người dịch: idlehouse
Đợi cả lớp tự giới thiệu xong xuôi, thầy chủ nhiệm Tạ Đính Nam chơi một bài diễn văn tổng kết.
Trong tiếng nói nhàm chán của người đàn ông trung niên, Trần Tinh Trạch ngáp dài.
Quãng mười mấy phút sau, Tạ Đính Nam mới tươi cười nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, các em thu dọn rồi vào khu hội trường nhỏ dự lễ chào mừng học sinh mới nhé.”
Trong hành lang rải rác học sinh đang tiến bước về cùng một hướng. Trần Tinh Trạch đút hai tay trong túi, nét mặt uể oải. Cơn buồn ngủ mới được cậu vỗ béo lúc nãy vẫn chưa tan, ngáp thêm một cái nữa. Bên cạnh cậu là những tiếng xì xầm, bạn học toàn là mới gặp nhau lần đầu, cho nên còn lạ lẫm chưa thân, giao lưu vừa khách sáo vừa rụt rè.
À, chắc chỉ có một người là ngoại lệ.
Mức độ tự kết thân của Lục Hạo vượt quá sức tưởng tượng của Trần Tinh Trạch, anh không ngừng ba hồi chuyện này ba hồi chuyện kia, cái kiểu nhiệt tình sôi trào đó để người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ là bạn chí cốt lâu ngày cách biệt.
Dạo trước bọn họ chơi với nhau thân lắm à? Trần Tinh Trạch ráng nhớ lại, nhưng khó lòng tập trung được đầu óc đang làm biếng, chỉ đành để mặc cho tiếng nói sôi nổi mạch lạc của Lục Hạo không ngừng xoáy vào tai.
Lễ chào đón học sinh mới vẫn nhàm chán như nhau, vài vị lãnh đạo chả buồn ngó xuống dưới hội trường để thấy một lũ học sinh đang ngủ gục, hùng hồn diễn giảng lịch sử phát triển của ngôi trường. Nói đến cả hai mươi phút mới cho là đủ. Tiếp đó người chủ trì mời đại biểu của học sinh mới lên phát biểu, thủ khoa năm nay, lớp thực nghiệm 10/1, Tần Bác.
Sự xuất hiện của Tần Bác khiến cho mí mắt đang sắp xụp xuống hoàn toàn của Trần Tinh Trạch hơi hơi hé ra một tẹo.
Còn có màn học sinh lên trên sân khấu nữa?
“Đấy là thủ khoa đấy, quả nhiên là bộ dạng trông như một học sinh ngoan. Cậu ta học chung trường cấp 2 với cậu phải không, có phải là bạn cùng lớp không? Hồi trước có quen không?” Lục Hạo ngồi ngay ghế bên cạnh, miệng tía lia như súng liên thanh chưa ngơi nghỉ lấy một giây. “À đúng rồi! Mới nhớ ra tớ có mang kẹo cao su, cậu có muốn ăn không?” Vừa nói vừa bắt đầu lục túi.
Người vốn nên đứng ở trên sân khấu hiện giờ là Vưu Tiểu Lâm, Trần Tinh Trạch nhíu mày nghĩ, hoàn toàn không để ý đến Lục Hạo.
Cậu biết Vưu Tiểu Lâm tuy hướng nội, nhưng là một người hết sức hiếu thắng, lòng tự tôn cũng cực mạnh. Hồi đó Vũ Điền gửi gấm không biết bao nhiêu là kỳ vọng ở anh, còn miễn hết thảy các học phí và sinh hoạt phí, cuối cùng lại thua trong tay kẻ đang đứng trên sân khấu hiện giờ, cũng không biết trong lòng anh đang khó chịu đến độ nào.
Thật muốn nhìn thấy anh……..
Có thể là sức mạnh của ước mong đã tích tụ sau một năm xa cách quá mãnh liệt, hiệu ứng Pymaglion bỗng dưng ứng nghiệm. Trần Tinh Trạch vừa nảy sinh ý nghĩ muốn nhìn thấy Vưu Tiểu Lâm, ánh mắt vừa lia ngang qua một góc trước đó không chú ý. Lúc mới vào đến hội trường, Trần Tinh Trạch tìm kiếm rất lâu ở khu vực lớp 10/1 đang ngồi, nhưng không thấy bóng dáng Vưu Tiểu Lâm, không ngờ lại phát hiện ra anh
ở một chỗ bên mé hội trường.
Tuy chỉ là một bóng lưng xuyên qua kẽ hở trong
đám đông, nhưng Trần Tinh Trạch vẫn lập tức nhận ra anh. Phần cổ trắng như tuyết và mảnh mai ấy, mái tóc mềm mại đen tuyền, đầu hơi hơi cúi…….. hình như anh đã lớn hơn lên.
Nhịp tim của Trần Tinh Trạch tăng tốc, một năm trước đây sao cậu lại có thể đi thuyết phục bản thân đừng giữ liên lạc cơ chứ, đến ngôi trường cấp 3 này để học chính là một quyết định sáng suốt nhất đời cậu.
Ánh mắt của Trần Tinh Trạch như mọc trên phần cổ nho nhỏ ấy.
Đột nhiên, Vưu Tiểu Lâm cựa mình, mắt của Trần Tinh Trạch cũng theo đó mà chớp.
Rồi Vưu Tiểu Lâm đứng dậy cùng với 7,8 học sinh khác, đi đến bên hông của sân khấu, đứng đợi.
Anh sắp lên sân khấu?
Trần Tinh Trạch ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nghe lời phát ngôn của viên chủ trì.
“……. Quan tâm trợ giúp học sinh nghèo là công tác hàng đầu trong công cuộc cải cách và phát triển của ngành giáo dục, cũng là chính sách giáo dục mà chính phủ và nhà trường coi trọng, quan tâm đến biểu hiện cụ thể của nhân tài, và để đảm bảo những học sinh nghèo trong trường chúng ta sẽ không vì những khó khăn kinh tế mà thôi học, đảm bảo những học sinh nghèo có thể yên tâm học tập, đảm bảo sinh hoạt và phát triển lành mạnh của tâm lý và thể trạng cho các em, nhà trường——-“
Trần Tinh Trạch nghe giọng nói lên xuống trầm bổng của người chủ trì, ban đầu thoáng sửng sốt, sau đó não sôi lên.
Tai của cậu ong ong từng trận, tay cũng không kiềm được mà run lên.
Cậu tức tốc nhìn về phía Vưu Tiểu Lâm, người sau vẫn đứng yên tĩnh bên hông sân khấu, đầu hơi cúi xuống.
Giống y hệt như lúc trước bị người ta bắt nạt, anh cũng sẽ không phản kháng, chỉ là mặt sẽ hơi tái đi.
Bệnh à……..
Mẹ kiếp, cái trường này bệnh à……
“Vậy thì chúng tôi xin mời thầy hiệu phó phát học bổng cho những học sinh nghèo của khoá này.” Viên chủ trì mỉm cười, dẫn đầu tràng pháo tay.
“Á, tìm ra rồi.” Lục Hạo nãy giờ đang lục lọi trong không gian chật hẹp cuối cùng tìm ra được kẹo cao su, anh lau mồ hôi, vừa tính đưa cho Trần Tinh Trạch, không ngờ Trần Tinh Trạch bỗng dưng đứng bật dậy. Khí thế mãnh liệt làm Lục Hạo có cảm giác như một trận cuồng phong vừa cuốn ngang qua mặt mình.
Hội trường rất yên tĩnh, Trần Tinh Trạch ngang nhiên đứng lên vô cùng nổi bật. Bao nhiêu người đều giật mình nhìn cậu. Lục Hạo kéo kéo tay áo cậu, khẽ thì thào, “Này……. Cậu làm gì thế? Mau ngồi xuống đi chứ.”
Sức chú ý của hết thảy mọi người, kể cả nhóm học sinh nghèo đang được Vưu Tiểu Lâm dẫn đầu đều bị Trần Tinh Trạch ở chỗ này thu hút. Trần Tinh Trạch đang còn nóng giận, tâm trạng kích động, coi ánh mắt của mọi người xung quanh như không. Cậu chỉ đại vào một cô nữ sinh trông có vẻ chết nhát nhất trong đám học sinh lớp 10/5 ngồi phía trước gào lên: “Dưới ghế bạn có rắn!”
Nữ sinh kia không phụ lòng mong đợi của quần chúng, bật ngay dậy! Bưng mặt hoảng hốt rú ầm lên! Cô bé ra sức tránh đi chỗ khác, tiếng rú này của cô bé tạo nên hiệu ứng dây chuyền, bao nhiêu nữ sinh duyên dáng yêu kiều đều đua nhau ré lên theo. Hội trường vì muốn tạo nên hiệu quả đẹp mắt cho sân khấu đã để đèn rất tối, bóng tối bao trùm thì chả ai cần biết có rắn thật hay không, một người chạy thì tất cả đều chạy, hiện trường liền rơi vào cảnh hỗn loạn.
Các giáo viên vội vàng tìm cách ổn định tình thế, đám học sinh còn lại đều đứng xem trò, học sinh nghèo trên sân khấu thì đón nhận chứng thư học bổng từ tay ông hiệu phó đang còn đứng chết trân, rồi xuống khỏi sân khấu.
“Trần Tinh Trạch! Em ra đây cho tôi!” Hiện trường hơi ổn định lại, Tạ Đính Nam liền chạy tới hỏi tội. Trước khi đi, Trần Tinh Trạch liếc mắt nhìn lên sân khấu, chàng thiếu niên mảnh khảnh trắng như tuyết ấy hình như cũng đang nhìn qua bên này.
Cậu không thấy rõ.
“Tên đó ai vậy, lớp nào thế?”
“Tự dưng nổi cơn điên à?”
“Chắc mắc tật gì đó.”
“Câm mồm!” Giữa những tiếng xì xào bàn tán, chỉ có một giọng không cùng chung một điệu. Mọi người ngó qua, Lục Hạo nói rất nghiêm túc, “Lỡ may thật sự có rắn thì sao?”
“……..”
Sau khi Trần Tinh Trạch bị Tạ Đính Nam dắt đi một hồi lâu thật lâu rồi, sức chú ý của mọi người vẫn còn đặt vào chuyện này. Thế là một buổi lễ chào đón học sinh mới vốn nhàm chán dài lê thê trở nên đặc sắc hơn. Ngược lại, thủ phạm gây ra cảnh hỗn loạn là Trần Tinh Trạch cảm thấy rất bình tĩnh. Đối diện với thầy chủ nhiệm Tạ Đính Nam đang còn ngút lửa giận, cậu cũng không hề sợ.
Tạ Đính Nam không đưa Trần Tinh Trạch vào văn phòng, mà đưa cậu đến rừng đào bên ngoài hội trường để dạy dỗ.
“Em bị sao thế hả? Tại sao tự dưng gây rối loạn trong hội trường?” Tạ Đính Nam nghiêm túc nhìn Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch không nói gì. “Trong hội trường của trường làm sao mà có rắn được? Có phải là em cố tình làm trò không?” Trần Tinh Trạch vẫn tiếp tục lặng thinh, Tạ Đính Nam doạ: “Nếu em mà tiếp tục không nói gì nữa thì tôi chỉ có thể tìm phụ huynh của em.”
Tìm thì tìm đi vậy.
Dường như nhìn thấu hết tâm tư của Trần Tinh Trạch, Tạ Đính Nam thở dài một tiếng. Lúc Trần Tinh Trạch tưởng là giây kế tiếp ông sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ của cậu, Tạ Đính Nam lại từ từ thở ra một hơi.
“Có phải là do khai giảng nên quá căng thẳng? Nhưng mà đây cũng không phải là lý do để cho em cố tình gây sự. Lần này để vậy đi, lần sau đừng làm như thế nữa. Lên đến cấp 3 đã không còn là trẻ con nữa rồi. Em về lớp nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Tinh Trạch thoáng sửng sốt, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy mảnh rừng sau lưng Tạ Đính Nam.
Môi trường của trường Trung Học Thực Nghiệm rất tốt, có một mảnh không gian cây xanh rất rộng.
Cây xanh trông khoẻ khoắn đầy sức sống, thân cây mang lịch sử ít nhất là mấy chục năm.
Đa số cây trong mảnh rừng là cây đào, gần đây mưa thu ào ạt, hoa đào đã rụng xuống gần hết, chỉ còn sót lại ba đoá hoa trên một thân cây nằm tránh hướng gió còn giữ lại được những cánh hoa mang sắc hồng.
Có phải là vì không muốn để cho một học sinh mới nhập học bị quá sợ hãi, cho nên mới chọn một nơi như thế này để nói chuyện?
“Thưa thầy.”
Trần Tinh Trạch gọi theo Tạ Đính Nam đang dợm bước quay về hội trường.
“……Em xin lỗi.”
Tạ Đính Nam thoáng sửng sốt, rồi gật đầu, “Ừ, lần sau đừng làm thế nữa.”
Trần Tinh Trạch đi một mình về lại lớp. Trong lớp cực kỳ yên tĩnh, cậu ngó một vòng, đây sẽ là nơi cậu sống trong 3 năm tới. Trần Tinh Trạch ngồi vào chỗ ở hàng ghế cuối cùng, cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt nằm bò trên bàn, đợi cho lễ đón học sinh mới kết thúc.
Chắc các bạn trong lớp sẽ cho là cậu bị điên, mới ngày đầu khai giảng đã làm ầm ĩ một màn kiểu này.
Trán gác lên mặt bàn, Trần Tinh Trạch vùi mặt vào bóng tối, nở nụ cười khổ.
Nhưng cậu không hối hận, dưới tình hình lúc ấy cậu chỉ có thể nghĩ ra mỗi cách đó, cậu không biết có tính là giúp đỡ được gì cho Vưu Tiểu Lâm không, có lẽ những bạn học đều đã nhìn thấy danh sách học sinh nghèo từ nơi khác, cậu hoàn toàn chỉ làm một việc bao đồng. Nhưng cho dù bao đồng cũng không sao, nếu bắt cậu cứ đứng nhìn Vưu Tiểu Lâm tái mét mặt mày để cho người khác bàn tán mà không làm gì, vậy chi bằng cứ thẳng tay gϊếŧ cậu cho rồi.
Mùi hương ngòn ngọt của bạc hà bỗng thoảng qua mũi. Trần Tinh Trạch hơi lấy làm lạ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nam sinh cao lớn khom người, hai ngón tay giữ một miếng kẹo cao su, đang còn tìm cách dí vào mũi cậu.
“Thấy rồi hả.” Lục Hạo nhe răng cười, đặt kẹo cao su xuống trước mặt Trần Tinh Trạch, mình cũng chen vào một chỗ bên cạnh trong hàng ghế cuối.
Trần Tinh Trạch hơi ngẩn ra.
“…… Sao cậu lại ở đây?”
“Lén chuồn ra á.” Lục Hạo nói một cách thản nhiên.
Bộ dạng cậu vầy mà có thể lén chuồn ra được sao? Không đợi Trần Tinh Trạch kịp hỏi tiếp, ánh mắt lo lắng của Lục Hạo đã bay tới.
“Cậu không sao chứ hả?”
“Cái gì?”
“Chẳng phải là thầy chủ nhiệm gọi cậu ra ngoài sao? Ông ta có nói gì cậu hay không?”
“À……. Không, chỉ kêu tớ lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Thế thì tốt.”
Trần Tinh Trạch nhìn Lục Hạo thở phào nhẹ nhõm thì thấy ấm áp trong lòng, Lục Hạo thật sự quan tâm đến cậu.
“Sao tự dưng cậu lại như vậy thế?” Lục Hạo lại hỏi.
Cũng có lẽ là do khí chất của Lục Hạo quá ấm áp và vui vẻ, ánh mắt quá trong, hoặc có lẽ sự quan tâm của Lục Hạo khiến Trần Tinh Trạch cảm thấy được an ủi, cậu nói thật cho anh nghe.
“Bởi vì không quen với cách làm việc của nhà trường.”
“Làm việc gì?”
Trần Tinh Trạch lạnh mặt: “Gọi học sinh nghèo lên sân khấu triển lãm.”
Ánh mắt sáng trong veo của Lục Hạo nhìn cậu, có vẻ khó hiểu. Trần Tinh Trạch nhíu mày, “Cậu không cảm thấy vậy hơi quá đáng hay sao?” Lẽ nào là cậu quan tâm quá độ?
“Lúc nào?”
“Hả?”
Lục Hạo nghi ngờ: “Sao tớ chả thấy học sinh nghèo lên sân khấu lúc nào cả?”
“…….”
Trần Tinh Trạch chợt nhớ lúc xảy ra chuyện này thì Lục Hạo đang còn lo tìm kẹo cao su.
Cậu bỗng dưng như xì hết hơi, nằm bò ra bàn, khắp người không còn sức. Lục Hạo bên kia chợt hiểu ra, nói: “Vì vậy cho nên cậu mới phá ngang?
Tạo cảnh hỗn loạn khiến cho mọi người không để ý đến học sinh nghèo?
Trong đó có người quen của cậu hả?”
Người quen……..
Người đã yêu sáu năm trời có tính là người quen không?
Trần Tinh Trạch cười bất đắc dĩ, nói qua loa:
“Ờ, là bạn của tớ.”
Nói xong cậu lại chìm sâu vào trong hồi ức, rồi mới nhận ra sao một hồi lâu chưa có động tĩnh gì, quay đầu qua, thấy Lục Hạo nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt hừng hừng lửa.
Trần Tinh Trạch bị nghía đến rợn gáy, ngồi thẳng dậy, “Làm gì vậy hả?”
“Quá tuyệt.”
Vẻ mặt của Lục Hạo nghiêm trang lạ thường, anh nắm lấy tay của Trần Tinh Trạch, như sợ cậu chưa nghe rõ, kiên vững không lay, lặp lại một lần nữa.
“Trần Tinh Trạch, cậu thật là con mẹ nó tuyệt vời!”
Khuôn mặt GAY đáng thương của Trần Tinh Trạch đỏ bừng lên vì cú sút từ trên trời rơi xuống này của Lục Hạo.
“Gì chứ………”
Cậu lầu bầu giằng ra khỏi Lục Hạo, ngoảnh mặt đi, tiện tay quạt quạt cho bớt nóng.