Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng

» Tác Giả: Thần Mộ Nhi
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 5 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 5 Bình chọn
Người đàn ông vàng của thành phố B không ai khác chính là Cố Nghị Quân, chủ tịch tập đoàn Thanh Vinh Á Châu.

Thích Hiểu là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Thích, phía trên có em gái đố ki dưới lại có mẹ kế tính kế,

Vì cái gọi là đám hỏi của gia tộc nên anh cùng cô kí một cái hợp đồng dài năm năm, nhưng không có động chạm trong điều khoản.

Chẳng ngờ người lấy đi nụ hôn, mối tình đầu và đêm đầu tiên của cô lại là anh.

Không những thế anh còn giúp đỡ cô hết mực, giúp cô đoạt lại thích thị.

Chị em Khi anh sủng ái, cô từng bước rung động, lại không dám vượt qua phân nửa.

Cho đến, một năm trôi qua, bạn gái cũ của anh trở về.

Thích Hiểu mới hiểu được, cảm tình lúc trước người đàn ông này nguyện ý cưới cô, là vì cầu hôn nhưng bị bạn gái trước cự tuyệt? Thẹn quá hóa giận tùy ý làm bậy?

Cô lại phải thua người đàn bà lẳиɠ ɭơ đó sao?

Đàn ông ở nơi nào chẳng có. Trên thế giới này đâu thiếu đàn ông.

Đoạn ngắn một:

"Không cho phép đi!" Sau lưng, là thanh âm lạnh như băng.

Cô hít một hơi thật sâu, "Cố Nghị Quân, trên thư hiệp nghị kỳ hạn kết hôn là một năm, đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có kết quả, cần gì phải trói buộc tự do của nhau?"

Anh lại ngân cản đường của cô, cô dùng hết toàn lực đẩy anh ra, lạnh giọng muốn hỏi "Cố Nghị Quân, anh làm cái gì vậy?"

"Kết hôn giả, yêu thật, chưa từng nghe sao?"

Đoạn ngắn hai:

Kết hôn giả, yêu thật? Thích Hiểu cũng không ngu như vậy, càng không phải là một người cho phép có hạt cát trong mắt!

"Được a, thu thập xong cục diện rối rắm của anh, ngoài ra, bỏ tẩn xấu uống rượu hút thuốc!"

Cô giảo hoạt cười một tiếng, cố làm ra vẻ thản nhiên đi về phía cửa.

"Em muốn đi đâu?" Người đàn ông giữ cô lại, thất quyết không tha.

"Giải sầu!"

Lần này tản ra, những gần năm năm.

Lại gặp nhau, anh giam cầm cô vào ngực, nói nhỏ, "nhớ anh sao?"

Cô không chút do dự đạp một cước, ở giữa bụng anh, nụ cười tuyệt mỹ, "Ngựa tốt không ăn đã xong, chồng trước có cái gì tốt để nhớ?"

Ai ngờ, một giây sau, bị anh nhổ tận gốc, vác lên vai, "Giấy thỏa thuận li hôn anh còn chưa kí, anh lại muốn nhìn một chút, anh xem như cái gì chồng trước!"

Đoạn ngắn ba:

Năm năm sau, Cố Tiểu Tiểu nện bước, dương dương đắc ý, "Mẹ, tối hôm qua mẹ phạm lỗi sao?"
Nói, Cố Tiểu Tiểu còn giảo hoạt nheo mắt lại, "Con nghe thấy người bị cha đánh vào mông!"

Thích Hiểu cau mày lại, nhìn thoáng qua người đàn ôngđang nghiêm túc duyệt văn kiện trên ghế sa lon.

"A? Có chuyện này?"

Cố Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, con nghe thấy tiếng "ba ba ba"!"
Chương 1: Đi xin lỗi boss!
"Thích Hiểu, Thích Hiểu!"

Trên hành lang công ty lầu năm, Thích Hiểu mới từ phòng giải khát đi ra, vừa thưởng thức trà thơm trong tay, dự định vừa làm sau khi tan việc, chân dài đạp giày cao gót, vẻ mặt thích ý.

Cho đến sau lưng truyền đến tiếng gọi dồn dập, chân vừa bước về phía trước lại thu trở lại, tóc quăn chạm vai bao vây khuôn mặt tinh xảo của cô, giờ phút này đang hoang mang nhìn về phía Hàn Tuyết Giao đang chạy về phía mình.

"Nhanh đến phòng làm việc của giám đốc đi, cô phạm sai lầm lớn, thật không hiểu báo cáo họp hàng năm lần này cô làm thế nào, số liệu kia sao lại nhiều hơn một con số không? Vừa rồi tổng giám đốc nổi đóa trong phòng hội nghị, bộ tài vụ gấp rút đến sứt đầu mẻ trán, làm sao cô còn thoải mái nhàn hạ ngồi đây uống cà phê...."

Hàn Tuyết Dao đẩy vân kiện trên ngực lên người cô, Thích Hiểu không có chuẩn bị, tay run lên, nước trà nóng hổi rơi vãi tung tóe lên mu bàn tay cô, lập tức đỏ lên.

"A - -" Cô nhịn không được kinh hô một tiếng, ánh mắt có chút u oán nhìn về phía Hàn Giao Tuyết, tâm không cam tình không nguyện lầu bầu, "Không phải a, tôi...."

"Đừng nói nhảm, nhanh đến phòng làn việc của giám đốc...." Hàn Giao Tuyết trực tiếp cắt đứt lời cô, giống như bay biến mất trước mặt cô.

"Uy... Uy!"

Liên tục ở sau gài vài tiếng cũng không được đáp lại, Thích Hiểu mờ mịt nhìn bóng dáng biến mất như bay, nhếch miệng, mở văn kiện trong tay ra nhìn.

Ánh mắt lướt thật nhanh trên trang giấy trắng mực đen, cho đến cuối cùng rơi vào mấy con số trên tờ giấy, miệng mở hình chữ O thật lớn, hai mắt trợn tròn.

Trời ạ! Một...... một tỉ! Chênh lệch này, làm sao đây trời?

Nếu như Cố Nghị Quân biết rõ, là do cô không cẩn thận làm công ty hao tổn nhiều như vậy, nhất định sẽ xé xác cô, vứt xuống núi cho sói ăn?

Lông mày hơi nhíu, nghiêm túc suy nghĩ một chút cảnh tượng kia, Thích Hiểu đã quýnh lên.

Trong tâm lặng lẽ nghĩ làm sao để đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng kia, bước chân Thích Hiểu đã vô ý thức đi về phía thang máy VIP, chỉ là mỗi bước chân đều có vẻ gian nan dị thường.

Không nhịn được muốn che mặt, trời ạ, Thích Hiếu, không phải là chỉ đối mặt với Cố Thẩm Quân thôi sao? Sao phải khẩn trương như vậy? Đúng là.....

Sờ sờ vụ trí tim, sao lại đập nhanh như vậy chứ?

Thích Hiểu nuốt một ngụm nước miếng, vừa vặn trông thấy trên thang máy biểu hiện đèn sáng lên, cất bước chuẩn bị đi vào trong thang máy, mà ở một cái chớp mắt này, một công nhân ở bên cạnh không biết tên lôi cô đi, "Thích Hiểu, cô hồ đồ a? Cái này là thang máy chuyện dụng của giám đốc, cái này mới là dành cho chúng ta!"

"Tôi..." Mặt Thích Hiểu trong nháy mắt trắng bệch.

Nhưng là sau đó, thân thể bị một lực lớn đẩy một chút, lảo đảo bước vào thang máy bình thường, vóc người yểu điệu chen chúc trong bẻ người, "Đinh..." cửa thang máy lập tức đóng kín, luwu lại không gian yên tĩnh.

"..."

Dư quang nhìn lướt qua đang bên người cô, nữ công nhân nhân vừa rồi túm tay cô, Thích Hiểu làm ra một biểu tình kinh khủng, không nói gì đứng thẳng người.

**

Phòng làm việc của tổng giám đốc, bày biện sáng sủa và rất khác biệt, người đàn ông mặc tây trang màu đen bó sát người, đang vùi vào bàn làm việc, tay thon dài vuốt ve văn kiện, tay kia thì xoay tròn bút máy trong tay, không khí nưng trẹ ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.

Thích Hiểu đứng ở cửa, do dự hồi lâu, hay là đưa tay, gõ nhẹ cửa phòng làm việc vài cái.

"Đông đông đông..."

Cố Nghị Quân đầu cũng không ngẩng lên, "Vào đi!"

Từ bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp và khàn khàn, xen lẫn uy nghiêm không thể kháng cự, Thích Hiểu có chút khựng lại, kiên trì đẩy cửa ra.

"Tổng... giám đốc..."

Nhẹ gọi một tiếng, trái tim nhỏ của Thích Hiểu cũng sắp hít thở không thông, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, tư thế ngạo nạm giống như đế vương, tóc đen thẳng cửa vặn đi lông mày của anh, con ngươi đang quét mắt xuống một xấp văn kiện, bỏ bút máy xuống.

"Có việc?"

Rốt cục, Cố Nghị Quân cũng ngẩng đầu lên, bút máy bị nhét vào một bên văn kiện, đôi mắt giống như bảo thạch chăm chú nhìn cô, ánh mắt tối tăm.

Thích Hiểu tự nhiên cũng nghe được lạnh lùng xa cách trong đó, thấy nhưng không thể trách! Ở công ty Cố Nghị Quân, không phải là không dùng tư thái cao cao tại thượng xuất hiện trước mặt cô?

Ánh mắt do dự không biết nên nhìn chỗ nào, tay chân của cô có chút luống cuống, chậm chạp hồi lâu mới ấp úng hỏi, "Tôi nghe nói, anh.... đã mở xong cuộc họp, kia....cái kia, chuyện báo cáo, tôi....."

Thích Hiểu nói gần như sắp khóc ra thành tiếng, bàn tay vỗ mạnh cái ót của mình một cái, sau khi hít sâu liên tục, đột nhiên khom người chín mươi độ về phía Cố Ngạo Quân.

"Thực xin lỗi - -" Thích Hiểu kéo mũi, thanh âm than khóc, "Là lỗi của tôi! Tôi, tôi không có để ý, nhìn lầm số liệu trên đó....."

Chờ bị người đàn ông này mắng, chẳng bằng chủ động nhận sai lầm, mà càng làm cho cô ảo não chính là, chuyện này rốt cuộc nên đền bù như thế nào? Nếu như Cố Nghị Quân đã kí xong hợp đồng đó, hai bên đạt thành hiệp nghị, thì cô khong phải là tội nhân của tập đoàn Thanh Vinh sao?

Nghĩ tới đây, Thích Hiểu chỉ có thể đem eo khom thấp hơn, "Muốn đánh muốn mắng mặc anh....."

Thích Hiểu bộ dạng thù sâu đại khổ, thấy phía trước không có bất cứ động tĩnh gì, mà eo của cô.... đã đau sến tê dại....

Cô vội vã nâng eo thon lên, đã thấy Cố Nghị Quân đứng đối diện cách cô hai bước, giống như có điều suy nghĩ nhìn cô, anh kiêu xăng lại có chút lười biếng, mà chẳng biết lúc nào, ngón tay của anh đã kẹp một điếu thuốc lá, cả người đều lượn lờ trong sương khói.

Quả thực... Yêu nghiệt a! Thích Hiểu ở trong lòng len lén định nghĩa.

Trong lòng âm thầm oán thầm, muốn cắt chức của cô, hay rút gân lột da? Dù dì thì cũng phải nói một tiếng chứ? Hôm nay giằng co như vậy......

"Cố Nghị Quân.... có phải cậu điên rồi không...."

Đang líc Thích Hiểu nhăn nhúm trong không gian yên tĩnh đáng sợ này, chỉ nghe bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng giống của sư tử hà đông, bịch một tiếng, cửa phòng làm việc bị mở ra, chỉ thấy người đàn ông mặc quần áo thể thao màu vàng nhạt ịt vào, ba bước làm thành hai đi tới trước mặt Cố Nghị Quân, hai tay chống lên bàn.

Thấy người tới, Cố Nghị Quân hơi nhíu mày, giọng nói không vui không buồn, "Sao cậu lại tới đây?"

Thích Hiểu giật mình há to miệng, kinh ngạc nhìn người đàn ông khí phách xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cô biết người này.... nhà thiết kế nổi tiếng Italy Mễ Lan quốc tế, Âu Dương Thần Đông.

Hắn là một trong số bạn bè không nhiều của Cố Nghị Quân, sinh ra ở Hoàng gia quý tộc Anh Quốc, chỉ là mẹ hắn là người Trung Quốc, cho nên cũng coi như là nửa con lai, mà Âu Dương Thần Đông từ năm 18 tuổi đã xâm nhập vào thị trường Châu Âu, tạo một ngọn cờ riêng trên con đường thiết kế, Thích Hiểu thường xuyên nhìn thấy mặt anh trên bìa tạp chí.

Âu Dương Thần Đông tướng mạo có thể nói là tập hợp đầy đủ đặc điểm của người phương Tây, con ngươi xanh thẳm sáng bóng, giơ chân nhấc tay đều mang theo một loại ưu nhã quý tộc, mà trước đó không lâu anh lại ở Paris của nước Pháp cử hành một hôn lễ quốc tế chấn động toàn bộ Châu Âu.

"Không phải cậu đang cùng bà xã du lịch vòng quanh trái đất sao? Chạy đến nơi này của tôi làm gì?" Cố Nghị Quân nhíu chặt lông mày, không nói gì trừng mắt liếc người đàn ông lớn lối trước mặt, nhưng cũng tính là ngầm cho phép đối phương làm càn trong phòng làm việc của bản thân.

"Này, tiểu tử nhà cậu, thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, không phải là kết hôn sao? Còn làm bí mật như vậy? Nếu không phải tiểu tử thúi Hồ Tuấn Hi kia nói cho tớ biết, tớ còn thật sự bị cậu lừa chẳng hay biết gì.... vì để tỏ rõ lập trường anh em có phúc cùng hưởng, mới vừa nhận được tin tức tớ đã dẫn vợ bay về thành phố B...."

Âu Dương Thần Đông nhếch khóe môi, tà mị cười một tiếng, để sát vào Cố Nghị Quân, "Tiểu tử thúi, gần đây cậu lại trêu ghẹo ai a? Lúc trước, là ai luôn miệng nói không phải là Tống Gia Nghiên không cưới? Lúc này mới qua bao lâu, đã thay đổi rồi? Đúng là cậu nói cưới liền cưới, tại sao cần phải tránh anh mắt của mọi người, cư nhiên còn không cho tớ biết!"

Vừa nói, Âu Dương Thần Đông vẫn không quên giơ nắm đấm trước mặt Cố Nghị Quân thị uy một chút, tuấn nhan suy sụp giống như oán phụ, làm cho Cố Nghị Quân nhịn không được cười lên.

Thân thể lười biếng ngửa ra sau, Cố Nghị Quân vuốt cằm của mình, gật đầu, "Nếu không thừa dịp lúc cậu đi kết hôn, cái bà nội trợ dong dài như cậu, chẳng phải sẽ phiền chết tớ sao....."

"Lời này là không đúng rồi, tớ dong dài còn không phải là hi vọng cậu có thể được hạnh phúc sao? Uy, Cố đại Boss, cậu có biết sống chung với một người bản thân không yêu, là một việc thống khổ thế nào không? Nhớ ngày đó, Trang Vi Vi theo đuổi tớ, thiếu chút nữa tớ mắc chứng trướng ngại tâm lý, nếu không phải sau này gặp được Lăng Vi, có khả năng cả đời này của tớ sẽ bị phá hủy! Yêu với không thương, khác nhau rất lớn đó!"

Nếu nói vừa rồi Thích Hiểu đang đứng như đi vào cõi thần tiên, thì lúc này đã hoàn toàn bừng tỉnh, khuôn mặt hồng hào nháy mắt trở nên trắng bệch, sững sờ nhìn Âu Dương Thần nói chuyện trời đất, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì.

"Nói đủ rồi chứ?"

Cố Nghị Quân rốt cục lên tiếng, không vui liếc Âu Dương Thần Đông một cái sau, ánh mắt lại kìm lòng không được quan sát hướng về phía bóng dáng nhỏ nhắn đứng sau Âu Dương Thần Đông.

"Đương nhiên chưa nói đủ rồi! Cố đại Boss, tớ còn là khuyên cậu nhanh ly hôn đi! Cho dù cách làm của Tống Gia Nghiên quả thật có chút không đúng, cậu cũng không cần thiết dùng chuyện kết hôn đến kí©h thí©ɧ cô ta đi... Đừng phá hủy hạnh phúc của bản thân!"

Âu Dương Thần Đông mặc dù không lựa lời nói,nhưng lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh.

"Cô ra ngoài trước đi."

Thích Hiểu sững sờ, ngước mắt, ánh mắt vừa vặn chạm vào tầm mắt của anh, giờ mới hiểu được vừa rồi là anh nói với cô, lúng túng gật đầu, "Được... Kia, có muốn tôi giúp pha chút gì đó không? Cà phê?"

Nếu như cô biết trước, ở trong phòng làm việc của anh sẽ nghe thấy một đoạn hội thoại như vậy, cho dù người khác dùng đao gác ở trên cổ của cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không tự tiện chạy tới.

Quả thực chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

🎲 Có Thể Bạn Thích?