Chương 32

Hai năm trước.

Cuối tháng bảy, là khoảng thời gian nóng nhất trong năm.

Ba giờ chiều, thời tiết vô cùng nóng bức, cứ như là có một cái bếp khổng lồ đang treo trên bầu trời, cả thế giới như bị nó thêu đốt, mà mọi người thì không khác gì những con cá bị mắc cạn, không hề có lực phản kích.

Hiện tại, Hứa Tương Mi nóng không chịu nổi. Cô chỉ muốn chạy ngay về khách sạn, đóng gói hành lý, sau đó trở về nhà ngay lập tức.

Trấn Bình Cẩm chắc chắn là nơi nóng nhất ở thành phố A vào mùa hè, không có nơi nào nóng bằng.

Hứa Tương Mi cầm một chiếc ô màu đen, một mình đi trên con đường quê đầy cỏ xanh. Có rất nhiều loài hoa dại màu trắng mọc giữa đám cỏ, khung cảnh khá đẹp.

Nhưng lúc này đây, cô hoàn toàn không có tâm trạng để ngắm phong cảnh. Cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, váy dính vào da, dính

dớp

và khó chịu. Cẳng chân lộ ra ngoài cũng đã bị phơi nắng đến đỏ lên, nóng và ngứa ran.

Hứa Tương Mi đưa tay kéo kéo lớp áo ba lỗ sau lưng mình, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy phía trước không xa hình như có một cái cống hình vòm, bước chân cô không khỏi nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, còn chưa bước vào cống, một luồng khí mát lạnh đã phả vào mặt, lẫn chút hơi ẩm và lạnh của nước sông, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn từ miệng cống, một

nửa là

một con sông nhỏ chảy qua cống, nước không sâu và rất yên tĩnh, một nửa khác

là con

đường được lát bằng xi măng. Vì thời gian dài, bề mặt vách cống bị phủ một lớp bùn, trên một số vết nứt mọc một số cỏ dại không biết tên.

Cống rất dài, bởi vì hình dạng khép kín nên ánh sáng bên trong rất mỏng, không thể nhìn thấy những thứ ở xa.

Hứa Tương Mi bước đến, thấy vậy cũng không hề sợ. Cô gấp chiếc ô của mình lại, ngay lập tức bước vào trong. Một luồng khí mát lạnh phả vào mặt, chui vào lỗ chân lông khắp cơ thể, cảm giác nóng bức đã phần nào lắng xuống.

Ở phía bên trái của bức tường bị nhỏ nước, lặng lẽ chảy vào dòng sông, tí tách tí tách, không ngừng vang vọng trong đường cống hẹp dài.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tháo kính râm ra đeo nó lên cổ áo, ngồi xổm xuống lấy một vốc nước sông rửa mặt, sau đó rưới một ít nước lên tay và bắp chân, vỗ nhẹ cho đến khi cảm giác mát lạnh hòa lẫn vào máu, mới đứng dậy bước về phía trước.

Ngay khi đến đầu bên kia, Hứa Tương Mi bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở lối ra. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai và ngồi trên mặt đất dựa lưng vào tường của cống. Đôi chân dài của người này chạm vào dòng sông, đầu cúi xuống, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta trông như thế nào.

Nhưng thoạt nhìn, người này không phải là dân bản địa, Hứa Tương Mi luôn cảm thấy dáng dấp của người này rất giống với Tạ Bách Ninh… Cô nhanh chóng phủ định ý tưởng này, anh hoàn toàn không thể xuất hiện ở đây. Vì vậy cô đeo kính râm lên, đi

lướt qua

anh ta, bước ra ngoài.

Đi không được vài bước, Hứa Tương Mi dừng lại.

Không hiểu vì sao, cái cảm giác “anh ta có thể là Tạ Bách Ninh” càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Cô dứt khoát quay ngược trở lại, đứng trước người đàn ông, gọi “Này” hai lần.

Anh ta không nhúc nhích, cũng không trả lời.

Hứa Tương Mi nhìn bầu trời chói chang ở bên ngoài, tự hỏi, có phải là bị say nắng rồi không?

Cô khom người xuống, đẩy anh ta: “Anh ổn chứ?”

Đầu của anh ta nghiêng qua một bên, có lẽ là do bị giật mình, cuối cùng thì anh ta cũng ngẩng đầu lên.

Hứa Tương Mi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Cô phấn khích và kích động đến nỗi không chú ý, dẫn đến việc bị cụng đầu, vừa đau vừa hoảng.

Người trước mặt

chính là

Tạ Bách Ninh, nhưng đó là Tạ Bách Ninh, người mà Hứa Tương Mi chưa từng nhìn thấy.

Khuôn mặt anh tái nhợt, hai má anh gầy, và cằm anh đầy râu. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt của anh đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, bên dưới là hai bọng mắt thâm xanh, có vẻ như anh đã trải qua vài ngày đêm không ngủ.

Bây giờ trông bộ dạng của anh đúng là rất buồn ngủ.

Hứa Tương Mi chỉ có hai nghi vấn trong đầu. Vì sao bộ dạng của anh lại trông quỷ quái như thế này? Và, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Tạ Bách Ninh lên tiếng trước, giọng nói cứ như

là đá

sạn: “Tương Mi?”

Cô nhíu mày kéo Tạ Bách Ninh lên, không hề khách sáo mà đánh giá anh.

Tạ Bách Ninh trông gầy hơn trước rất nhiều, biểu cảm của anh thật cô đơn và thấp hèn, khiến cô cảm thấy rất đau lòng.

Cô hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

Anh vỗ nhẹ phủi bùn đất trên quần: “Đi ra ngoài giải sầu.”

Cô ngạc nhiên: “Ở nơi này?”

Anh khẽ cười, độ cong của khóe môi

nhợt nhạt

đến nỗi cô không thể nhìn rõ: “Tôi đi dọc theo bờ sông đến đây. Ở đây tương đối mát mẻ, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, không ngờ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.”

Cô khá buồn cười: “Anh định đi đâu nữa? Dọc theo nó đi thẳng xuống sông luôn?”

Anh

sững sờ

một lúc, rồi lắc đầu: “Không không, tôi sẽ quay lại đường cũ, rồi tìm một khách sạn ở thị trấn gần đây nhất.”

Hứa Tương Mi lại ngạc nhiên: “Anh ra ngoài mà không lên kế hoạch cho chuyến đi của mình?”

“Không có,

tùy tiện

vậy thôi, đi đến đâu thì tính đến đó.” Anh nói.

“Anh cũng được lắm!” Cảm xúc của cô rất phức tạp.

Tạ Bách Ninh không nói gì.

Hứa Tương Mi

miễn cưỡng

nói với anh: “Tôi đến đây được hai ngày rồi. Đây là lần đầu tiên đến đây để thăm một bậc thầy về gốm dân gian, cũng vừa mới ra khỏi nhà của ông ấy. Thị trấn gần đây nhất là thị trấn Bình Cẩm, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến, tôi đang ở khách sạn ở đó, tôi đưa anh đến đó nhé?”

Tạ Bách Ninh gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Hứa Tương Mi khẽ cười ra tiếng: “Không có gì, đi thôi.”

Cả hai đi dọc theo con sông nhỏ, đi qua một lò gạch đỏ, rồi tiếp tục đi đến con đường nhựa, xe của Tạ Bách Ninh đang đậu ở đó.

Vài phút sau, chiếc xe rẽ vào một con hẻm và đậu cạnh xe của Hứa Tương Mi.

Tạ Bách Ninh chỉ mang theo một chiếc ba lô với nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày và hai bộ

đồ giặt

đơn giản.

Anh đi theo cô lên tầng hai, Hứa Tương Mi gõ nhẹ vào quầy lễ tân: “Tiểu Lan.”

Cô bé đang chống tay lên cầm ngủ gục, phát ra tiếng ngáy, khi nghe thấy tiếng gọi, cô bé lập tức mở mắt ra, mơ mơ màng màng: “Chị Tương Mi…”

Hứa Tương Mi liếc nhìn cuốn sách đang mở trên bàn, xoa đầu cô bé: “Đọc sách đến ngủ gục luôn?”

Cô bé lúng túng gật đầu, có chút bực bội: “Vật lý là kẻ thù của em, có học cỡ nào cũng không vào.”

Hứa Tương Mi cười nói: “Câu nào không hiểu? Chị có thể dạy em.”

Cô gái nhỏ vô thức bảo vệ sách bài tập vật lý của mình, từ chối khéo: “Không có quá nhiều câu hỏi đâu ạ, em sẽ tự nghiên cứu.”

Ánh mắt cô bé liếc nhìn Tạ Bách Ninh: “Chị Tương Mi, chú này… anh trai này đến đón chị phải không? Chị định trả phòng sao?”

“Không phải, bên cạnh phòng chị còn phòng trống không? Chị muốn thuê thêm một phòng nữa.”

“Dạ, chị đợi em một chút.”

Cô bé gõ máy tính một lúc, đưa cho họ thẻ phòng.

Hứa Tương Mi dẫn anh đến cửa phòng, Tạ Bách Ninh đi vào, cô không đi theo, dựa vào cửa, nói: “Bách Ninh, lát nữa cùng ăn tối chứ?”

Anh quay đầu lại, trông có vẻ rất mệt mỏi: “Không cần, tôi muốn ngủ một lát.”

Cô nâng tay lên xem giờ: “Được rồi, sau năm giờ tôi sẽ gọi anh đi ăn tối.”

Tạ Bách Ninh không từ chối.

Hứa Tương Mi nâng

khóe miệng: “Vậy, năm giờ sau gặp.”

Cô thuận tay đóng cửa, trở về phòng của mình, ngồi trước cửa sổ suy nghĩ về cuộc sống.

Cô chưa từng nghĩ rằng, sau nhiều năm, họ lại có thể bất ngờ gặp lại nhau, còn ở trong tình huống như vậy.

Lần cuối cùng nhìn thấy Tạ Bách Ninh là vào ngày chôn cất Ôn Bội. Lúc đó, anh mặc một bộ lễ phục màu đen, trông cứ như là đang bị mắc kẹt trong một đám mây đen, cảm xúc vô cùng bi thương. Hứa Tương Mi vẫn còn nhớ khoảnh khắc anh ngã xuống khi kết thúc lễ tang, lúc ấy, cả trái tim và tâm hồn cô như bị bóp nghẹn, cô gần như cũng muốn gục ngã theo anh.

Hai mươi ngày sau gặp lại, anh càng trở nên tệ hơn, không cắt tỉa, sa sút tiều tụy, rất khác với Tạ Bách Ninh, người khiến cô kinh ngạc và thích của lúc ban đầu, cô cảm thấy rất đau lòng.

Người đàn ông cô thích không nên trông như thế này. Cuộc sống của anh nên tràn ngập ánh sáng mặt trời, chứ không phải u ám ảm đạm như thế này.

Không phải như thế này.

Cô phải làm một cái gì đó.

Cô quyết định không rời đi.

Hứa Tương Mi thầm nói với chính mình, cho dù anh có bị mây đen che phủ nặng nề đến đâu đi chăng nữa, cô cũng phải cứu lấy Tạ Bách Ninh, để anh có thể thấy được ánh mặt trời, thấy được ánh trăng sắng.

Đây là những gì cô phải làm cho anh, và phải làm cho bằng được.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hứa Tương Mi mới cầm quần áo đi vào phòng tắm, rửa sạch cả cơ thể đầy mồ hôi.

Cô muốn ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, cô sẽ đi gọi anh.