Chương 9

Những cô gái mười bảy, mười tám tuổi rất thích mơ mộng, Diệp Nhứ nằm trên chiếc giường nhỏ, tưởng tượng cảnh tương lai đau khổ khi phải chia xa anh, ví dụ như cô chạy như điên trên đường, cầu xin anh ở lại, ví dụ như anh rời đi sau khi cô chưa gượng dậy nổi, hay sau khi anh rời đi vài năm bọn họ gặp lại nhau.

Cô là một người bi quan, yêu thích tất cả các tiểu thuyết và phim về tình yêu buồn.

Kết cục của cô và Lương Gia Hoằng trong tưởng tượng của cô đều không tốt, cô thử nghĩ ra rất nhiều bi kịch, để mình rơi vào hoàn cảnh đó, cô thấy đây là một nỗi buồn mà cô không thể chịu đựng được.

Vì vậy, cô bắt đầu thuyết phục bản thân rằng chia tay có thể là vĩnh cửu, chỉ cần cô tiếp tục kiên trì.

Đêm nay vui buồn lẫn lộn, nhưng cuối cùng niềm vui chiến thắng nỗi buồn, đây có lẽ là điều mà người ta thường nói dù chỉ một khoảnh khắc có được cũng là rất tốt.

Sau khi chúc Lương Gia Hoằng ngủ ngon, Diệp Nhứ nhắm mắt lại, trong tiếng hít thở đều đều cô không tiếng động lặng thầm quyết tâm.

Gió thu se se lạnh, màn đêm dày đặc, gom góp tất cả mọi thứ lại dù đến chết cũng chẳng thay đổi, có lẽ gọi là thanh xuân.

……

Mưa rơi tí tách đã hai ngày rồi, trời cuối cùng cũng dứt, không khí buổi sớm mùa thu lạnh thấu xương đến mức hít một hơi tim phổi cũng cảm thấy lạnh.

Nền xi măng đã khô phân nữa, bầu trời không còn sáng, khuôn viên nhộn nhịp, ngày mới vẫn như ngày thường không có gì khác biệt.

Diệp Nhứ vừa đọc sách vừa đợi anh, cho đến khi nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau, mãi cho đến lúc anh gửi tin nhắn cho cô cô mới cảm thấy yên tâm.

Sau tiết học đầu tiên là tiết thể dục buổi sáng, khi chuông tan học vang lên, mọi người nín thở chờ đợi, cho đến khi nhớ tới bản nhạc của bài luyện tập, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị giáo viên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi. Giáo viên trên bục bất đắc dĩ vẫy tay, học sinh đứng dậy cùng nhau đi ra ngoài.

Khuôn viên chưa được quy hoạch, quản lý tập thể dục buổi sáng ở trường cấp ba không nghiêm ngặt như cấp hai hay tiểu học. Không phải xếp hàng, mọi người tập trung trực tiếp trên sân thể dục.

Vị trí ngồi của Diệp Nhứ ở cuối lớp, còn vị trí của Lương Gia Hoằng ở gần cửa sau, anh luôn ra khỏi cửa lớp trước cô.

Diệp Nhứ cùng Ô Thiên Tứ chậm rãi đi tới, cô vẫn luôn nhìn anh, bóng dáng của anh ở trong đám đông, cô chỉ cần liếc mắt một cái là tìm ra.

Bước trên bãi cỏ ẩm ướt ngoài sân thể dục, giày của mỗi người đều mang chút hơi ẩm, nếu dùng sức giẫm mạnh xuống, nước mưa sẽ chảy ra ngoài bãi cỏ nhân tạo.

Tiếng nhạc thể dục trên đài phát thanh của trường vang lên, từ lớp 10 cho đến lớp 12, từ tập tùy hứng cho đến tập nghiêm túc, sự phân chia khối lớp ở bài thể dục buổi sáng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Diệp Nhứ luôn thực hiện tốt bài tập thể dục buổi sáng, nhưng hôm nay cô bỗng nhiên trở nên lười biếng, duỗi tay cũng không xong, động tác mơ hồ, giống như những động tác này là động tác xấu hổ gì đó, cô chỉ là làm lấy lệ cho qua.

Vào lúc Diệp Nhứ xoay người nhìn qua Lương Gia Hoằng cũng lười biếng xoay chuyển, không giống như họ còn có một chút nhịp điệu.

Sau một loạt các bài tập, mọi người đều thở hổn hển thở dốc, trên người họ trở nên ấm hơn rất nhiều.

Dựa sát, tập hợp, giải tán. Trên sân thể dục lại rộn ràng lời nói chuyện.

Diệp Nhứ theo thói quen định quay đầu lại tìm Ô Thiên Tứ, chờ cô ấy để đi cùng, Ô Thiên Tứ người cao, cho nên xếp hàng ở sau cùng.

Diệp Nhứ không nghĩ tới khi vừa xoay lại, trực tiếp đυ.ng vào trong ngực Lương Gia Hoằng.

Lương Gia Hoằng đi cùng Thi Hữu Hào, anh nhìn cô, rồi liền đi thẳng qua, ai biết rằng Diệp Nhứ đột nhiên quay lại, đầu vẫn cúi thấp.

Bất thình lình, trán cô đâm vào ngực anh.

Diệp Nhứ kinh hoàng ngẩng đầu, gót chân lui về phía sau.

Thấy cô sắp đυ.ng phải người khác, Lương Gia Hoằng nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy cổ tay của cô.

Diệp Nhứ rất dễ đỏ mặt, đặc biệt là ở nơi công cộng, lúc này hai bên má ửng hồng giống như lá phong đỏ rực trong bồn hoa cách đó không xa.

Thi Hữu Hào thổi một tiếng huýt sáo, trêu chọc nói: "Có duyên ngàn dặm mới chạm vào nhau.”

Lương Gia Hoằng buông cổ tay cô ra, trên môi nở nụ cười nói: "Đi đường đừng cúi đầu."

Diệp Nhứ càng cúi đầu thấp hơn, ừ một tiếng.

Cô nhìn đến đôi giày của anh, một đôi giày thể thao hiệu Nike màu trắng, sạch sẽ mà không có bụi.

Ô Thiên Tứ đi tới, Diệp Nhứ nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cùng Ô Thiên Tứ nói chuyện rồi trở về lớp, cũng không nhìn anh, mà Lương Gia Hoằng cũng không nói gì nữa, đi theo phía sau cô về lớp học.

Không ai biết rằng Diệp Nhứ thực ra trong lòng vui đến nở hoa, thậm chí cô ấy còn nhìn chằm chằm vào cổ tay mình rất lâu.

Cô và Lương Gia Hoằng không nổi tiếng như Trần Tái Bắc và Trần Gia Lôi, bọn họ ở trường hoặc trong lớp học thường hiếm khi tiếp xúc với nhau.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, Diệp Nhứ không phải là một người hay kiềm chế, đối với người quen thì càng nhiệt tình rộng rãi, nhưng chỉ khi đối với Lương Gia Hoằng, cô không thể buông thả bản thân như ở trước mặt các bạn cùng lớp, dường như cô cùng anh làm gì cũng đều gặp khó khăn, mà Lương Gia Hoằng không phải là người thích thể hiện tình cảm.

Nhưng cô không giống Lương Gia Hoằng, sự kiềm chế của cô sẽ mất dần theo thời gian, thậm chí cô còn khao khát được giống như đám người Trần Gia Lôi, nhưng Lương Gia Hoằng thì không phải, anh luôn ở trên nhìn xuống, luôn là chính mình, những lúc bị du͙© vọиɠ khống chế, khoảnh khắc bị cô mê hoặc, chỉ xuất hiện ở nơi kín đáo.

Vì vậy, những va chạm nhỏ trong khuôn viên trường sau này đã trở thành những kỷ niệm quý giá mà cô trân trọng.

…..

Hôm đó là ai mời ai đi dạo sau giờ học, đã không còn nhớ rõ nữa, có lẽ đó là một sự ăn ý ngầm giữa nam và nữ, anh nói rằng anh muốn mua một cái gì đó, cô nói rằng cô cũng muốn mua một cái gì đó, vì vậy họ liền đi mua sắm cùng với nhau.

Diệp Nhứ không còn căng thẳng như ngày hôm qua, nhưng ít nhiều cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Với dòng người sau giờ học, họ vẫn không đi quá gần, cô không được tự nhiên, tùy ý như Lương Gia Hoằng, nhưng cô vẫn giả vờ thật tự nhiên, còn chủ động bắt chuyện với Lương Gia Hoằng, nhưng không bằng khi nói chuyện ở trên mạng, cô cần mất một chút thời gian để làm quen.

Hai người bước vào siêu thị Tây Môn cạnh trường học.

Diệp Nhứ hỏi anh đã mua những gì, Lương Gia Hoằng nhìn qua từng dãy trên kệ để hàng, nói: "Khăn giấy."

Diệp Nhứ nhớ tới trong phòng ký túc xá không có khăn giấy, vì vậy cô cũng ở đó chọn lựa, cô nhìn qua giá cả, chọn loại khăn giấy mình thích trong khoảng giá mình muốn, cuối cùng lấy một cái khăn giấy có giá khuyến mại mấy đồng, trong khi đó Lương Gia Hoằng vẫn còn đang lựa chọn.

Diệp Nhứ nhìn giá, một nửa bên này chủ yếu là đắt tiền.

Lương Gia Hoằng cuối cùng đã chọn một loại khăn giấy được đóng gói trong bao bì màu đen, bao bì của loại khăn giấy có vẻ chất lượng rất tốt.

Diệp Nhứ nói: "Có nên đổi không? Đắt như vậy."

Lương Gia Hoằng cười nói: "Lấy cái này đi, tớ thích màu đen."

Diệp Nhứ gật đầu. Anh đã từng nói rằng anh thích màu đen.

Lương Gia Hoằng: "Còn muốn mua thứ gì khác không?"

“Tớ muốn ra cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài xem một chút.” Diệp Nhứ vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới kẹo mừng mà Trần Lâm muốn, cô liếc nhìn Lương Gia Hoằng vài lần, phân vân không biết có nên nói hay không.

Cô không muốn anh tiêu tiền, nhưng cũng muốn biết anh sẽ phản ứng như thế nào, kẹo mừng, đồ vật gián tiếp chứng minh quan hệ của hai người, thái độ của anh đối với kẹo chính là thái độ của anh đối với quan hệ của hai người.

Diệp Nhứ cắn môi dưới, thử hỏi: "Bạn cùng phòng biết chúng ta yêu đương, còn muốn ăn kẹo mừng..."

Vừa nói cô lại vừa cúi đầu xuống.

Phần đuôi tóc đen của cô xõa xuống cổ, trên dây buộc tóc màu đen có một bông hoa nhỏ sạch sẽ sáng ngời, Lương Gia Hoằng nhìn từ bông hoa trang trí từ từ chuyển dần đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang do dự lại bất an của cô.

Anh nói: "Được."

Anh không chút do dự hay không vui nào, gần như là buộc miệng thốt ra, trong giọng nói lười biếng mang theo một chút dịu dàng ấm áp.

Do dự giữa chân mày Diệp Nhứ trong nháy mắt tan thành mây khói, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: "Vậy mua một ít đi."

Hai bóng người một cao một thấp trước giá kẹo rực rỡ muôn màu chọn lựa, nếu không nhờ bộ đồng phục học sinh đang mặc trên người, thì thật sự giống như đôi tân hôn vậy.

Lương Gia Hoằng đang định duỗi tay lấy một gói UHA UHA thì Diệp Nhứ đã lấy mấy gói kẹo trái cây rẻ tiền và nói: "Cái này được rồi."

*UHA悠哈: tên một nhãn hiệu kẹo nổi tiếng

Cầm những viên kẹo trái cây nhiều màu sắc, ánh mắt của cô đã không còn khó chịu nữa, đồng tử sáng ngời, khi cười trên mặt sẽ có lúm đồng tiền, chỉ có một cái, thật ra nó cũng không phải là má lúm đồng tiền thật, nói một cách chính xác, nó là một khiếm khuyết.

Lương Gia Hoằng rũ mắt nhìn cô, nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền một lúc rồi cười nói: "Vậy cô có muốn mua sô cô la không?"

Diệp Nhứ lắc đầu: "Không cần, cái này là đủ rồi."

Cô không muốn để Lương Gia Hoằng tiêu quá nhiều tiền, theo quan điểm của Diệp Nhứ, họ đều là những học sinh bình thường, với chi phí sinh hoạt hàng tháng là có hạn, mà bọn họ cũng vừa mới ở cùng nhau.

Lương Gia Hoằng trả tiền cho những túi kẹo đó, anh hỏi Diệp Nhứ có muốn đem khăn giấy cùng nhau tính chung tiền không, Diệp Nhứ lắc đầu từ chối.

Cô từ chối, Lương Gia Hoằng cũng không ép buộc, những việc như thế này, Diệp Nhứ càng để ý, cho nên về sau Lương Gia Hoằng luôn vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà quan tâm đến lòng tự trọng của cô, anh đối với một số thứ liền thờ ơ, tùy tính, hoàn toàn là bởi vì cô.

…..

Có một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ bên cạnh cửa hàng lẩu cay, nữ sinh đều thích đến xem loại cửa hàng này, ở đây có những cuốn sách có bìa đẹp, những chiếc bút máy khéo léo và đủ loại đồ dùng.

Diệp Nhứ dạo một vòng bên trong, nhưng cô không thấy có thứ gì khiến cô hứng thú, chỉ có thể từ bỏ, an an phận phận mà chọn sách.

Lương Gia Hoằng mang theo một chiếc túi nhựa màu trắng từ siêu thị, thong thả mà đi theo sau cô, cô không bao giờ biết rằng, mỗi khi cô chăm chú nhìn thế giới, anh cũng đang nhìn cô, anh nắm bắt được mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô, cô hiếm khi mang vẻ mặt buồn, Lương Gia Hoằng thường thấy là sự tò mò của thiếu nữ, niềm vui, cái loại hạnh phúc thuần khiết và nghiêm túc.

Diệp Nhứ cúi người, đảo mắt qua một hàng dài sổ ghi chép, cuối cùng cô chọn ra một cuốn notebook có bìa màu hồng tím, giấy hơi ngả vàng, có sọc ngang, bìa làm bằng nhựa trong suốt không thấm nước, hoa oải hương màu tím hồng nhẹ nhàng đung đưa, ngửi kỹ, cuốn sổ này có mùi thơm thoang thoảng.

Diệp Nhứ cầm trong tay, nhìn một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Gia Hoằng: "Cậu cảm thấy… "

Lời vừa ra khỏi miệng cô liền dừng lại.

Anh đứng rất gần, gần đến mức cô ngước nhìn anh, chỉ cần anh hơi cúi người xuống thì có thể hôn môi cô.

Diệp Nhứ đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhịp tim của cô dần dần tăng nhanh, mùi hương nước xả vải dễ chịu trên người anh vô tình xâm nhập vào đường hô hấp của cô, thơm hơn nhiều so với những thứ cô vừa mua, có thể thấy được rằng họ dựa vào nhau có bao nhiêu gần.

Diệp Nhứ giả vờ, tiếp tục hỏi: "Cậu cảm thấy cái này có đẹp không?"

Con trai không có nhiều ý kiến

về những thứ này, có lẽ thẩm mỹ của họ cũng tương đối lệch khỏi quỹ đạo.

Lương Gia Hoằng đưa ra một câu trả lời khá thỏa hiệp: "Vẫn còn được."

Diệp Nhứ lẩm bẩm: "Cái gì gọi là vẫn còn được?"

Lương Gia Hoằng: "Cái này nhìn được."

Diệp Nhứ tức giận cười một tiếng, cầm lấy quyển sổ, nói: "Quên đi, mua cái này vậy."

Quay người lại, ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm nhìn họ mỉm cười, như thể đang cười nhạo cuộc cãi vã nhỏ của họ với tư cách là một cặp đôi.

Những người bán hàng quanh đây có lẽ thật sự đã nhìn thấy quá nhiều cặp đôi yêu sớm, cho nên khi nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ ra vào có đôi cũng không cảm thấy có chỗ nào là sai, ngược lại, ánh mắt của bọn họ luôn dịu dàng, mang theo tươi cười, như là hâm mộ, như là chúc phúc, đó là sự bao dung đọng lại sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc đời.

Diệp Nhứ trả tiền, cầm notebook đi về phía cổng trường cùng với Lương Gia Hoằng.

Giống như lúc trước, thiếu niên thân ảnh tung bay ở trên sân bóng rổ, không khí ẩm ướt trộn lẫn mùi của bùn đất, ánh mặt trời đang từng chút từng chút bị nuốt chửng.

Đoạn đường này dường như luôn ngắn ngủi như vậy, thời gian tan học luôn khiến cho bọn họ quá vội vàng.

Hai người dừng lại dưới gốc cây long não trước cổng trường, Lương Gia Hoằng đem toàn bộ túi đưa cho Diệp Nhứ, hỏi: "Vẫn còn chút thời gian, hay là đến căn tin ăn một bữa."

“Không được, nói chuyện đi, tớ còn chưa đói bụng.” Diệp Nhứ nhận lấy túi, muốn đưa cho anh khăn giấy màu đen bên trong.

Ai ngờ Lương Gia Hoằng nói: “Để cậu giữ đi, buổi tối cậu không muốn tự học sao, để vào ngăn bàn của tớ là được."

Diệp Nhứ mở to hai mắt: "Cậu không phải mang về nhà sao?"

"Ở nhà vẫn còn."

"Ồ..." Diệp Nhứ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trầm mặc hai giây, sau đó liếc trái nhìn phải, nhẹ giọng nói: "Vậy...Tớ đi vào?"

“Vào đi thôi.” Anh dừng một chút, khẽ mỉm cười, ngữ khí mê mang nói: “Đừng cúi đầu, nếu không... lỡ đâm vào trong l*иg ngực người khác thì làm sao bây giờ?”

Lỗ tai Diệp Nhứ nóng lên, cô cũng không phát hiện giọng nói của mình trở nên hờn dỗi, ngọt ngào mà đáp: “Sẽ không như vậy đâu.”

Hai người nhìn nhau, khóe miệng Diệp Nhứ vô thức nhếch lên, nói mình muốn đi vào, Lương Gia Hoằng ừ một tiếng.

Diệp Nhứ lưu luyến nhìn anh vài lần, sau đó cầm theo túi kẹo bước vào khuôn viên vườn trường tượng trưng cho tuổi thanh xuân của cô.