Rõ ràng cô không phải Hầu gái của hắn.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại không cho phép Đới Hạnh San gọi thẳng tên họ của hắn.
Mà cô phải xưng hô với hắn giống như người làm trong nhà.
Hồi bé, Đới Hạnh San vẫn thường gọi Khâu Kính Hựu bằng cái tên thân mật là “anh Hựu”.
Cho tới khi gặp lại hắn.
Bị Khâu Kính Hựu bắt ép phải đổi cách xưng hô.
Mới đầu, cô có chút không quen, nên vẫn thuận miệng gọi tên của hắn.
Nào ngờ, Khâu Kính Hựu lại lấy đó làm cái cớ, để lệnh người làm phạt vả vào miệng của Đới Hạnh San.
Lần đó, sau khi ăn liên tiếp mấy chục cái bạt tai.
Vết xước do móng tay để lại không ngừng rỉ máu.
Mặc dù, sau đó đã được chườm đá lạnh.
Nhưng phải đến gần một tuần sau, hai má của Đới Hạnh San mới hết sưng.
May mắn là gương mặt xinh đẹp không bị huỷ.
Cũng kể từ đó, mỗi khi phải mở miệng nói chuyện với Khâu Kính Hựu, là trong đầu của cô lại hiện lên cảnh tượng bản thân bị vả miệng.
Mà không còn một lần nào Đới Hạnh San dám xưng hô sai với hắn nữa.
Cô cũng không dám nói là do bản thân bị sốt, ngất từ đêm qua đến giờ mới tỉnh lại, mà lại đi nói rằng bản thân ngủ dậy muộn.
Mặc dù, Khâu Kính Hựu biết rất rõ chuyện cô phát sốt, rồi ngất từ đêm hôm qua.
Hay nói chính xác hơn, hắn chính là người khiến Đới Hạnh San bị sốt, rồi trực tiếp ngất đi trong lúc đang giao hoan với Khâu Kính Hựu.
Và hắn cũng chính là nguyên nhân, dẫn đến việc cô bị sốt tới 39,5 độ, nhưng không có bất kỳ một người làm nào trong nhà, dám đưa Đới Hạnh San đến bệnh viện.
Khâu Kính Hựu trước giờ chỉ quan tâm đến kết quả, mà không bao giờ để ý đến quá trình.
Cũng giống như chuyện này.
Đối với hắn chỉ có đúng và sai, không có lý do.
Mà ở trong cái nhà này, lời nói cũng như việc làm của Khâu Kính Hựu chỉ có đúng, chứ không bao giờ có sai.
Cho dù, thật sự nguyên nhân dẫn đến việc sáng nay Đới Hạnh San dậy muộn, đều bắt nguồn từ hắn.
Thì cuối cùng, người sai cũng chỉ có thể là cô và đám người làm trong nhà mà thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng thương của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu cũng chẳng có một chút nào gọi là động lòng thương xót, để mà bước đến đỡ cô dậy.
Chỉ được một cái là khi nhìn thấy Đới Hạnh San xuất hiện, rồi quỳ xuống dưới chân hắn mà cầu xin, Khâu Kính Hựu cũng có một chút gọi là hạ hoả.
- Chuyện hôm nay cô ngủ dậy muộn, đương nhiên là lỗi của cô. Nhưng đám người làm này dám tự ý làm càn, thì bọn họ cũng không đúng.
- Đúng thì thôi, sai thì phải chịu phạt.
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng khéo mắt lại.
Giống như đang tận dụng cơ hội, hít thở bầu không khí trong lành, từ bên ngoài cửa sổ tràn vào.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Đến khi mở mắt ra, mới hỏi Quản gia.
- Chú Cẩn, đêm qua lúc tôi rời khỏi phòng ngủ của Đới Hạnh San, là mấy giờ?
Ngô Cẩn từ từ nhớ lại chuyện ngày hôm qua, rồi cung kính hồi đáp.
- Thưa Thiếu gia, hình như lúc bấy giờ là 8 giờ hơn thì phải ạ!
Nghe Quản gia nói, trên gương mặt của Khâu Kính Hựu xuất hiện nét cười quỷ dị.
- Chú lấy thời gian 10 tiếng đồng hồ, chia cho số lượng Hầu gái trong nhà. Kết quả ra bao nhiêu, thì bọn họ quỳ bấy nhiêu thời gian.
- Đợi đến khi nắng to, để bọn họ ra ngoài sân quỳ. Ai không muốn chịu phạt, chú cứ trực tiếp đuổi việc cho tôi. Đúng lúc tôi đang muốn tuyển thêm một số người làm nữa đấy.
- Ở đây không chứa chấp loại người không biết điều.
Lần này, hắn không phạt Đới Hạnh San quỳ chung với đám Hầu gái này.
Bởi vì, đã có một hình phạt khác dành cho cô rồi.
Khâu Kính Hựu xoay người, tính bước vào trong nhà tắm để đánh răng.
Đới Hạnh San thấy thế, vội vàng đứng dậy để chuẩn bị đi theo hắn.
Nhưng ở phía sau lại bất ngờ vang lên giọng nói của Đường Khắc Phong.
- Thiếu gia, đêm qua Hạnh San sốt cao tới 39,5 độ. Hiện tại, sức khỏe của cô ấy còn rất yếu. Xin Thiếu gia tha cho Hạnh San lần này.
Khâu Kính Hựu quay lại, đã thấy cậu ta quỳ xuống dưới sàn nhà.
Ngô Cẩn cũng rất bất ngờ.
Không nghĩ đến Đường Khắc Phong sẽ vì Đới Hạnh San, mà chủ động quỳ gối cầu xin Khâu Kính Hựu.
Có điều... cậu ta quả thật đã xem nhẹ lời nhắc nhở của ông đêm qua.
Đường Khắc Phong vì Đới Hạnh San mà vứt bỏ cả sĩ diện của một thằng đàn ông, quỳ dưới sàn nhà xin tội thay cho cô.
Như vậy, Khâu Kính Hựu có thể không nghĩ rằng cậu ta có tình ý với Đới Hạnh San hay sao?
Thiếu gia nhà này đáng sợ đến mức nào.
Người làm không ai là không biết.
Bây giờ, lại để hắn biết được Đường Khắc Phong dám mơ tưởng đến người phụ nữ của chủ.
E là cậu ta khó lòng mà sống yên với Khâu Kính Hựu.
Nghĩ đến đây, Ngô Cẩn lại lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Thiếu gia của ông.
Xem thử Khâu Kính Hựu có nổi giận lần nữa hay không.
Kết quả, lại thấy hắn nở một nụ cười thú vị, khiến cho Ngô Quản gia bất giác giật mình.
Dường như ông có thể nhận thấy được có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
- Sao? Cậu thích cô ta rồi, nên cảm thấy xót? Vậy tôi thưởng Đới Hạnh San cho câu, thế nào?
Ngô Cẩn có phần sợ hãi, khi nghe Khâu Kính Hựu nói muốn thưởng Đới Hạnh San cho Đường Khắc Phong.
Hắn muốn trả thù nhà họ Đới bằng việc dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu làm sao có thể dễ dàng, thưởng cô cho Vệ sĩ của hắn được chứ?
Hắn nói như vậy, chắc chắn là đang muốn dò xét Đường Khắc Phong.
Muốn xem thử cậu ta có vì một người phụ nữ, mà dám đối đầu trực diện với chủ của mình hay không.
Ngô Cẩn sợ Đường Khắc Phong mà lên tiếng, chẳng may nói cái gì không hợp ý Khâu Kính Hựu, thì ngay đến tính mạng của cậu ta, có khi cũng khó bảo toàn.
Chứ đừng nói là bảo vệ Đới Hạnh San.
Cho nên, ông vội vàng cướp lời.
- Thiếu gia, Hạnh San đêm qua quả thật là đã sốt rất cao.
- Có lẽ Khắc Phong chỉ là lo lắng, nếu như bây giờ Thiếu gia tiếp tục phạt Hạnh San.
- Chẳng may... con bé lại tiếp tục ốm liệt giường. Hoặc là bị đe dọa đến tính mang, thì sẽ mất đi một người mua vui cho Thiếu gia.
- Khắc Phong từ đầu đến cuối, đều là lo lắng thay cho Thiếu gia mà thôi.
- Chứ Hạnh San là người của Thiếu gia. Thằng bé cho dù có thêm mười lá gan, cũng không dám tơ tưởng đến Hạnh San.
Ngô Cẩn không phải thuộc dạng người thích nịnh bợ chủ để củng cố địa vị.
Ông chẳng qua là thương Đường Khắc Phong.
Lo sợ cậu ta lỡ lời, sẽ chọc giận Khâu Kính Hựu.
Nên mới phải vì Đường Khắc Phong mà cắn răng nói dối.
Còn nếu như Ngô Cẩn là người chuyên bợ đỡ chủ của mình, thì năm xưa ông đã chẳng cứu lấy tính mạng của Khâu Kính Hựu.
Rồi còn tìm một gia đình giàu có nhận nuôi hắn.
Tuy nói, Ngô Cẩn là người có ơn với Khâu Kính Hựu.
Nhưng dựa vào bộ dạng khúm núm của ông trước mặt hắn.
Thì cũng đủ hiểu rằng không phải người khác cứ cứu Khâu Kính Hựu một mạng, là có thể tuỳ ý qua mặt hắn.
Hiện tại, ngoại trừ ba mẹ nuôi và bạn bè thân thiết với Khâu Kính Hựu ra, thì hắn không nể nang bất kỳ một ai.
Dường như không hài lòng với lời biện minh, thay cho Đường Khắc Phong của Quản gia.
Khâu Kính Hựu rất nhanh đã đáp trả Ngô Cẩn, bằng một giọng điệu có phần khó chịu.
- Lo lắng thay cho tôi sao? Trước nay, tôi làm bất cứ điều gì cũng có chủ đích của riêng mình. Bây giờ, còn cần một tên Vệ sĩ can thiệp vào chuyện của mình hay sao?
Hắn không kiêng kỵ một chút nào, mà ở ngay trước mặt nhiều người, chỉ trích Quản gia.
- Chú Cẩn, có phải chú có tuổi rồi, nên có nhiều chuyện suy nghĩ không được thấu đáo hay không?
Quản gia lập tức cảm thấy muối mặt, khi nghe lời Khâu Kính Hựu nói.
Ông chỉ có thể cúi thấp đầu hơn, mà nhận phần lỗi về mình.
- À, chắc là lần này tôi chưa suy nghĩ sâu xa. Vẫn là Thiếu gia sáng suốt hơn người.
Khâu Kính Hựu không có ý định tiếp tục nói về sự hồ đồ của Ngô Cẩn.
Lại nhìn Đường Khắc Phong mà nói.
- Được rồi! Để tránh người khác lại nói tôi không có tình người. Tôi cho phép cậu chịu phạt thay Đới Hạnh San.
- Đúng lúc tôi đang thiếu một con chuột thí nghiệm trò chơi mới đấy.