Chương 3: Một năm sau sẽ ly hôn?
"Không được, tôi phải đi nói rõ ràng với đại mỹ nữ kia."
Âu Dương Thần Đông vừa nghĩ tới mấy câu nói vừa rồi của mình có khả năng làm tổn thương người khác sâu sắc, trên người giống như là bị con mèo gãi ngứa, không quan tâm ngó ngàng xoay người rời đi.
"Chớ đi."
Cố Nghị Quân lên tiếng, nước chảy mây trôi ngăn cản anh lại, chính mình lại cầm văn kiện trên bàn lên, sau khi lướt qua, kí tên mình xuống cuối văn kiện.
"Hôn nhân của tớ và cô ấy, thời gian gắn liền là một năm, một năm sau, chúng tó sẽ ly hôn."
Đôi mắt sáng ngời giống như bảo thạch, lộ vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Thích Hiểu mới từ phòng uống nước bưng cà phê ra, dừng ở cửa văn phòng, vừa lúc nghe được những lời này, hai vai không nhịn được run rẩy một chút, tiếp theo da thịt trên mặt cũng không nhịn được mà run rẩy.
Lòng bàn tay lạnh buốt, rịn ra một tầng mồ hôi.
Âu Dương Thần Đông bất khả tư nghị nhìn Cố Nghị Quân, mà ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu biến thành phức tạp.
"Này, Cố đại Boss, nói giỡn coi như xong, đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy làm bà xã của cậu, cậu cũng nguyện ý cự tuyệt?" Âu Dương Thần Đông kinh ngạc hỏi, không khỏi hoài nghi.
"Cậu cảm thấy, tớ là một người thích nói giỡn?Ừ hừ?"
Cố Nghị Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy, thu thập một ít văn kiện trên bàn, cầm lấy chìa khóa xe, trên mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng làm người khác không hiểu.
"Quyết định của tớ, không ai có thể thay đổi."
Còn nữa, vô gái này, cũng nhất định sẽ không phản đối.
Anh hứa hẹn sẽ cho cô tất cả vật chất, chỉ cần ở công ty bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Mà cô cũng hứa sẽ không đem chuyện hai người kết hôn ra nói ở trong công ty, sẽ an phận đối với cuộc hôn nhân này.
Mắt nhìn Cố Nghị Quân sẽ đi ra cửa, thân hình Âu Dương Thần Đông chợt lóe, chặn trước đường của anh.
"Vậy cậu cưới cô ấy, làm như vậy là vì cái gì?" Âu Dương Thần Đông không nhịn được muốn bất bình thay cô.
Cố Nghị Quân dừng lại, một thân tây trang màu đen không thể nghi ngờ biểu lộ ra vóc dáng của anh, con ngươi thẳng tắp nhìn Âu Dương Thần Đông ở đối diện, đáy mắt xoẹt qua một tia đùa cợt không dễ nắm bắt.
"Đằng sau vài cái case, nhất định phải cần Thích gia đến trợ giúp, từ điểm này mà nói, có lợi cho sự phát triển của tập đoàn, từ một góc độ khác mà nói, cũng hợp tâm ý của ông nội."
"Cậu điên rồi!" Âu Dương Thần Đông không nhịn được thầm mắng một tiếng, "Đừng cho là tớ không biết, cậu rõ ràng là ghen ghét Tống Gia Nghiên, cho nên cố ý cưới cô gái khác!"
Âu Dương Thần Đông cơ hồ là gầm nhẹ lên tiếng, từ trước đến nay anh thương hương tiếc ngọc, tự nhiên không thể đứng nhìn một cô gái vô tội cứ như vậy bị hại.
Còn nữa, anh đối với chuyện lúc trước giữa Cố Nghị Quân và Tống Gia Nghiên có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Tống Gia Nghiên vì hoàn thành sự nghiệp vũ đạo, dứt khoát cự tuyệt lời cầu hôn của Cố Nghị Quân, lựa chọn xuất ngoại đào tạo sâu buông tha hôn ước của hai người.
Mà một năm sau, không phải vừa vặn thời gian Tống Gia Nghiên về nướcsao?
Gặp Cố Nghị Quân cũng không phản bác, khóe môi đơn bạc quẹt một cái đùa cợt vui vẻ, Âu Dương Thần Đông chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh từ lòng bàn tay sinh ra, vọt lên đầ, hai tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc.
Người Đàn ông này, thật đúng là còn ác độc hơn phụ nữ!
"Được rồi, tớ không nói với cậu nữa, nếu còn tiếp tục nói, phỏng đoán phật tổ cũng có ý kiến, tớ cảm thấy tớ có nghĩa vụ khuyên Thích Hiểu, sớm rời khỏi nanh vuốt của con hồ ly cậu, nếu không đến xương cốt cũng không còn!"
Âu Dương Thần Đông phất phất tay, xoay người liền chuẩn bị rời đi...
Cố Nghị Quân tự nhiên không có ngăn cản, ước gì cái bà tám này nhanh chóng rời khỏi, buổi chiều anh còn phải đi sân Golf nói chuyện làm ăn, làm gì có nhiều thời gian tiêu hao vào những chuyện này?
Chẳng qua là trong chớp mắt khi cửa mở ra t, trông thấy cô gái vẻ mặt mờ mịt đứng ở ngoài,
Âu Dương Thần Đông vẻ mặt hóa đá.
Thích Hiểu tựa hồ không nghĩ tới cục diện sẽ lúng túng như thế, kinh ngạc nhìn Âu Dương Thần Đông cũng đang kinh ngạc giống cô, trên mặt xuất hiện tái nhợ không bình thường.
Chờ lấy lại tinh thần, lại là bình thản ung dung, đúng là trong lòng có nhiều bàng hoàng lại cũng chỉ có tự mình biết.
"Âu Dương tiên sinh, cà phê." Thích Hiểu đưa tay đem cái ly đưa cho Âu Dương Thần Đông, ánh mắt không tự chủ được quét về phía sau lưng Âu Dương Thần Đông.
Đương tầm mắt vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen nhánh, Thích Hiểu sửng sốt một chút, môi đỏ mọng khẽ nhếch, vuốt cằm, nhưng sau đó xoay người, bước chân thoải mái đi ra ngoài.
Trái tim, điên cuồng nhảy lên, giống như liên lụy đến thần kinh, nhè nhẹ đau.
Khi đó, cha đề xuất muốn cô đám hỏi với nhà họ Cố, cô hết sức kinh ngạc, đối với cô mà nói, Cố Nghị Quân hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ.
Trong đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, anh đền xuất phân phòng, cô không hề nghĩ ngợi liền vui vẻ đáp ứng, chỉ vì cô cũng không coi trọng cuộc hôn nhân vì lợi ích như vậy.
Đúng là chung đυ.ng trong khoảng thời gian này, cô cũng không ghét người đàn ông này, thậm chí có thể nói, là có chút hảo cảm.
Anh có thể nói là một người đàn ông chất lượng tốt, anh sẽ không đêm không về ngủ, sẽ không đi dạo quán ăn đêm, anh không chơi đùa phụ nữ,
chỉ là ngẫu nhiên sẽ hút thuốc uống rượu.
Có nhiều lúc, anh sẽ ở trong thư phòng, yên tĩnh phên duyệt văn kiện công ty.
Buổi sáng, anb sẽ đón cùng nhau đi làm, sau đó đến một ngã tư đường sẽ để cô một mình xuống xe đi bộ vào công ty, tránh cho người
trong công ty nhàn rồi buôn chuyện.
Buổi tối, anh sẽ lái Maybach đến địa điểm cố định đợi cô, sau đó cùng nhau về nhà.
Đây là cuộc sống Thích Hiểu liên tục hướng tới, chân thật và bình thản, đúng là cô chưa bao giờ từng nghĩ tới, người đang ông này đã định ra kết cục của hai người bọn họ.
Hôn kỳ một năm...
A, từ lúc bọn họ lĩnh giấy kết hôn đến bây giờ, cũng chưa đđen nửa tháng a!
Ngẫm nghĩ một tý, thật đúng là vận mệnh trêu người.
Buổi chiều sáu giờ, là giờ tan sở.
Thích Hiểu đơn giản thu thập tài liệu trên bàn, cầm lấy túi LV vừa mới mua, chân dạo giày cao gót 12 cm, chậm chạp theo hướng dòng người, đi về phía cửa chính công ty.
Di động trong túi áo, đột nhiên vang lên tiếng tích tích.
Cô nhìn bốn phía một chút, rốt cuộc móc điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, mở ra...
Một cái tin nhắn.
"Nha đầu, sáu giờ ở sân bay, cần phải tới đón ta? Người gửi----- Khang Viêm."
Khang Viêm... Cái tên này, rốt cuộc đã bao lâu chưa được nghe?
Sau khi tốt nghiệp đại học hắn liền lựa chọn xuất ngoại đào tạo sâu, tính đến hôm nay cũng đã bốn năn đi?
Phong cảnh bên ngoài xe taxi, thoáng hiện qua trước mắt, nhìn bốn phía nhà cao tầng, trong lòng nổi lên một cỗ chua xót không biết tên.
Xe dừng ở cửa ra bìa phía nam sân bay, Thích Hiểu vội vã trả tiền sau đó xuống xe, một đường chạy như bay, cô còn ngại khăn quàng cổ vướng cứu, dứt khoát lấy xuống, thuận tiện lấy di động từ trong túi ra, nhấn một mã số quen thuộc.