Ngô Vũ và Hứa Tương Mi dạy trong cùng một tòa nhà. Ba người họ đi cùng nhau, phần nào giảm bớt sự tò mò của các sinh viên.
Tạ Bách Ninh đưa cô đến cửa, nói: “Sau giờ dạy thì đợi tôi ở đây, tôi đến đón em.”
Hứa Tương Mi ngoan ngoãn gật đầu, cô cầu còn không được.
Tạ Bách Ninh đợi cô đi vào, nhìn cô ngồi xuống ghế rồi mới đi về phía tòa nhà giảng dạy của mình. Cách đó không xa, giọng nói dịu dàng của Ngô Vũ vang lên từ phía sau: “Giáo sư Tạ, đợi một chút.”
Tạ Bách Ninh xoay người lại, nhìn người đang đến gần.
Ngô Vũ chạy chậm đến: “Lần trước Tạ phu nhân mời tôi đến xem triển lãm, tôi vẫn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn của mình. Nghe nói bà rất thích hoa lan. Vừa lúc tôi có nuôi một chậu lan cánh sen, nó nở rất đẹp. Anh có thể giúp tôi đưa cho bà không?”
Sắc mặt Tạ Bách Ninh rất bình tĩnh, anh nói: “Tôi thay mặt mẹ mình cảm ơn thành ý của cô, buổi triển lãm tranh chỉ là chuyện nhỏ.”
Ngô Vũ cắn môi nói: “Mặc dù hoa lan cánh sen không phải là một loài đặc biệt có giá trị, nhưng cá nhân tôi đã trồng nó suốt ba năm, nụ hoa màu vàng, loại cánh hoa và mùi thơm của nó rất đặc biệt, mong anh đừng ghét bỏ.”
Anh mỉm cười, giọng nói rõ ràng và xa cách: “Nếu nói như vậy, có thể thấy rằng nó là thứ rất quan trọng đối với cô. Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, mẹ tôi chắc chắn sẽ không nhận.”
Ngô Vũ vội nói: “Không sao đâu, Tạ phu nhân là người yêu lan. Nhất định bà ấy sẽ chăm sóc nó tốt hơn tôi.”
Tạ Bách Ninh giơ tay lên nhìn vào đồng hồ: “Cô đừng quá để tâm về buổi triển lãm ấy, cứ vậy đi, tôi sắp trễ rồi, tạm biệt.”
Nói xong, anh rời đi, Ngô Vũ nhìn chầm chầm vào bóng lưng xa dần của anh, hốc mắt cảm thấy đau xót. Cô ấy hít một hơi và dụi mắt, sinh ra một ý tưởng điên rồ hơn bao giờ hết, người đàn ông tốt như vậy, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nếu Hứa Tương Mi biết được suy nghĩ của Ngô Vũ, chắc chắn cô sẽ có cảm giác đồng cảm với cô ấy. Càng thất vọng thì lại càng can đảm, tinh thần này rất đáng khen ngợi. Và nếu người đàn ông mà Ngô Vũ thích không phải là Tạ Bách Ninh, có lẽ cô sẽ giúp cô ấy.
Rốt cuộc thì cô cũng là một người phụ nữ như vậy. Cô yêu anh một cách kiên quyết, chưa hề dừng lại bất kể một giây nào, vì vậy Hứa Tương Mi không ghét Ngô Vũ.
Dạy hai tiết về phôi đất sét. Hầu hết các học sinh trong lớp đều có tài năng và dễ tiếp thu nên cô dạy rất dễ dàng, thời gian trôi qua cũng nhanh chóng.
Sau giờ dạy, Hứa Tương Mi rửa tay, nhàm chán ngồi chơi điện thoại. Một số người bạn trên WeChat rủ cô cuối tuần này đi uống rượu, cô suy nghĩ một chút, đồng ý.
Khi Tạ Bách Ninh bước vào lớp, cô đang hào hứng nhắn tin với mọi người, không nhận ra.
Anh gọi cô, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió: “Tương Mi.”
Hứa Tương Mi ngẩng mặt lên, ánh sáng trong mắt cô rực rỡ như một viên ngọc: “Anh đến sớm vậy?”
Anh bị loá mắt, ngẩn người, đưa tay ra: “Đến lúc phải đi rồi.”
Hứa Tương Mi đưa tay cho anh, anh nắm lấy, tay kia giữ vai, đỡ cô đứng lên.
Đột nhiên đau đớn, cô không khỏi rít lên.
“Đau lắm à?” Anh nhìn xuống, hỏi.
“Còn may, cũng không quá đau đớn, chúng ta đi thôi.” Hứa Tương Mi nói.
Tạ Bách Ninh buông tay ra, đứng trước người cô, ngồi xổm xuống: “Lên đi, tôi cỏng em.”
Cô nhướng mày: “Không phải nói là sợ ảnh hưởng không tốt sao?”
Tạ Bách Ninh quay đầu lại, trêu chọc: “Không nhìn ra được là em cũng để ý đến điều này.”
Hứa Tương Mi mỉm cười, ngay lập tức bò lên lưng anh, còn ôm luôn lấy cổ anh, nói: “Không hề, em rất thích.”
Tạ Bách Ninh nâng hai đùi của cô, đứng dậy, thầm cảm thán, một người phụ nữ cao gầy như cô vậy mà lại không nặng mấy, cô thực sự quá nhẹ.
Hứa Tương Mi nằm xuống vai anh, tò mò hỏi: “Anh không sợ à?”
“Sợ cái gì?”
“Tin đồn của sinh viên.”
“Tại sao tôi phải sợ?”
“Không phải anh tự giữ mình trong sạch sao, tất nhiên là sẽ lo lắng về việc làm tổn hại đến danh tiếng của mình.” Cô cười nói.
“Em nghĩ quá nhiều rồi.” Tạ Bách Ninh không nhịn được cong môi lên.
Cho dù anh không cỏng cô, các sinh viên vẫn đồn đãi khắp mọi nơi. Vừa rồi lúc vào học, nhiều sinh viên đã nhắc đến Hứa Tương Mi, có một số người thậm chí còn gọi đùa cô là sư mẫu.
Về việc này, anh không hề quan tâm, cũng không cần phải giải thích điều đó với mọi người, để mặc cho bọn họ suy đoán.
Hứa Tương Mi nghiêng đầu nhìn anh: “Sinh viên trong khoa nghệ thuật đang hỏi về mối quan hệ của em với anh. Anh có muốn biết em đã trả lời họ như thế nào không?”
Tạ Bách Ninh hỏi: “Vậy em trả lời thế nào?”
Cô nhướng mày: “Anh đoán đi.”
Tạ Bách Ninh: “…”
Khuôn mặt anh không nói nên lời. Hứa Tương Mi thấy vậy thì bật cười, cô nói: “Không phải kêu anh đoán, mà là em đã với các sinh viên như vậy.”
Tạ Bách Ninh mím môi, trong đầu anh hiện ra dáng vẻ gian manh của cô, thở dài. Câu trả lời này là sao? Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này?
Hứa Tương Mi nhớ đến biểu cảm phấn khích trên những khuôn mặt trẻ đó, nói với vẻ thích thú: “Anh và giáo sư Ngô không có gì thật sao? Tại sao những cô cậu sinh viên đó luôn thích nhắc đến hai người.”
Anh xoay đầu lại hỏi cô: “Em nghĩ tôi nên có gì với cô ấy?”
Cô vội nói: “Hai người không thể có bất cứ gì hết.”
Trong mắt anh có ý cười, kết thúc cuộc trò chuyện này bằng sự im lặng.
Đi đến bãi đậu xe, họ thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên xung quanh, rất nhiều người lén chụp ảnh lại, cộng với video catwalk đêm qua được ghi lại và lan truyền trên Internet, hiện tại đã gây ra một làn sóng tin đồn ở trường đại học A.
Hai nhân vật chính căn bản là không quan tâm đến nó một chút nào. Sau khi cùng nhau ăn trưa, Tạ Bách Ninh đưa Hứa Tương Mi về nhà.
Trong xe đang phát nhạc, cô ngân nga hát theo, không khí rất hài hòa.
Trong lòng Tạ Bách Ninh cực kỳ thoải mái, ở bên Hứa Tương Mi, dù cho anh thường không có cách nào đối phó với cô, anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, mà thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.
Tất nhiên anh biết ý nghĩa của nó là gì. Thậm chí là đêm qua, suýt nữa thì từ “Được” đã được thốt ra.
May mắn thay, cú điện thoại của Lê Cửu Lạc đã ngăn anh lại. Trong nội tâm của Tạ Bách Ninh, anh không mấy lạc quan khi ở bên cô. Dù không thể kiểm soát được trái tim mình, cũng không nên nhất thời xúc động. Như anh đã nói, anh vẫn chưa sẵn sàng.
Tạ Bách Ninh cũng không thể nói rõ được trong lòng mình muốn gì. Trong cuộc đời này, Hứa Tương Mi là người phụ nữ duy nhất mang đến cho anh sự bất lực và kí©h thí©ɧ sự tươi mới, nhưng anh đã bỏ lỡ tuổi yêu.
Nếu mối quan hệ này bắt đầu, anh sẽ không buông tay. Mặt khác, mặc dù Hứa Tương Mi vẫn còn nhỏ bé trong mắt anh, nhưng thực tế thì cô cũng đã không còn trẻ, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Anh cần thêm một chút thời gian để cân nhắc thật cẩn thận, tránh xảy ra rắc rối.
Hứa Tương Mi dường như có cùng linh cảm với anh. Cô quay đầu lại hỏi: “Tối qua anh muốn nói gì với em?”
Tạ Bách Ninh bình tĩnh nói: “Tôi quên rồi.”
Cô cười khẩy: “Anh nói dối.”
Anh nói: “Cũng không phải là chuyện quan trọng, tôi thực sự đã quên.”
Hứa Tương Mi cũng không vạch trần anh: “À, em nhớ ra một điều. Ngày hôm qua đi mua sắm, em có mua một chiếc áo khoác cho anh. Nó được giao đến nhà cũ. Anh nhất định phải mặc đó.”
Tạ Bách Ninh bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Hứa Tương Mi nói thêm: “Không được phép trả lại. Anh cùng em đến trấn Bình Cẩm. Đó là lòng biết ơn của em. Nhưng… tất nhiên, nếu anh muốn em lấy thân đền đáp em cũng sẽ đồng ý.”
Tạ Bách Ninh: “…”
Đến biệt thự nhà họ Hứa, xe tắt máy, Tạ Bách Ninh hỏi: “Có cần tôi đưa em vào không?”
Hứa Tương Mi trả lời: “Chẳng lẽ anh không muốn đưa em vào?”
Tạ Bách Ninh: “…”
Anh ôm cô vào nhà, Hứa Bồi không có ở nhà, nhưng lại thấy Hứa Cảnh Hành đang vội vã chạy xuống lầu, cậu không thấy hai người ngồi trên ghế sofa, đi thẳng đến cửa.
Hứa Tương Mi gọi cậu lại: “Tiểu Hành, đi đâu mà vội quá vậy?”
“Ba người thiếu một, Tiểu Nghi gọi em đến cho đủ số.” Hứa Cảnh Hành xoay người lại: “Chị, chị về khi nào vậy? Tối qua…”
Đột nhiên cậu nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh chị gái mình, mỉm cười chào anh: “Anh Bách Ninh.”
Tạ Bách Ninh nở nụ cười ôn hòa: “Tiểu tổ tông nhà tôi lại gọi cậu đến chơi mạt chược?”
Hứa Cảnh Hành gãi đầu: “Chỉ đặt cược nhỏ thôi, chúng em biết chừng mực. Anh Bách Ninh, anh đừng mắng cô ấy.”
Tạ Bách Ninh lắc đầu: “Tôi không quá cứng nhắc, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học hành là được.”
Hứa Cảnh Hành cười hì hì: “Đảm bảo với anh sẽ không ảnh hưởng đến việc học.”
Sao Hứa Tương Mi lại không biết suy nghĩ của em trai mình, cô cũng không nói gì, chỉ nói: “Nhanh đi pha cho anh Bách Ninh một tách trà, rồi muốn đi đâu thì đi.”
Tạ Bách Ninh đứng dậy: “Không cần phiền phức như vậy, tôi và Tiểu Hành cùng ra ngoài luôn, lát nữa tôi còn có hai tiết dạy, nên bây giờ phải quay lại trường học ngay.”
Hứa Tương Mi cười nói: “Được rồi, em sẽ không tiễn anh đâu.”
Tạ Bách Ninh gật đầu: “Em không cần phải tiễn tôi, nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, còn nữa, hai ngày này nên ít đi ra ngoài.”
Hứa Cảnh Hành mơ hồ cảm thấy hai người này có điều mờ ám, nhưng sự chú ý của cậu đều tập trung vào hai từ “Bác sĩ”, cậu hỏi: “Chị, chị bị bệnh à?”
Hứa Tương Mi trả lời: “Không phải bệnh, mà là chân bị bong gân.”
Hứa Cảnh Hành bước đến gần: “Cho em xem, có nghiêm trọng không?”
“Bác sĩ đã khám qua, không có gì nghiêm trọng cả. Không phải vừa rồi em còn hò hét là không kịp giờ hẹn sao?” Hứa Tương Mi nhắc nhở.
Hứa Cảnh Hành nhớ đến Tạ Bách Nghi, “A” một tiếng. Cậu nói: “Anh Bách Ninh, chúng ta đi nhanh thôi.”
Tạ Bách Ninh nhìn dáng vẻ sáng nắng chiều mưa của cậu, không thể nhịn được cười, hâm mộ cậu tuổi trẻ tràn đầy phấn chấn, nhưng cũng có chút lo lắng. Đứa trẻ này có lòng, nhưng chưa chắc gì đối phương đã đồng ý, theo như anh biết, tiểu tổ tông nhà anh thích cậu cả nhà họ Lương.
Đi ra ngoài, Tạ Bách Ninh thử hỏi cậu: “Tiểu Hành, cậu và Tiểu Nghi đang yêu đương à?”
Hứa Cảnh Hành đỏ mặt, xua tay: “Không có, em vẫn đang đuổi theo cô ấy.”
Anh thở dài tận đáy lòng: “Con bé Tiểu Nghi này từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư. Tính khí của nó rất kiêu ngạo và vô lý. Cậu không cần phải chuyện gì cũng chiều theo nó.”
Ánh mắt của Hứa Cảnh Hành rất rõ ràng và kiên định: “Tiểu Nghi là cô gái mà em thích. Dù cô ấy có làm gì, em cũng sẽ không so đo. Em sẽ giống như mọi người chiều chuộng cô ấy, không bao giờ để cô ấy phải chịu bất kỳ sự bất bình nào.”
Vào giây phút này, Tạ Bách Ninh chợt nhận ra rằng, dáng vẻ của cậu bé trước mặt giống hệt như dáng vẻ của Hứa Tương Mi khi cô tỏ tình với anh, không khác một chút nào. Anh bị xúc động, nhất thời không biết phải làm cách nào để khuyên cậu.
Thôi vậy, tình cảm thì không có cách nào kiểm soát được, chỉ người trong cuộc mới hiểu, ai có thể biết rõ lòng cậu ấy hơn chính bản thân cậu ấy? Tiểu tổ tông nhà anh cũng là một trùm ngoan cố, chưa đến phút cuối sẽ không chịu từ bỏ. Anh chỉ hy vọng Hứa Cảnh Hành sẽ không bị con bé làm tổn thương.
Sau khi cùng Hứa Cảnh Hành tách ra, Tạ Bách Ninh nghĩ, nếu anh gặp Hứa Tương Mi ở tuổi hai mươi ba, anh nhất định sẽ liều mình ở bên cô, không thể nghi ngờ.