Chương 5

Anh hút điếu thuốc rất chậm, thành phố cả trai lẫn gái ra vào, trang điểm, mang theo danh lợi, theo nhu cầu mà dây dưa lẫn nhau, xa hoa trụy lạc đều là hư không.

Đêm lạnh như nước, hương hoa quế bỗng nhiên nồng đậm lại bỗng nhiên nhạt nhẽo, loại mùi hương này không như mùi nước hoa ở hội quán, nhưng lại kéo dài mãi không tan trong gió lạnh.

Rất nhiều năm về sau, Diệp Nhứ trở thành một mùi hương tồn tại như vậy, nhưng cô không hiểu, cô luôn cho rằng cô phải trở thành một mùi hương khác mới có thể kề vai sát cánh cùng với anh, từ đó trở thành một loại chấp niệm, một loại chấp niệm sai lầm và ngoan cố.

Nhớ lại nội dung nói chuyện phiếm với Diệp Nhứ, đuôi mắt Lương Gia Hoằng hơi nhướng lên, trong ánh mắt hiện lên ý cười.

Lời nói của cô rất ngây ngô và căng thẳng, nhưng lại cố tình giả vờ trưởng thành và không để ý.

Nhưng cũng chính loại ngây ngô non nớt này, đã khiến cô trở nên trong suốt và sạch sẽ.

Chuyện tình cảm trước nay đều là nói chuyện không rõ ràng mạch lạc, tóm lại, khi Ô Thiên Tứ ném ra một cành oliu, anh đã nhận mà gần như không có suy nghĩ gì.

Không phải vừa gặp đã yêu, không phải rung động nhất thời cũng không phải đùa giỡn tình cảm.

Như thể mọi thứ đều vừa phải.

Là ngẫu nhiên cũng là trùng hợp, mà đời người cũng được tạo thành từ những sự ngẫu nhiên và trùng hợp như vậy, những gì không phải từng bước từng bước thường mang đến cho con người những điều bất ngờ, có thể là buồn cũng có thể là vui, nhưng nhất định làm cho người ta ghi nhớ sâu trong lòng.

Gió lạnh thổi qua, tàn thuốc rơi xuống một nửa, Lương Gia Hoằng hút một hơi cuối cùng rồi nghiền nát tàn thuốc.

Trở lại ghế, bên trong vẫn ca hát nhảy múa như cũ, Dương Kỳ nói: “Đợi lát nữa trận vui này kết thúc, chúng ta sẽ đi đua xe, thế nào, có dám so một trận hay không?”

Đối với những điều này Lý Gia Hoằng đều không vấn đề gì: “Được thôi.”

Bíp bíp —— điện thoại trên bàn trà rung lên.

Dương Kỳ nói: “Đúng rồi, vừa rồi cha cậu gọi điện thoại cho cậu, chúng ta không nghe máy giúp cậu, cậu trả lời một cái đi.”

Lương Gia Hoằng nhận lấy, lật xem, có một ít cuộc gọi nhỡ, một ít tin nhắn, tin tức QQ, nhưng không có tin nhắn nào đến từ Diệp Nhứ.

Lương Gia Hoằng nhấp vào QQ, nhìn chằm chằm vào tên cô cười thành tiếng, sau đó nhấn thoát, vừa gọi điện thoại cho cha vừa bước ra khỏi ghế lô.

Khi quay trở lại ghế lô một lần nữa Vương Thiệu Tuấn hỏi: “Có phải cha cậu đã bắt đầu để cho cậu làm rồi hay không?”

Lương Gia Hoằng ‘ừ’ một tiếng.

Mấy người người đàn ông đồng thanh nói: “Chúc mừng, Lương tổng.”

Lương Gia Hoằng vẫn không vấn đề gì như cũ, vẻ mặt cười nhạt.

“Tới tới tới, chơi trò chơi chơi trò chơi!” Hàn Dương nói.

Mà điện thoại di động của Lương Gia Hoằng chưa rời tay đã vang lên, là tin nhắn QQ đến từ Diệp Nhứ.

Diệp Nhứ: Cậu đang làm gì đó?

Lương Gia Hoằng liếʍ hàm răng trên, ánh mắt có chút đùa giỡn, nhưng cũng không chậm trễ, trực tiếp quay lại: Đang bên ngoài, còn cậu?

Ngắn ngủn mấy chữ, lại đốt cháy sinh mệnh của Diệp Nhứ.

Khi điện thoại trên bàn học rung lên Diệp Nhứ kích động suýt chút nữa bay lên trần nhà, giống như vừa trúng được năm trăm vạn, tay run run nhấn mở thông báo tin nhắn nhảy lên kia.

Anh quả nhiên lại trả lời rất nhanh.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chủ động công kích, ôm cây đợi thỏ không thoát khỏi khổ, quả nhiên, chỉ cần trả giá là có thể đạt được, lúc trước suy nghĩ lung tung thật uổng phí.

Ngón tay của Diệp Nhu như bay múa, nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ: Đang đợi tan học, rất nhàm chán.

Lương Gia Hoằng: Đêm đó trong giờ tự học đã làm những gì?

Diệp Nhứ ngẩng đầu nhìn sau khi mở ra thì không động tới sách ngữ văn nữa, cô suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể mạnh dạn nói cô vẫn luôn đợi anh.

Không đợi cô trả lời, tin nhắn từ Lương Gia Hoằng lại đến, anh nói: Còn bao lâu nữa tan học?

Diệp Nhứ: Khoảng hai mươi phút nữa.

Lương Gia Hoằng: Lúc tan học đã rất muộn.

Diệp Nhứ: Một chút.

Lương Gia Hoằng: Buồn ngủ không?

Diệp Nhứ: Không buồn ngủ.

Lương Gia Hoằng: Mấy giờ tắt đèn?

Diệp Nhứ: Mười giờ.

Hai người không nói chủ yếu về đề tài nào, chỉ là cậu một câu tôi một lời nói chuyện phiếm nào là về ăn cơm tối, giáo viên và bạn học, tiết tự học buổi tối, điều tốt điều xấu ở ký túc xá, đa số đều là Lương Gia Hoằng đặt câu hỏi, Diệp Nhứ trả lời.

Anh không giả vờ rụt rè như cô, anh chỉ muốn biết, cho nên rất tự nhiên mà hỏi ra miệng.

Anh khác với những nam sinh cùng tuổi, anh không câu nệ không ngại ngùng, luôn thẳng thắn đối mặt với tất cả, dường như mọi thứ đều rõ rành rành trước mặt anh.

Mà Diệp Nhứ cũng chưa từng nghĩ đến anh là người như thế nào, anh đang làm cái gì, cô thật sự bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, chỉ biết đây là thiếu niên mà cô thích.

Cô cho rằng mọi người trên đời này đều giống cô, bình phàm bình thường.

Cô cho rằng Lương Gia Hoằng cũng là người giống như cô.



Tám giờ bốn mươi lăm tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học như nổ tung, từng người giống như dân tị nạn, nhao nhao ôm cặp sách mà chạy.

Diệp Nhứ đi ra khỏi tòa nhà dạy học, hít một hơi thật sâu bầu không khí thoải mái, mặc dù se se lạnh nhưng cô cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, thậm chí có thể ngâm nga vài câu.

Trở lại ký túc xá, một bên trả lời tin nhắn của Lương Gia Hoằng, một bên tranh thủ thời gian giặt quần áo, sau đó cắm cục sạc đa năng vào ổ điện mang đến chỗ dì kia sạc, rửa mặt bôi kem xong đã chín giờ rưỡi.

Lương Gia Hoằng nói: Cậu vẫn rất đáng yêu.

Diệp Nhứ ngồi ở trên ghế, nhìn thấy tin nhắn này mặt đỏ lên.

Nguồn gốc của lời này là do Diệp Nhứ đã nói về những rắc rối khi mặc quần dài.

Cô không hiểu, rốt cuộc thì đáng yêu ở chỗ nào.

Nhưng cô cũng là kẻ thức thời không dò hỏi đến cùng, đây có thể chỉ là ám chỉ của một người đàn ông.

Trong phòng ngủ, Trần Lâm giật khoai tây chiên của một người bạn cùng phòng khác là Dương Ngọc Linh, hai người đuổi theo đùa giỡn, va va chạm chạm, Diệp Nhứ vừa định đứng dậy đi lấy nước uống, để làm dịu khuôn mặt đỏ bừng và tim đập nhanh một chút, lại không ngờ bị các bạn đυ.ng phải, bàn tay chống vào điện thoại di động.

Màn hình chuyển sang cuộc gọi đang diễn ra, thời gian cũng đang từng phút từng giây trôi qua, đối tượng trò chuyện là Lương Gia Hoằng.

Đôi mắt Diệp Nhứ mở to, lắp bắp, đại não giống như bánh răng bị kẹt, các cơ quan của cô đều mất phương hướng, điều khiển trong sự mê man mờ mịt.

Cho đến khi bên kia điện thoại truyền đến một giọng khàn khàn, Diệp Nhứ mới lấy lại tinh thần, lấy tay che điện thoại, nhanh chân chạy về phía ban công, đóng cửa kính lại, ngăn cách mình với các bạn.

Quần áo phơi ở phía trên nhỏ giọt tí tách, cửa ban công bên cạnh không đóng, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.

Diệp Nhứ hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng, nói lắp: “Tớ… Tớ không cố ý gọi… gọi điện thoại cho cậu, là do không cẩn thận.”

Cô nghe được đầu bên kia có tiếng cười nhẹ nhàng của Lương Gia Hoằng, lúc này cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh, mặt mày rõ ràng mang theo chút lưu manh, kiểu cười lười biếng và tùy tiện, có một loại cảm giác ổn định như thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, là một thiếu niên mười bảy tuổi, cũng không phải.

Anh cười nói: “Là tớ gọi.”

Diệp Nhứ hô hấp trì trệ, nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng vì quá kích động không biết làm sao đáp lại anh.

Cô cũng không ngờ tới, anh sẽ gọi điện thoại cho cô.

Đây không giống như nói chuyện trên mạng, dường như là phương thức liên lạc thân mật hơn, lời nói dối và sự chân thành đều được cảm nhận trong lời nói.

Một lúc sau, Diệp Nhứ nhẹ nhàng nói: “Có việc gì à?”

Lương Gia Hoằng: “Có.”

“Hả.”

Đầu điện thoại bên kia im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Thích tớ không?”

Anh hỏi rất tự nhiên thẳng thắn, thản nhiên tùy ý, thậm chí không có một chút gánh nặng.

Diệp Nhứ mơ hồ có chỗ nào không đúng, cảm giác do dự khiến cô không thể bình tĩnh trả lời vấn đề này, cô chỉ có thể dở khóc dở cười hỏi ngược lại: “Cậu sao thế?”

Lương Gia Hoằng dường như cũng có ý bất đắc dĩ: “Thích, không thích, nói một cái.”

Diệp Nhứ nói: “Cậu đang chơi game à?”

Lương Gia Hoằng không phủ nhận.

Nhưng Diệp Nhứ không có cách nào làm trái lương tâm mà nói không thích, cũng xấu hổ với nói thích, cô cân nhắc trên dưới, mềm giọng nói: “Tớ… tớ không biết trả lời như thế nào.”

Cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Bọn họ vừa mới quen biết, cô không thể nói không thích, nếu không thích thì hiện tại xem là cái gì? Nếu thích, cô chủ động mở lời, không biết anh sẽ nghĩ gì mà chủ động mở lời, thì lại xem như là gì?

Rốt cuộc là con gái, cũng có chút rụt rè.

Lương Gia Hoằng ‘ừ’ một tiếng, cười nhẹ nói: “Biết rồi, đợi lát nữa tìm cậu, cúp máy trước.”

Sau khi cúp điện thoại, đám Dương Kỳ rít lên: “Chết tiệt, còn tưởng đâu cậu dùng sức gửi tin nhắn là thành công rồi, hóa ra người ta còn không biết. Người anh em, cậu còn phải cố gắng cố gắng nữa, cô gái này cùng trường với các cậu à? Xinh đẹp không?”

Lương Gia Hoằng đối với bọn họ không có gì giấu diếm, trả lời: “Rất xinh đẹp.”

“Mắt to mũi cao.”

Lương Gia Hoằng nghịch chiếc bật lửa trong tay, cười nhạt nói: “Không lớn.”

Dương Kỳ trở nên hứng thú: “Vậy tại sao cậu lại thích? Lúc trước cũng chưa từng thấy cậu nhắc qua?”

“Hôm nay quen biết nhau.”

“Cắt! Không thú vị, nào nào nào, tiếp theo đi.”

Lương Gia Hoằng ném chiếc bật lửa, sờ gáy, nói: “Bỏ qua đi, hôm nay các cậu chơi đi, tớ đi về trước, chầu này tớ mời.”

“Cậu trở về tán gái à? Được rồi, nể tình cậu hiếm khi có bạn gái, thả cho cậu trở về núi!” Vương Thiệu Tuấn cười ha hả nói.



Lương Gia Hoằng chào bọn họ, bước chân dài, chậm rãi đi ra khỏi KTV.

Tàn thuốc bị nghiền nát ban đầu vẫn còn đó, đêm càng lúc càng sâu đậm, hương hoa cũng như vậy.

Anh không tiếp tục đi về phía trước, dừng lại ở chỗ này, gọi điện thoại cho Diệp Nhứ một lần nữa.

Diệp Nhứ cố ý đợi ba lần sau rồi mới nhận, cô cũng không trở về phòng ngủ, chờ đợi cuộc gọi hoặc là câu trả lời của anh trong gió lạnh.

Lương Gia Hoằng nói: “Mới vừa chơi trò chơi với bạn, thua, như vậy thôi, không tức giận chứ?”

“Không có…”

“Gần mười giờ rồi, muốn ngủ chưa?”

Diệp Nhứ nắm lấy lan can sắt, không do dự trả lời: “Còn chưa buồn ngủ, không quen ngủ sớm như vậy.”

Anh dường như hiểu được giọng nói bên ngoài, cười, anh nói: “Gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm.”

“Tớ không có áo ấm, tất cả đều ở nhà.”

“Ngày mai tớ mang cho cậu.”

Thân thể Diệp Nhứ dừng lại một lúc, chớp chớp mắt, tim đập thình thịch nhảy loạn xạ, suy nghĩ lời nói này là có ý gì, có phải như cô đang nghĩ không?

Không chờ cô nghĩ ra kết quả, Lương Gia Hoằng đã hỏi cô một câu hỏi khác: “Thích áo khoác màu gì?”

Diệp Nhứ mím môi, ánh mắt cong lên, trong đầu chợt này ra một ý, cô hỏi ngược lại: “Cậu có màu gì?”

“Có… xanh, đỏ, đen và màu gì đó cũng không nhớ rõ lắm.”

Cho dù anh nói như vậy, Diệp Nhứ nhận áo khoác của anh cũng vẫn rất ngượng ngùng, khoác lên người không phải giống như Trần Gia Lôi à? Nếu ánh mắt trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía cô, cô đại khái có thể dùng nhiệt độ cơ thể nấu chín mình.

Cô chỉ cười, không muốn từ chối cũng không tiện mà đồng ý.

Nếu như có thể mặc lên người, cũng sẽ là một trong những điều may mắn của cuộc đời cô.

Đáng tiếc cô luôn như vậy, hai chữ rụt rè làm cho cô tự trói buộc mình, sau đó hai chữ tự do lại làm cho cô tự chịu chết, không tìm được điểm cân bằng, dễ dàng đi đến cực đoan.

Mặc dù sau này Diệp Nhứ cho rằng những điều này là do cô xử lý tình cảm chưa đủ thành thục.

Lương Gia Hoằng ở đầu dây bên kia cũng không đề cập đến áo khoác này nữa, gió thổi qua điện thoại, cô có thể nghe được tiếng gió bên kia của anh, Diệp Nhứ đưa tay ra, ở trên cao hơn mười mét, bóng đêm lặng lẽ , gió thu hiu quạnh, xuyên qua năm ngón tay của cô, bọn họ đã cảm nhận một loại gió cùng nhau nhỉ?

Hai người đều im lặng, vẫn là Lương Gia Hoằng mở miệng trước.

Anh nói: “Hiện tại chúng ta xem như là quen biết nhỉ?”

“Xem là vậy đi.” Diệp Nhứ cười yếu ớt.

Lương Gia Hoằng: “Vậy ngày mai tan học có muốn ăn một bữa cơm cùng nhau không?”

Cổ họng cô căng thẳng, từ từ thu lại nụ cười, run rẩy nói được.

Cùng nhau ăn cơm mang ý nghĩa gì, bọn họ đều hiểu.

Lương Gia Hoằng cười: “Vậy là đồng ý rồi?”

Có chút ý tứ trêu chọc.

Diệp Nhứ lúng túng: “Vậy… vậy tớ không đồng ý?”

Lời vừa ra nói ra cô liền đánh mạnh vào đầu mình, lời nói phá hỏng hết câu trả lời này.

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, nhưng tiếng hít thở của anh được truyền tới rõ ràng.

Một lát sau, anh nói: “Tớ cảm thấy…, tớ có phải còn nợ cậu cái gì hay không?”

Lúc này đầu của Diệp Nhứ trống rỗng, so với lúc làm đề toán còn trắng hơn, một cuộc điện thoại của anh đã đưa cô vào mê cung, hướng đi nơi đâu cũng tùy ý anh, anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Cô như lạc vào trong sương mù hỏi: “Cậu nợ tớ cái gì? Tớ không nhớ rõ có cái gì.”

Lương Gia Hoằng nói: “Tớ nợ cậu một lời tỏ tình.”

Lời nói này ba phần nghiêm túc bảy phần hờ hững, giống như anh thật sự nợ cô.

Đánh vào trái tim Diệp Nhứ là hai chữ tỏ tình, rõ ràng là cô thích anh, mà anh chắc hẳn cũng biết, làm sao lại là ngược lại?

Diệp Nhứ cắn môi, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, đó chính là anh cũng thích cô.

Anh nhất định là thích cô, nêu không tại sao lại lập tức đồng ý với lời giới thiệu của Ô Thiên Tứ, tại sao lại tình nguyện trò chuyện với cô nhiều như vậy?

Cô nghĩ, anh chính là thích cô.

Cô không nghĩ tới lý do, không nghĩ tới vì cái gì, chỉ cố chấp cho là như vậy, là thời niên thiếu ngây thơ cũng là thời niên thiếu tàn khốc.

Mà thế hệ của bọn họ, sau năm 90, yêu sớm, hoặc ít nhiều cũng có chút tình yêu kiểu thức ăn nhanh, một ngày quen biết, ba ngày nói yêu, bảy ngày chia tay, một tháng nhớ lại, giống như bầu không khí phổ biến trong sân trường.

Bắt đầu của cô và Lương Gia Hoằng cũng giống như loại tình yêu kiểu thức ăn nhanh này.

Lương Gia Hoằng thấy cô không lên tiếng, cười nhẹ nói: “Làm bạn gái tớ nhé.”

Diệp Nhứ dựa vào lan can sắt, rút tay về, xa xa là khu dân cư tối đen, có mấy ngọn đèn sáng lên, cô chỉ cảm thấy đêm nay mọi âm thanh đều yên tĩnh, mọi thứ trong veo như nước, vô cùng bá đạo, mà giọng nói của anh bị ánh trăng làm cho dịu dàng, mang theo sự dịu dàng hấp dẫn khiến người ta khó có thể kháng cự.

Cô gật đầu đồng ý, là khởi đầu của một cô độc dũng cảm, cũng là kết thúc của một cô độc dũng cảm.