Kiều Chính Hiên cau mày: "Kiều Tư Ngọc đã làm ảnh hưởng đến Kiều gia. Cách tốt nhất bây giờ là hãy vạch ra ranh giới rõ ràng với cô ấy."
Kiều Chí Hoành lại nhìn Kiều Chính Hạo.
Kể từ khi Kiều Chính Hạo gánh chịu hậu quả của chính mình, anh trở nên hốc hác hơn rất nhiều và có vẻ hơi suy sụp tinh thần.
Sau khi biết Kiều Tư Ngọc bị toàn bộ Internet bôi đen, mắt anh bắt đầu sáng lên.
"Tôi đồng ý với đề nghị của anh trai tôi. Kiều Tư Ngọc điên rồi. Nếu để cô ấy ở nhà, ai biết cô ấy sẽ lại đắc tội với người nào. Cô ấy phải chịu trách nhiệm về việc mình làm."
Nói xong, Kiều Chính Hạo cảm thấy cơn tức trong l*иg ngực cuối cùng cũng được phun ra ngoài.
Kiều Chí Hoành lại nhìn Đỗ Hồng Nguyệt.
Đỗ Hồng Nguyệt vẻ mặt phức tạp, nội tâm giằng co, đương nhiên vui mừng vì Kiều Tư Ngọc bị đuổi ra ngoài, nhưng Kiều Tư Ngọc có cầm điểm yếu liên quan đến mình.
Kiều Chí Hoành nhìn thấy bà vùng vẫy, tưởng rằng không đành lòng buông con gái ra, dù sao đó cũng là thịt rơi ra khỏi cơ thể bà.
Đương nhiên Kiều Tống Dao cũng hiểu lầm.
Cô nhìn Kiều Chí Hoành với vẻ mặt không chịu nổi: “Cha, em gái... em ấy vô tội.”
Kiều Chí Hoành rất hài lòng: “Cha biết con là đứa con ngoan. Nếu em gái con mà cũng hiểu chuyện bằng một nửa con thì con cũng không phải xấu hổ như vậy”.
Kiều Chính Hiên nói: “Cô ấy có vô tội hay không không quan trọng, cô ấy đã đắc tội với người nào đó, giờ những người đó muốn lôi cô ấy vào rắc rối, chúng ta căn bản ngăn cản không được, bọn họ cũng sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ Kiều gia.”
Kiều Tống Dao hai mắt đỏ hoe: "Làm sao bây giờ? Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt rơi xuống.
Kiều Chính Hạo rất khó hiểu: “Dao Dao, cô ấy đối xử với em tệ như vậy, em vì sao lại cầu xin cho cô ấy? Cô ấy đáng bị như vậy. Dù sao tôi cũng toàn tâm đồng ý đuổi cô ấy ra khỏi nhà.”
Kiều Chính Hiên: “Tôi cũng đồng ý.”
Kiều Chí Hoành nhìn Đỗ Hồng Nguyệt: “Hồng Nguyệt, tôi biết bà bất không cam lòng phải bỏ đứa con này, nhưng đây là cách duy nhất để cứu Kiều gia vào lúc này.”
Đỗ Hồng Nguyệt cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, cho đến khi sắc mặt trở nên dữ tợn: “Ông cứ quyết định đi.”
Là Kiều Chí Hoành muốn đuổi Kiều Tư Ngọc đi, không phải chuyện của bà.
Kiều Tống Dao khóc lóc van xin: “Cha ơi, cha có thể nghĩ cách nào để đừng đuổi em gái đi được không?”
"Tất cả là lỗi của con. Nếu con không quay lại thì chuyện này đã không xảy ra. Đáng lẽ con không nên quay lại."
“Dao Dao.” Kiều Chính Hạo tức giận nói: “Chuyện này căn bản không liên quan đến em, cô ấy quá độc ác, cô ấy điên rồi, chuyện này cô ấy phải chịu trách nhiệm.”
"Tôi biết em tốt bụng, nhưng phải dùng đúng chỗ. Cô ấy không xứng đáng với lời cầu xin của em dành cho cô ấy."
Kiều Tống Dao bật khóc: “Nhưng cô ấy là em gái chúng ta, là con của cha mẹ”.
Câu nói này làm cho bầu không khí của toàn bộ thư phòng trở nên im lặng.
Kiều Chí Hoành càng cau mày hơn, ký ức về Kiều Tư Ngọc trong đầu ông chỉ mới bắt đầu cách đây vài ngày.
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Kiều Tư Ngọc uể oải dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn bọn họ.
"Mọi người, mọi người đã thảo luận xong chưa?"
Khoảnh khắc Kiều Tư Ngọc xuất hiện, thư phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Xấu hổ lại chột dạ..
Kiều Tư Ngọc cười lạnh: “Cho nên, thống nhất các người sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà Kiều gia.”
Không hiểu sao khi Kiều Tư Ngọc nhìn qua, Kiều Chí Hoành không dám nhìn cô.
Kiều Chính Hiên chỉ là nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét: "Sự tình là cô gây ra, cũng là cô liên lụy tới Kiều gia."
Kiều Tư Ngọc nhíu mày: "Cho nên?"
Kiều Chính Hạo lúc này cười lạnh nói: “Kiều Tư Ngọc, cô đắc tội người, gây phiền phức cho cả nhà chúng tôi, còn muốn chúng tôi lau mông cho cô, cô nghĩ hay thật.”
Kiều Tư Ngọc chưa bao giờ kỳ vọng vào nhà Kiều gia.
Bị đuổi ra khỏi nhà cũng không có gì.
Chỉ có điều. . .
Ngay trong kiếp đầu tiên, điều tương tự đã xảy ra.
Tại Kiều Tống Dao lần thứ n oan uổng cô, cô bị đuổi ra khỏi Kiều gia.
Khi đó, cô nghĩ rằng nếu bị đuổi ra ngoài, cô sẽ có thể tự kiếm tiền để học hết đại học. Tuy nhiên, cô không bao giờ ngờ rằng dù đã cắt đứt mối quan hệ, nhà Kiều gia cũng sẽ không bỏ qua cho cô.