Chương 13

Lương Gia Hoằng chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không có chút dao động nào, anh rũ mắt xuống, một lần nữa dựa vào lưng ghế, vẫn ôn hòa hỏi: “Cậu muốn uống gì?”

Khoảng cách lập tức lại bị dãn ra, suy nghĩ trong lòng Diệp Nhứ hoàn toàn biến mất, nghiêng người, để lại cho Lương Gia Hoằng nửa bóng lưng.

Cô bình tĩnh lại và nói: “Tớ uống nước chanh.”

Lương Gia Hoằng gật đầu: “Vậy tớ cũng uống cái này.”

“Vậy gọi thêm một ít khoai tây chiên nữa nha? Cậu có muốn ăn gà viên KFC không?”

“Được thôi.”

Diệp Nhứ nhìn chằm chằm thực đơn suy nghĩ một hồi, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, cuối cùng gọi hai ly nước chanh và khoai tây chiên.

Sau khi nhân viên phục vụ lấy thực đơn, hai người ngồi đó im lặng không nói gì, mỗi người nhìn điện thoại di động, trong bầu không khí dường như vương lại chút ngại ngùng vì cuộc va chạm không cẩn thận vừa nãy.

Diệp Nhứ lướt bảng tin, thấy không có gì mới liền dứt khoát tắt điện thoại di động đi, hai tay cô chống ở hai bên, lắc lắc cẳng chân, ánh mắt chớp chớp, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Qua một hồi, Diệp Nhứ nghiêng đầu nhìn anh, chọn một đề tài nói chuyện để phá vỡ không gian yên tĩnh này, nói: “Tối hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ?”

Lương Gia Hoằng cũng tắt điện thoại di động, đáp: “Buổi sáng mới ngủ.”

“Tớ biết.” Diệp Nhứ mím môi, hỏi: “Cậu… Cậu vẫn còn hút thuốc à?”

Lương Gia Hoằng hơi nhướng mày, thậm chí nghiêng đầu ngửi ngửi quần áo của mình: “Cậu ngửi thấy à?”

Buổi sáng sau khi trở về anh đã tắm rửa, cũng thay quần áo, theo lý mà nói chắc chắn là không có mùi thuốc lá.

“Mùi hương rất nhạt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy. Có phải cậu thường xuyên hút nhiều đúng không?”

“Đi ra ngoài với bạn bè sẽ hút một chút, thời gian khác ở trường sẽ không hút. Cậu có ghét mùi thuốc lá không?”

Thật ra Diệp Nhứ cảm thấy nữ sinh quản một nam sinh hút thuốc hay không thật là cổ hủ, chính cô cũng cảm thấy thế, nhưng ở tình huống trước mắt, cô không nhịn được nói thêm hai câu.

Cô nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ngửi thấy mùi thuốc sẽ cảm thấy không thoải mái, tớ sẽ hơi khó chịu. Tớ nghĩ rằng các bạn nam hút thuốc là rất bình thường, các bạn nam cùng lớp trung học cơ sở của tớ cũng hút thuốc, nhưng chúng ta vẫn còn trẻ, nếu bây giờ hút quá nhiều chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Lương Gia Hoằng cười khẽ, nói: “Vậy sau này không hút nữa.”

Diệp Nhứ dừng lại, hai má nóng lên, cúi đầu, biết rõ những vẫn cố hỏi: “Vì sao?”

Lương Gia Hoằng: “Nghe lời cậu, cho nên tớ sẽ ngừng hút thuốc.”

Khóe miệng Diệp Nhứ cong cong, cười ngọt ngào ừ một tiếng.

Anh nói không hút, Diệp Nhứ rất tin tưởng anh, cô biết anh không giống những nam sinh khác nói, chỉ để dỗ dành bạn gái, ở trong lòng cô anh và những nam sinh kia đều không giống nhau.

Tuy rằng thời gian ở chung không lâu, cũng không thể nói rất hiểu người này, nhưng tính cách cơ bản cùng phong cách xử sự của một người cô ít nhiều có thể biết được. Lương Gia Hoằng có vẻ như trưởng thành hơn nam sinh cùng tuổi một chút, trên người cũng không có tính kiêu ngạo, cũng không có nhiều lời ngon tiếng ngọt, cũng không quá cứng nhắc cứng rắn và cũng không chi ly từng li từng tí một.

Cho nên một người như vậy, anh nói cái gì Diệp Nhứ cũng đều tin tưởng anh.

Không quá năm phút đồng hồ, nhân viên phục vụ liền bưng nước chanh và khoai tây chiên tới, Diệp Nhứ nhấp một ngụm, khoai tây chiên nóng hổi trước mắt, bây giờ mà ăn luôn thì cũng ngại, mà Lương Gia Hoằng dường như đối với nó cũng không có hứng thú gì.

Lương Gia Hoằng nếm thử nước chanh, anh thấy hơi khó chịu với vị chua của nó, nhưng anh lại cười, anh buồn cười nhìn về phía Diệp Nhứ, cô đang uống say sưa.

Lương Gia Hoằng: “Cậu có thích uống nước chanh không?”

Diệp Nhứ cười: “Thích chứ, cậu không thấy rằng uống rất ngon sao? Chua chua ngọt ngọt, và rất đẹp nha, màu sắc sạch sẽ và rõ ràng, tớ lần đầu tiên khi nhìn cảm thấy nó rất đẹp.”

Miệng cốc cài một lát chanh, đây là điểm gây ấn tượng với Diệp Nhứ.

Từ nhỏ đã thấy nhiều đồ uống trên TV, phía trên cắm chanh, ô nhỏ, anh đào, vì vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy nước chanh trang trí bắt mắt như vậy, cô không thể không thích.

Lương Gia Hoằng cười bất lực, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn.

Anh nói: “Bạn nhỏ không phải nên thích uống một cái gì đó ngọt ngào hơn sao?”

Bạn nhỏ, anh luôn xưng hô với cô như vậy, hai từ này chứa nhiều sự thân mật và cưng chiều, Diệp Nhứ rất thích cảm giác này, nhưng không biết trong lòng còn có khúc mắc gì, rõ ràng là rất thích, nhưng vẫn bày ra bộ dạng khó chịu để trêu anh.

Diệp Nhứ ậm ừ hai tiếng, mặt hướng tới anh nói: “Cậu mới là bạn nhỏ.”

Lương Gia Hoằng: “Chỉ các bạn nhỏ mới thích tranh giành.”

“Cậu cũng đang tranh.”

Lương Gia Hoằng đưa tay, ngón trỏ thon dài chỉ vào má cô, cười nói: “Cậu xem, lúc trẻ con tức giận hai má đều phồng lên.”

Diệp Nhứ tức giận nở nụ cười, tiện tay cầm khoai tây chiên nhét vào miệng anh: “Cậu không được nói nữa, tớ không cãi nổi cậu.”

Lương Gia Hoằng há miệng, chậm rãi ăn khoai tây chiên kia.

Khi môi anh chạm vào ngón tay cô mới phản ứng lại, cô đã làm chuyện thân mật cỡ nào, mặt Diệp Nhứ lại đỏ lên.

Cô quay lại, di chuyển khoai tây chiên đến trước mặt mình, ôm nó và nói: “Không cho cậu ăn.”

Nói xong, còn dùng mắt liếc anh.

Cô cảm thấy rằng tất cả sự đáng yêu và kĩ năng diễn xuất của cô đều đang thể hiện hết trước mặt anh.

Lương Gia Hoằng lại gần cô, còn cố ý tóm lấy cô, anh nói: “Bạn nhỏ ăn đồ chiên rán không tốt.”

Diệp Nhứ bảo vệ đồ ăn: “Vậy thì cũng không thể cho cậu.”

Lương Gia Hoằng: “Đúng rồi, hôm đó cậu nói rằng cậu rất sợ nhột, là thật sao?”

Diệp Nhứ vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, trong lúc suy nghĩ, tay Lương Gia Hoằng đã để lên lưng cô, thật ra anh không bám chặt vào lưng cô, chỉ chạm vào cô thôi, thậm chí anh thật ra cũng không muốn thật sự chạm vào cô, đối với anh mà nói, động tác này quá thân mật, cũng có thể khiến cô cảm thấy không thoải mái, việc này sẽ khiến anh trông giống như rất muốn tiếp xúc với thân thể của cô, anh không phải là một người như vậy, cũng không muốn bị người khác cho là một người như vậy.

Nhưng Diệp Nhứ sợ nhột là thật, cô đột nhiên thẳng tắp thắt lưng, nghiêng qua nửa người, giống như tôm hùm lui về phía sau, cho đến khi lưng kề vào vách tường.

Diệp Nhứ làm sao có thể thật sự tức giận, biểu tình tức giận cũng là do quá là vui sướиɠ cùng với ngọt ngào được che giấu đi mà thôi.

Ngay cả giọng điệu cảnh báo của cô cũng ngọt ngào, cô nói: “Cậu không được làm tớ nhột, nếu không tớ sẽ... tớ liền…”

Lương Gia Hoằng ung dung nhìn cô: “Liền có cái gì vậy?”

Diệp Nhứ khoanh tay để trước ngực, cô nói: “Dù sao cũng không cho phép.”

Lương Gia Hoằng nở nụ cười, đưa tay lấy khoai tây chiên, Diệp Nhứ không cam lòng, muốn ngăn cản, nhưng khoai tây chiên cũng đã sắp vào miệng anh rồi.

Cô nhào tới, hai tay cầm cổ tay anh, gương mặt có chút đắc ý.

Cô mỉm cười và nói: “Tớ còn chưa ăn.”

Lương Gia Hoằng: “Vậy thì tớ sẽ ăn.”

“Không cho.”

“Vậy cậu có thể ngồi nhìn tớ ăn được không.”

Sức lực của nữ sinh làm sao có thể so sánh được với nam sinh, cho dù hai tay giữ chặt tay anh, nhưng anh vẫn có thể từ từ đem khoai tây chiên đưa đến bên miệng.

Lương Gia Hoằng nhếch khóe miệng, mắt vẫn đang nhìn Diệp Nhứ, cô dùng hết toàn sức lực, lông mày đều đã nhíu hết lại, nhưng vẫn không thắng lại anh.

Diệp Nhứ đột nhiên đứng lên, dựa eo vào mặt bàn, nắm cổ tay anh kéo lên trên, muốn dùng cách kéo lên để anh cách xa hơn với khoai tây chiên.

Lương Gia Hoằng nhường cô một chút, cố ý nâng cánh tay lên trên, Diệp Nhứ thật sự nở nụ cười.

Diệp Nhứ ghé qua đầu muốn cắn khoai tây chiên kia, lại không ngờ, Lương Gia Hoằng nhanh chóng thu tay lại.

Hai đầu gối của cô chống ở sô pha, vì anh dùng sức, nên cô không đứng vững được, cả người nhào về phía trước.

“A!”

Lương Gia Hoằng vội vàng đỡ lấy cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay ôm eo cô.

Diệp Nhứ dụi trán vào cằm anh, toàn bộ khuôn mặt hướng về phía cổ anh, trên người anh vẫn là mùi nước xả vải dễ ngửi, mùi thuốc lá cực nhạt làm cho cô không thấy khó chịu lắm.

Nếu như hỏi cô cảm thấy bộ phận nào gợi cảm nhất của nam sinh, cô sẽ lựa chọn cổ, ở chỗ này, cô có thể cảm nhận được hô hấp và nhiệt độ cơ thể của anh, lúc ôm, mặt cũng dán ở chỗ này, ấm áp dị thường.

Tim Diệp Nhứ đập nhanh hơn trước.

Suy nghĩ xấu xa trong đầu cô vừa biến mất lại quay trở về, trong đầu có một giọng nói không ngừng nói, ngươi hãy nắm lấy cơ hội, nếu bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau.

Thật ra cô rất muốn hôn anh, thậm chí có những đêm, cô thường ảo tưởng cảm giác bị anh ôm vào lòng.

Cô cũng không hiểu vì sao nữ sinh trên TV luôn rất thẹn thùng, giống như không có ý nghĩ gì, thích một người chẳng lẽ sẽ không muốn ôm hôn anh sao? Không biết người khác là như thế nào, ít nhất cô rất muốn tiếp xúc thân mật với anh.

Anh sẽ rời đi, cơ hội ở chung như hiện tại có thể đếm được, cô muốn nắm chặt từng phút từng giây, không phải tiếc nuối.

Nhưng anh liệu có ghét bỏ khi cô hôn anh không? Anh có nghĩ cô đang tán tỉnh anh hay không? Con gái chủ động liệu có thật sự xấu hay không?

Ngắn ngủi mấy giây, trong đầu Diệp Nhứ đã chất chứa biết bao nhiêu suy nghĩ.

Cô mặc kệ, nghĩ đến việc trở thành một người ích kỷ là được rồi.

Diệp Nhứ giả vờ ngơ ngác, hơi động đậy, ngẩng mặt lên, môi cô đối diện với cằm anh.

Lương Gia Hoằng khẽ cúi đầu nhìn cô, nhưng đó chính là ý của cô, lúc này môi dưới của cô đã chạm vào môi anh.

Nhưng ngay cả khi hai người chỉ cách nhau vài cm, Lương Gia Hoằng vẫn chưa nhận ra được, anh hỏi: “Em không sao chứ? Có phải bị va vào đâu không?”

“Không sao…” Giọng cô nhỏ như muỗi.

Diệp Nhứ hô lỗ tai đỏ bừng, cô nhìn anh, trong lòng suy nghĩ.

Thay vì giả vờ không cẩn thận, tốt hơn là bây giờ cô nên chủ động.

Diệp Nhứ hơi nghiêng về phía trước, môi cô áp vào môi anh.

Mắt Lương Gia Hoằng hơi tối lại, anh không đẩy cô ra, cũng không có hành động gì khác, yết hầu của anh khẽ chuyển động.

Vào lúc này nhiệt độ cơ thể của hai người đang dần tăng lên.

Nụ hôn này quá nhanh, chỉ dừng lại hai giây Diệp Nhứ liền lập tức đứng dậy khỏi người anh.

Bao nhiêu dũng khí của cô đều đã cạn kiệt hết, có lẽ là quá bối rối, lúc đứng lên không cẩn thận đυ.ng phải ly thủy tinh trên bàn phía sau, ầm ầm một tiếng, nước chanh đổ đầy đất, mảnh vỡ văng tung tóe.

Lương Gia Hoằng theo bản năng đưa tay chắn cho cô.

Thật ra cũng không có gì để ngăn cản.

Nhân viên phục vụ nghe được động tĩnh, liền vội vàng chạy đến, dịu dàng nói: “Cái ly này phải bồi thường 20 tệ. ”

(*20 tệ = 68k)

Lương Gia Hoằng nhìn quanh quần và chân Diệp Nhứ, sau khi chắc chắn rằng không bị nước hay gì đó bắn lên, từ trong bóp da lấy ra tờ hai mươi tệ từ trong ví ra đưa cho nhân viên phục vụ.

Mà Diệp Nhứ giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đứng đó, hai má ửng hồng một mảng, vẻ mặt hơi gượng gạo.

Lương Gia Hoằng đứng lên, nhìn nơi khác, ho một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu có muốn đi không?”

Diệp Nhứ sửng sốt.

Cậu có muốn đi không? Sao cậu lại đi? Cậu không ngồi một lúc nữa sao?

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất bối rối, cô nghĩ chắc chắn là anh cảm thấy không thoải mái.

Mới nói chuyện chưa được mấy ngày liền hôn, chắc chắn anh cảm thấy rất vô lý, cũng cảm thấy cô rất dễ dãi.

Anh có thích cô hành động như vậy không?

Diệp Nhứ rũ mắt xuống, thấp thỏm nói một tiếng được.

Hai người lần lượt một trước một sau đi ra, Diệp Nhứ đi theo phía sau anh, không hiểu sao lại có cảm giác bị bỏ rơi.

Xuống cầu thang, bên ngoài là phố đi bộ 81, vì mới hơn ba giờ chiều nên trời vẫn còn sáng sủa, người đi bộ vội vã trên đường, khẩu hiệu và bài hát của cửa hàng bao trùm đường phố.

Lương Gia Hoằng dừng lại chờ cô, Diệp Nhứ chậm rãi đi xuống, cô không dám liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào.

Lương Gia Hoằng nhìn hàng loạt xe đạp đậu bên đường nói: “Cậu còn muốn đi chỗ nào khác nữa không?”

Diệp Nhứ: “Tớ không biết.”

Cô cố gắng nói chuyện với anh với giọng điệu bình tĩnh, không dám để cho sự thất vọng của mình và những cảm xúc tiêu cực khác lộ ra.

Lương Gia Hoằng nói: “Cậu có muốn đi dạo bên bờ sông không?”

“Cũng được.”

Hai người song song đi tới, bên người lướt qua rất nhiều người, trong bầu không khí náo nhiệt này hai người lại không nói gì, chỉ tiến về địa điểm họ vừa nhắc đến trước đó.

Bỗng nhiên trong đầu Diệp Nhứ hồi tưởng lại nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, chỉ là chạm môi nhau một chút mà thôi, nhưng hình như đặc biệt rất đáng nhớ.

Môi anh rất mềm mại, hơi lạnh, rất khiến cô thèm khát được chạm vào.

Nhưng cô hình như cô đã làm cho anh tức giận.

Cứ nghĩ như vậy, Diệp Nhứ ngẩng đầu nhìn anh một cái, Lương Gia Hoằng lại nhìn thẳng về phía trước, luôn luôn là bộ dáng lạnh nhạt kia, nhìn không ra tức giận cũng không vui vẻ.

Diệp Nhứ khẽ thở dài, nhưng cô vẫn không hối hận.

Hai người đi đến ngã tư bên kia khách sạn Thiên Hạc, chờ đèn xanh, đi qua ngã tư này đi về phía trước một đoạn chính là phà, những con đê ven biển trải dài tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, họ chỉ muốn nhanh đi về phía đó.

Đèn xanh bật sáng, dòng người bắt đầu bước đi, Diệp Nhứ đang chỉnh dây đeo ba lô lại, thì bị người phía sau đi tới đυ.ng vào bả vai, tay phải buông xuống đυ.ng phải tay Lương Gia Hoằng.

Lương Gia Hoằng liếc mắt nhìn người kia, tự nhiên nắm tay Diệp Nhứ, kéo cô lại gần mình.

Bàn tay đột nhiên bị nắm lại, tim Diệp Nhứ đập lỡ một nhịp, khóe mắt cô nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, lòng bàn tay của anh so với lòng bàn tay cô lớn hơn rất nhiều, gầy hơn và trắng hơn, hơn nữa lại là đôi bàn tay rất đẹp.

Lương Gia Hoằng tay nắm chặt, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Bạn nhỏ khi sang đường phải chú ý hơn.”

Tất cả những lo lắng đã biến mất tại thời điểm này.

Khóe miệng Diệp Nhứ cong nhẹ, nhẹ giọng nói: “Hiểu rồi.”