Toàn bộ thân hình mềm mại tựa không xương, bây giờ đều nằm gọn trong lòng hắn, dựa dẫm vào bờ ngực rắn chắc của Khâu Kính Hựu, nghe thấy rõ mồn một hơi thở cùng nhịp đập trái tim của hắn.
Đối với lời vừa thoát ra khỏi miệng của Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San cũng không có ý định lên tiếng trả lời.
Bởi vì, cô biết rõ lời kia của hắn, chỉ nhằm mục đích muốn nhắc cho Đới Hạnh San nhớ, cô là người của hắn, chứ không phải là một câu hỏi buộc cô phải trả lời.
Mà cho dù bây giờ Đới Hạnh San có muốn mở miệng, cũng không biết phải trả lời như thế nào mới đúng.
Hai bàn tay của cô giữ lấy cổ tay đã sớm luồn vào trong hạ thể của mình, khó chịu vặn vẹo thân mình vì kɧoáı ©ảʍ đã bị Khâu Kính Hựu dụ dỗ đến bên trong cơ thể của Đới Hạnh San.
Xong, lại không dám cản trở bước tiến của hắn, mà chỉ dám coi cánh tay hắn như cột trụ, vừa ôm vừa cong người, cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế để thanh âm xấu hổ không thoát ra khỏi cổ họng.
- Ưʍ...!
Ở bên kia của tấm lụa, trông bộ dạng của Đường Khắc Phong, thật sự vô cùng thê thảm, dường như chẳng còn có thể thảm hại hơn được nữa.
Nửa thân trên phủ đầy những vết tích do roi da để lại, vết mới chồng chéo lên vết cũ, máu tươi theo miệng vết thương hở chảy ra, nhuộm đỏ cả một mảng da thịt.
Chính tên Vệ sĩ theo lệnh của Khâu Kính Hựu, cầm roi da quất vào người của Đường Khắc Phong, cũng còn cảm thấy đau đớn thay cho cậu ta.
Rõ ràng chẳng cần phải hỏi, mà chỉ cần nhìn bộ dạng quằn quại trên không trung, với một chiếc dây thừng, cũng đủ hiểu Đường Khắc Phong bây giờ, khổ sở như thế nào.
Thế nhưng... kỳ lạ ở một chỗ, đó là từ đầu đến cuối, Đường Khắc Phong không hề kêu lên một tiếng nào.
Cặp mắt của cậu ta bây giờ đã nhuộm một tầng sắc đỏ, giống như có thể khóc ra máu, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía hai người ở phía bên kia tấm vải.
Mặc dù bị tấm vải màu đen kia ngăn cách, Đường Khắc Phong không thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên cơ thể Đới Hạnh San, nhưng cậu ta vẫn có thể trông thấy Khâu Kính Hựu đang âu yếm, người con gái mà cậu ta yêu.
Ngay bây giờ, Đường Khắc Phong ước gì cậu ta bị Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu đánh chết ngay tại đây.
Chỉ cần không nhìn thấy Đới Hạnh San bị người đàn ông khác dày vò, hành hạ, thì tâm của Đường Khắc Phong cũng sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Hoặc không thì cậu ta cầu xin ông trời, hãy ban cho cậu ta quyền lực giống như Khâu Kính Hựu.
Như vậy, Đường Khắc Phong sẽ có đủ sức mạnh, để bảo vệ người con gái mà cậu ta yêu.
Mà Ngô Cẩn đứng ở trong phòng, nhìn thấy cảnh chàng trai mà ông coi như con cháu trong nhà, bị Khâu Kính Hựu cho người treo lên rồi đánh.
Mặc dù trong lòng đau đớn, giống như có ai đó dùng dao cắt từng khúc ruột.
Xong, Ngô Cẩn cũng lại chẳng thể lên tiếng cầu xin thay cho Đường Khắc Phong, ở trước mặt Khâu Kính Hựu.
Cơ thể này là của Đới Hạnh San, nhưng nó mẫn cảm ra sao, có ham muốn tìиɧ ɖu͙© như thế nào, Khâu Kính Hựu lại thông thuộc như ở trong lòng bàn tay.
Hắn biết cô cố tình kiềm chế những tiếng rêи ɾỉ, để nó không thoát ra bên ngoài, là vì không muốn những người có mặt trong căn phòng này, ngay bây giờ biết được Đới Hạnh San cô bị Khâu Kính Hựu hắn làm đến mức, không thể kiểm soát được sự hứng tình, chỉ có thể ngồi trong lòng hắn bật ra những tiếng rêи ɾỉ như hát.
Nhưng những thứ mà Đới Hạnh San không muốn cho người khác thấy, lại là điều mà Khâu Kính Hựu muốn làm.
Đường Khắc Phong nếu đã yêu Đới Hạnh San.
Vậy thì Khâu Kính Hựu sẽ dùng chính cơ thể này của Đới Hạnh San, để từ từ dày vò, hành hạ cậu ta.
Khiến cho Đường Khắc Phong muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Đây chính là cái giá phải trả, của những kẻ dám tơ tưởng đến người phụ nữ bên cạnh hắn.
Một tay Khâu Kính Hựu đưa lên, khéo léo luồn vào trong lớp áo bra của Đới Hạnh San, nựng nựng một bên trái đào căng mọng, làm cho nó xóc nảy trong lòng bàn tay hắn.
Bàn tay còn lại ở bên trong lớp qυầи ɭóŧ ren, nhẹ nhàng búng hạt đậu nhỏ, rồi chạy qua những khu vực mềm mại xung quanh huyệt động sớm đã ướŧ áŧ.
Khi Khâu Kính Hựu mở miệng, hơi thở ấm nóng của hắn lập tức trượt qua phần da thịt nhạy cảm nơi vùng cổ của Đới Hạnh San.
- Muốn rên thì cứ rên cho thoải mái vào. Tại sao phải cố gắng kiềm chế? Người làm trong nhà trước giờ đâu phải không biết, chuyện cô lên giường với tôi giống như cơm bữa.
Hắn ở bên cạnh cô, nở một nụ cười hết sức quỷ dị.
- Hay là... cô cũng biết chuyện Đường Khắc Phong thích cô, nên đang sợ cậu ta sẽ đau lòng, hửm?
Một câu buộc tội này của Khâu Kính Hựu, cũng đủ làm Đới Hạnh San sợ đến phát run.
Mà cơ thể của cô trước nay đều hết sức nhạy cảm.
Dưới sự ve vuốt của hắn, mật huyệt càng thêm ướŧ áŧ, du͙© vọиɠ trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn Khâu Kính Hựu, rồi vội vàng lắc đầu trong sự sợ hãi, tới mức hai hàng nước mắt của cô trực trào ra ngoài.
- Không... không phải mà...!
Cô bắt đầu tự hoài nghi chính bản thân mình.
Tại sao đến bây giờ, Đới Hạnh San vẫn còn mù quáng dành tình cảm cho hắn chứ?
Tại sao trong thâm tâm của cô, lại có những lúc nảy sinh ý nghĩ muốn được mãi mãi ở bên cạnh Khâu Kính Hựu chứ?
Đới Hạnh San thật sự điên mất rồi!
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn dày vò, hành hạ cô, để trả thù thay cho mẹ ruột của hắn, chứ chưa bao giờ thật lòng yêu thương Đới Hạnh San.
Cô là đang trông chờ điều gì chứ?
Chẳng phải rời khỏi Khâu Kính Hựu, mới là tốt cho cô sao?
Rời xa hắn rồi, Đới Hạnh San không cần mỗi ngày phải đáp ứng nhu cầu sinh lý của Khâu Kính Hựu nữa, càng không cần phải chịu đựng sự sỉ nhục của hắn, hay thậm chí là phải quỳ dưới thời tiết khắc nghiệt nữa.
Đi khỏi nơi chứa đựng chỉ toàn là đau thương này, Đới Hạnh San cũng sẽ không phải đứng trước sự khó xử, giữa tình yêu và tình thân nữa.
- Nếu vậy... có phải màn dạo đầu vừa rồi của tôi, chưa đủ làm cô thỏa mãn, nên cô mới chưa thể rên la giống như mọi ngày hay không?
Lời nói của Khâu Kính Hựu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, khiến cho Đới Hạnh San giật bắn mình.
Chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đặt nằm xuống ghế sofa.
- Cũng đúng... cô bình thường đĩ thỏa như vậy. Sao có thể dễ dàng thỏa mãn, chỉ với vài ba hành động vuốt ve, âu yếm, phải không?
Khâu Kính Hựu vừa nói, vừa thô lỗ kéo lớp qυầи ɭóŧ của Đới Hạnh San xuống, nhằm mục đích phơi bày thứ quý giá nhất trên cơ thể của cô.
Rồi cùng lúc cắm hai ngón tay đi vào bên trong mật huyệt mê người kia.
- Nhưng mà không sao hết. Tôi tự tin bản thân có cách khiến cho cô có không muốn rên, cũng phải rêи ɾỉ ở dưới thân của tôi.
Hai ngón tay dài thẳng ở trong cơ thể Đới Hạnh San, ra sức khều lên phía trên, tham lam muốn khıêυ khí©h đến điểm nhạy cảm nhất trong mật huyệt.
Mà ngón cái ở bên ngoài vẫn ra sức muốn trêu đùa hạt đậu nhỏ xinh xinh của cô.
Cặp mắt đen sâu của Khâu Kính Hựu, bấy giờ hoàn toàn bị du͙© vọиɠ bao trùm, trong mắt chỉ có thân hình quyến rũ của Đới Hạnh San.
Hắn lại nở một nụ cười có phần đê tiện.
- Cơ thể này của cô, tôi là người hiểu rõ nhất. Mà ngoại trừ tôi ra, cũng không cho phép bất kỳ một thằng đàn ông nào, được khám phá cơ thể của cô nữa.
Lời thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu, chứa đựng âm lượng không hề nhỏ, vừa vặn có thể khiến toàn bộ người ở phía bên kia tấm vải, đều có thể nghe thấy rõ, không sót một từ.
Đới Hạnh San xấu hổ, muốn đưa tay lên bịt miệng hắn lại, ngăn chặn những lời vô liêm sỉ thoát ra khỏi miệng Khâu Kính Hựu.
Nhưng rồi cũng chẳng dám làm điều ấy.
Mật huyệt giống như ăn mày bị bỏ đói lâu ngày, tham lam cắn chặt ngón tay hắn, càng ngày càng hút sâu vào trong, cố chấp không chịu buông.
Khâu Kính Hựu phải chật vật một hồi, mới có thể nới lỏng vòng vậy. Mượn mật dịch làm thuốc dẫn, nhịp nhàng luân động ra vào bên trong cơ thể Đới Hạnh San.
Tốc độ cắm rút mỗi ngày một gia tăng.
Chỉ bằng hai ngón tay, hắn đã dễ dàng thao túng được Đới Hạnh San.
Thân thể mềm dẻo khó chịu uốn éo ở trên sofa.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó đến khó coi, tuyến lệ cuối cùng cũng không thể nhịn được mà tiết nước mắt.
Đới Hạnh San ra sức lắc đầu, muốn chối bỏ cả cảm xúc của bản thân mình.
- Không... không phải như thế... Thiếu gia... cầu xin anh... đừng vậy mà... a... ưʍ...!
Cuối cùng, cô vẫn là không thể gồng mình gánh chịu loại kí©h thí©ɧ do Khâu Kính Hựu đem lại, mà phải vừa rêи ɾỉ, lại vừa khóc lóc cầu xin.
Mà Đường Khắc Phong ở bên kia, nghe thấy màn đối thoại giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, cùng với những tiếng nức nở cầu xin của cô.
Đối với cậu ta mà nói, phương thức hành hạ về mặt tinh thần như thế này, còn khiến Đường Khắc Phong cảm thấy đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, những nỗi đau về mặt thể xác mà đòn roi đem lại.
Hai cổ tay của Đường Khắc Phong bị dây thừng trói chặt, ra sức cọ xát với nhau, hòng muốn thoát ra khỏi sự trói buộc này, để ngay lập tức chạy đến giải cứu cho Đới Hạnh San.
Xong, mọi chuyện mà cậu ta làm, dường như đều là vô nghĩa.
Dây trói thật sự quá chặt.
Bỏ qua lời van xin thống khổ của Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu dùng hai ngón tay ra sức dụ dỗ dâʍ ɖị©ɧ ào ạt chảy ra ngoài.
Bàn tay còn lại nhanh chóng tháo gỡ dây áo choàng ngủ, giải phóng dị vật gân guốc, rồi đem nó thay thế ngón tay, mơn trớn bên ngoài huyệt động thần bí.
Khâu Kính Hựu nhìn khuôn mặt phủ đầy lửa dục của Đới Hạnh San, ý cười trên môi lại càng đậm.
- Không phải như vậy đâu. Chẳng phải... cô nói nếu như tôi muốn, thì ngày nào cô cũng ở dưới thân tôi cầu xin hay sao?
- Bây giờ tôi muốn nghe cô cầu xin tôi chơi chết con đĩ nhỏ là cô. Nào, mau cầu xin tôi đi.