm mại ướŧ áŧ lại đỏ diễm lệ. Cô há miệng thở dốc, ngay sau ngã lên trên mặt đất.
“Tiểu Tần, người của phòng thư kí.” Thái Vĩ vừa dứt lời, một tin nhắn được gửi tới, đến từ Chu Đĩnh: Hàn ca nói để tôi đón Thương Duệ đi tới phòng studio số 3, mọi người đang ở chỗ nào? “Chu Đĩnh gửi tin nhắn tới, nói để cho cậu tới phòng studio số 3, tám phần là thật. Studio số 3 hiện tại chỉ có Diêu Phi, Hàn ca và Du tổng ở bên trong, Ngụy Vũ và Ninh Phỉ còn chưa có đi vào đâu.”
“Tại sao lại dùng như vậy ——” Hầu kết Thương Duệ hoạt động, nhíu mày tìm từ thích hợp, “Người tục khí* diễn Hạ Dao?”
*tục khí: thô tục, dung tục, tầm thường,không cao nhã “Nếu nói không tàn tạ, diện mạo Diêu Phi không tầm thường.” Thái Vĩ không biết Thương Duệ vì cái gì dùng từ ‘tục khí’ này hình dung Diêu Phi, diện mạo Diêu Phi với tục khí không dính dáng đến nhau, thanh thuần tuyệt mỹ bảy năm trước kinh diễm nhất thời, ở giới giải trí chính là độc nhất, “Ai đem Diêu Phi nhét tới? Hàn ca hẳn là sẽ không dùng. Không nói đến Lý Thịnh có thể buông tay hay không, cho dù là buông tay. Phong sát bảy năm, cô ta còn có cái cái gì? “Giữa hè” hạng mục này đối với điện ảnh Hạ Minh quan trọng nhất, Tô Minh sẽ đồng ý?”
“Cô ta không tàn tạ.” Thương Duệ lấy điện thoại di động ra tìm được dãy số của Tô Minh gọi qua, rũ lông mi xuống che khuất đôi mắt thâm trầm.
“Cái gì? Cậu gặp qua Diêu Phi? Gặp khi nào?”
Điện thoại còn chưa có thông, cửa thang máy mở ra trước. Tô Minh đang đi tới chính là hướng bên này, tầm mắt hai người đối diện, Thương Duệ tắt di động bước chân dài ra chạy chậm tới chỗ Tô Minh, “Tô Minh.”
Tô Minh lùi về phía sau hai bước, nói, “Hàn ca kêu anh đi tới studio số 3, tiểu thiếu gia, ai chọc anh? Sắc mặt khó coi như vậy?”
“Tô tổng.” Thái Vĩ theo sát ngay sau đó, bước nhanh tới chỗ Tô Minh, “Sao lại thế này? Diêu Phi là ai nhét vào?”
“Nghe được tin tức ở đâu?” Tô Minh dừng bước chân lại một tay bỏ trong túi, cười tủm tỉm đánh giá Thái Vĩ, “Thái tổng tin tức rất linh thông, cái gì cũng biết nha.”
“Là sự thật?” Thái Vĩ nhíu mày, “Tô tổng, giữa chúng ta không cần thiết bán cái nút này đi? Diêu Phi thử vai ai? Cô ta và Lý Thịnh món nợ rối mù kia kết thúc? Lý Thịnh chịu thả cô ta đi?”
“Cô ấy thử vai Hạ Dao, chi tiết cụ thể còn chưa có nói, hôm nay chỉ là thử vai. Còn định ai đến khi mở cuộc họp rồi quyết định, quyền quyết định cuối cùng vẫn là nằm ở trong tay Hàn ca và Hạ Hạ.” Tô Minh thu lại tất cả cảm xúc, cô vừa mới ở phía sau máy quay xem Diêu Phi thử diễn một đoạn, rung động đến bây giờ, “Muốn cùng nhau đi qua xem không?”
Sắc mặt Thái Vĩ rất khó coi, “Cần thiết không?”
Coi như Diêu Phi là Oscar ảnh hậu, thanh danh hỗn độn như vậy, chọn cô ta làm nữ số 1 là khiêu vũ ở trong địa ngục. Chống đỡ không nổi phòng bán vé, tỉ lệ quay lại cực thấp. Thương Duệ là lưu lượng đang hot, sao có thể cùng Diêu Phi hợp tác? Fans của Thương Duệ sẽ bạo động.
“Tôi cảm thấy rất cần thiết, chẳng lẽ các người không hiếu kỳ ảnh hậu sẽ diễn xuất như thế nào sao?” Tô Minh cười nhìn về phía Thương Duệ, “Duệ ca, đi xem một chút.”
“Cô muốn kí với Diêu Phi?” Thương Duệ nhướng mắt, một tay bỏ vào túi quần, điện thoại bỏ lại trong túi áo.
Ngày đó Tô Minh đang thử thăm dò hắn, Tô Minh đã sớm tính toán tốt, nhưng tại sao là Diêu Phi?
Tô Minh híp mắt cười, “Còn chưa có xác định đâu.”
Diêu Phi bò giường Tô Minh?
Tô Minh là người làm ăn lý trí, làm sao lại làm việc mất khống chế như vậy? Thương Duệ từ trên xuống dưới đánh giá Tô Minh, Tô Minh và đàn ông chỉ khác nhau về mặt sinh lý, Tô Minh qua nhiều năm như vậy cũng chưa yêu đương.
“Cô biết tôi có bao nhiêu chán ghét cô ta.” Thương Duệ nhìn chăm chú vào Tô Minh, mắt đen sắc bén, “Tô Minh, cô đem Diêu Phi đẩy tới trước mắt tôi?”
“Anh vì cái gì chán ghét cô ấy? Bởi vì những lời đồn đó? Anh cho rằng những lời đồn đó là sự thật?” Tô Minh thu lại nụ cười, Thương Duệ tuy rằng cuồng vọng ương ngạnh, nhưng cũng không tùy tiện công kích người khác, diễn viên không xuất hiện cùng với hắn, hắn cũng không đánh giá. Cô không biết Thương Duệ vì cái gì đối với Diêu Phi cố tình có thành kiến lớn như vậy, Thương Duệ và Diêu Phi có gặp nhau sao? “Chúng sinh bình đẳng, cô ấy không phạm pháp, vì cái gì một hai phải phán cô ấy tử hình? Ký hay không ký là một chuyện, tôi nguyện ý cho cô ấy một cơ hội biểu hiện, cô ấy nên có cơ hội này.”
“Tô tổng tính toán ký với Diêu Phi? Người sau lưng Diêu Phi là Tô tổng?” Thái Vĩ trợn mắt há mồm, “Tô tổng, cô không sao chứ? Cô biết hợp đồng của Diêu Phi có bao nhiêu phiền toái không? Cô ta như thế thì tẩy trắng như thế nào?”
“Thái tổng.” Cuối hành lang Chu Đĩnh hô lên một tiếng, đứng tại chỗ vẫy tay, “Buổi sáng tốt lành.” Chu Đĩnh đứng dậy từ vị trí trợ lý nghệ sĩ, sau này làm người đại diện của Tư Dĩ Hàn, hiện giờ Tư Dĩ Hàn lùi khỏi giới đứng phía sau màn, Chu Đĩnh giúp Tư Dĩ Hàn quản lý công ty phụ trách công việc người đại diện, dẫn đầu một nửa truyền thông SW.
“Buổi sáng tốt lành.” Thái Vĩ tạm thời kiềm chế cảm xúc táo bạo, cảm thấy không thể hiểu được Tô Minh. Gửi hy vọng lên một người xuất phẩm khác Chu Đĩnh, “Giữa hè” là điện ảnh Tô Minh cùng truyền thông SW liên hợp xuất phẩm, “Chu tổng.”
“Thương Duệ, Hàn ca kêu cậu đi qua.”
“Được a, tôi qua.” Đôi mắt Thương Duệ thâm trầm xẹt qua Tô Minh, khóe môi chợt nhếch lên, cười có vài phần khoa trương, “Nhìn xem vị này, mê hoặc Tô tổng xoay quanh Diêu tiểu thư, có bao nhiêu đại mị lực.”
Hắn bước chân dài ra bước tới chỗ Chu Đĩnh.
Buổi tối hôm đó Diêu Phi là chạy từ phòng của Lý Thịnh ra, nhào trúng hắn. Mục tiêu chính xác, đại khái là nhìn trúng Thương Duệ có thể chống lại Lý Thịnh. Đáng tiếc, Thương Duệ hoa danh bên ngoài, trên thực tế không háo nữ sắc, Diêu Phi bò giường thất bại. Đoán chừng Lý Thịnh sẽ không bỏ qua cho cô ta, Bắc Kinh lăn lộn không nổi nữa, chạy tới Thượng Hải móc nối Tô Minh.
Muốn tiến vào đoàn phim “Giữa hè” đúng không? Mơ tưởng đi, cô ta làm sao mà tới, Thương Duệ kêu cô ta đi ra như thế nào.
“Đi từ phía sau vào, không cần nói chuyện.” Chu Đĩnh để trợ lý mang Thương Duệ đi vào studio, dặn dò nói, “Không cần ảnh hưởng tới quá trình thử vai, anh xem kịch bản không? Hàn ca rất có khả năng để cậu thử vai.”
“Cùng Diêu Phi đối diễn?” Thương Duệ một tay bỏ trong túi tư thái tùy ý, “Vậy hôm nay cô ta diễn không nổi nữa.”
Bọn họ tiến vào studio từ cửa sau, động tác Chu Đĩnh làm rất nhẹ, ở phía sau đóng cửa. Hạ giọng đυ.ng vào cánh tay Thương Duệ, đưa cho hắn một cái ghế.
Tư Dĩ Hàn và Du Hạ ngồi phía sau máy quay chăm chú nhìn màn hình, studio yên tĩnh. Thương Duệ ngồi xuống, nhìn về phía trung tâm studio, ánh mắt cứng lại.
Diêu Phi đứng ở giữa studio, mặc áo len mỏng với quần jean mộc mạc. Không son phấn trang điểm, khuôn mặt thuần khiết yên tĩnh. Tóc buộc thành đuôi ngựa, làn da trắng nõn không nhiễm một hạt bụi, màu trắng sứ tinh tế tỉ mỉ. Cô nhìn qua so với tuổi thực tế nhỏ hơn rất nhiều, không biết nguyên nhân là do kỹ thuật diễn hay là bản thân cô quá mức mảnh khảnh, cảm giác thiếu nữ phi thường mãnh liệt.
Cô đang diễn Hạ Dao thời niên thiếu, không hề có cảm giác không hài hòa.
Cô đứng rất lâu, ngồi xổm xuống đem mặt chôn trong lòng bàn tay. Ban đầu là đè nén khóc, bả vai gầy yếu run nhè nhẹ. Tiếng khóc này khiến người ta lo lắng, Thương Duệ nhận ra đoạn này, về sau Hạ Dao và Thịnh Thần quyết liệt chia tay. Cô bình tĩnh chia tay, không có khóc cũng không có nháo. Cô ở bệnh viện chăm sóc dượng và mẹ biểu hiện giống như ngày thường cũng không có gì bất đồng, làm xong toàn bộ thủ tục xuất ngoại, rốt cuộc cũng đến thời khắc tách ra.
Cô cho rằng Thịnh Thần không có tới, sau khi chia tay cha mẹ, cô quay đầu lại nhìn thấy được Thịnh Thần đứng trong đám đông. Thiếu niên cao lớn mặc áo khoác có mũ màu đen, đứng trong đám đông lẳng lặng nhìn cô.
Thịnh Thần hận cô, hận cô yếu đuối, hận cô không kiên trì, hận cô đối với phần tình cảm này coi khinh. Nhưng hắn vẫn tới tiễn cô, lướt qua biển người, chuyên chú nhìn cô.
Hạ Dao buộc chính mình quay lưng lại, đi tới sân bay. Cô vẫn luôn đi về phía trước, tầm mắt đã sớm mơ hồ, nhưng cô không dám khóc thành tiếng hoặc biểu hiện ra bất kỳ một khổ sở nào, cô sợ vừa quay đầu lại đời này cũng bước đi không nổi. Cô trốn vào toilet sân bay, vẻ ngụy trang bị phá vỡ, cô gào khóc.
Những cảm xúc bị kiềm chế bấy lâu phát tiết ra, bên trong tiếng khóc có bất lực có tuyệt vọng có tê tâm liệt phế, hồng thủy vỡ đê lao nhanh mà đến.
Studio yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Diêu Phi. Dường như tại giờ khắc này cảm xúc của mọi người đều nắm trong tay thiếu nữ yếu ớt kia, cô muốn mọi người khóc, họ đều phải đi theo cô khóc.
Đoạn diễn khóc kết thúc, có nhân viên công tác đi qua đưa giấy cho Diêu Phi, Diêu Phi đứng lên lau mặt, nhìn về bên này. Có cảm giác, con suối trong veo trên núi mùa đông chìm trong lớp băng mỏng, trong suốt thấy đáy. Cùng với Diêu Phi ngày đó câu dẫn hắn hoàn toàn bất đồng, trên người cô không có chút mị ý nào, chỉ có sạch sẽ.
Tư Dĩ Hàn đưa qua tờ giấy lời thoại kịch bản thứ ba, đoạn sau khi trưởng thành gặp lại.
Thương Duệ cầm lấy một chai nước vặn ra, uống một ngụm nước lạnh, lực chú ý còn dừng trên người cô gái đứng giữa studio.
“Thương Duệ, tai nghe.” Chu Đĩnh đưa tai nghe qua, Thương Duệ cầm tai nghe, mắt nhìn kịch bản. Khoảng cách thời gian trên kịch bản rất lớn, Hạ Dao hai mươi tám tuổi.
Trong tai nghe vang lên âm thanh của Diêu Phi, hoàn toàn khác biệt với thiếu nữ yếu ớt, gợi cảm cường thế nhưng không thiếu ôn nhu của phụ nữ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, gương mặt không trang điểm Diêu Phi không có bất kì biến hóa gì. Nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, như đổi thành một người khác. Trên người không có một tia cảm giác thiếu nữ yếu ớt, giống như học sinh cao trung vừa rồi không phải là cô. Cô thành thục sắc sảo có tài năng, giữa dung mạo hai chữ xinh đẹp, ngữ điệu chậm rãi đầy cảm xúc, trong câu chữ có nữ tính, có quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành nên có.
Năm đó giấc mơ của Thịnh Thần là làm đạo diễn, Hạ Dao sau khi trưởng thành, lựa chọn công việc thợ quay phim làm việc. Động tác của cô có dấu vết hàng năm khiêng camera lâu dài, khi cười rộ lên cái cằm dương cao, trong đôi mắt xinh đẹp có ánh sáng còn có một số hàm xúc tình cảm không giải thích rõ được.
Cô đổi lời thoại và phân cảnh theo ý muốn, không cần quá trình ra diễn và nhập diễn, khi cô mở miệng đã ở trong trạng thái diễn. Nhìn không ra dấu vết nhập diễn, làm người ta cảm thấy cô vốn dĩ chính là như vậy.
Diêu Phi tổng cộng thử diễn năm đoạn và năm phân cảnh, khi kết thúc studio yên tĩnh, đại khái đang còn đắm chìm trong kỹ thuật diễn của Diêu Phi, kỹ thuật diễn như sách giáo khoa, khoa trương mười phần.
Thương Duệ ngẩng đầu lên uống một ngụm nước cuối cùng, hầu kết lăn lộn, hắn tháo tai nghe xuống đặt xuống trên mặt bàn.
“Cùng Diêu Phi chào hỏi một tiếng.” Tư Dĩ Hàn mở miệng.
“Cái gì?” Thương Duệ bóp dẹp chai nước khoáng, một thanh âm rất lớn vang lên, chói tai quanh quẩn ở studio.
“Đi qua đi, nói với cô ấy một câu, câu gì cũng được.” Tư Dĩ Hàn nói, “Tôi không cho cô cùng hắn đối diễn, tôi muốn nhìn một chút cảm giác các người đứng chung một chỗ.”
Diêu Phi giương mắt nhìn qua, đôi mắt cô rất sạch sẽ, con ngươi màu hổ phách thuần túy. Giờ phút này ánh mắt của cô cũng có xu hướng mềm mại, thoạt nhìn như cánh hoa lê nở vào đầu mùa xuân, mỏng manh lại giòn tan, dưới ánh mặt trời như pha lê trong suốt.
Một người bẩn như vậy, làm sao lại có đôi mắt sạch sẽ đến vậy?
Thương Duệ ném bình nước khoáng xuống bước đi tới chỗ Diêu Phi, hắn đi xuống bậc thang xuyên qua một đoạn hành lang ngắn hẹp, đi tới giữa studio. Ánh mắt Diêu Phi nhìn theo hắn, chuyên chú lại nghiêm túc, khoảng cách tới gần, Thương Duệ nhìn lông mi Diêu Phi dày đậm nhỏ dài mềm mại, che phủ đôi mắt tinh khiết, cả người cô được bao phủ bởi cảm giác mềm mại này.
Những bông hoa lê nở rộ trong sáng sớm đầu mùa xuân se lạnh, trên cánh hoa màu trắng muốt được phủ một ít sương nhẹ, được ánh mặt trời chiếu vào, cánh hoa màu trắng gần như trong suốt, không có một chút tạp chất nào.
Diêu Phi nhìn Thương Duệ đi tới dường như có chút vui vẻ, đuôi mắt cô cong cong, vươn tay, tiếng nói mềm mại, “Chào ngài, tôi là Diêu Phi, thật cao hứng nhìn thấy ngài.”
Thương Duệ lướt qua tay cô, quay đầu lại mắt nhìn hướng máy quay phim, nghiêng người đè ép Diêu Phi. Diêu Phi theo bản năng lui về sau nửa bước, biểu tình trên mặt bảo trì rất hoàn mỹ.
“Thương tiên sinh.”
“Cô thật cao hứng?” Thương Duệ đưa tay lên chỗ tai Diêu Phi, tắt đi tai nghe của cô, đầu ngón tay đυ.ng tới làn da phía sau tai cô, mềm mại tinh tế. Hắn thu tay lại, cúi người tới gần sát tai Diêu Phi, dùng lời nói chỉ có bọn họ mới có thể nghe được, tiếng nói chậm rãi trầm thấp, “Vậy cô rất nhanh cao hứng không nổi, mặc kệ cô giở trò gì, đừng ở nơi này đánh chủ ý lên bất kỳ người nào. Bằng không, tôi khiến cô hối hận.”