Khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, tôi sững sờ, ánh mắt rũ xuống nhìn vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay.
Chuỗi tràng hạt này được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, chỉ là có một mùi hương kỳ lạ.
Tôi thấy Lục Khiêm đeo từ sáng đến tối cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Vì để phòng ngừa lỡ như, tôi vẫn chụp hình chuỗi tràng hạt lại rồi gửi cho Vân Huyền.
“Nhanh chóng tháo xuống! Ném được bao xa thì ném.”
“Chuỗi tràng hạt này từng được ngâm trong th.i du*, mùi x.ác ch.ết ở trên đó nồng nặc đến nỗi cách một màn hình mà tôi còn có thể ngửi thấy.”
*尸油 Th.i du: là mỡ trong th.i th.ể hư thối chảy ra. Tại Đông Nam Á, người ta cắt bỏ cằm của phụ nữ có thai bị ch.ết, sau đó dùng lửa đố.t, dầu nhỏ xuống chính là th.i du, th.i du có thể thấy trên th.i th.ể chưa xử lý vào mùa hè. Một số người tin rằng dầu này có thể khiến người khác yêu mình đi.ên cu.ồng, nhưng cũng có thể gây ra những hậu quả kh.ủng kh.iếp.
“Loại đồ vật này giống với một cái thiết bị định vị, chỉ cần cậu đeo nó thì con ác qu.ỷ đó sẽ đến tìm cậu nhanh thôi.”
“Cậu phải tin tôi, quăng nó đi, nếu không thần tiên cũng không cứu cậu nổi đâu.”
Tôi do dự một hồi, vẫn quyết định lại tin tưởng vào lời của Vân Huyền.
Tôi ném chuỗi tràng hạt ra ngoài cửa sổ.
Quê của tôi ở trong một vùng núi hẻo lánh rất xa.
Đi xe hơn nửa ngày, tôi mới trở về nhà được.
Ba tôi thấy tôi thì vô cùng vui mừng.
Ông ấy dọn dẹp hai căn phòng cho tôi.
Tôi ngơ ngác.
“Ba, ba dọn hai căn phòng để làm gì vậy?” Ba tôi hơi xấu hổ kéo tôi sang một bên.
“Đó là bạn trai của con đúng chứ? Còn chưa kết hôn mà đã ngủ chung, không tốt đâu.”
Đêm hôm khuya khoắt, sau gáy tôi bỗng dưng toát lên một cơn ớ.n lạ.nh.
Bên cạnh tôi rõ ràng không có ai.
Nhưng ba tôi lại hướng về phía bên cạnh tôi cười một cách ngốc nghếch.
Giống như ở đó thật sự có một người đang đứng vậy.
Trong lòng tôi run rẩy một hồi.
Lẽ nào Cố Hồng đi theo tôi trở về?
Nhưng rõ ràng tôi đã ném chuỗi tràng hạt đi theo lời của Vân Huyền rồi.
Ba tôi vừa nói, vừa không kiểm soát được mà chảy nước miếng.
Lúc này tôi mới nhận ra, có thể ba tôi lại phát bệnh Alzheimer’s.
Ông ấy từng bị bệnh này một lần rồi, lúc tốt lúc xấu.
Đa số thời gian sẽ tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại phát bệnh.
Trước đây tôi từng mời bảo mẫu để chăm sóc ông ấy, nhưng đều bị ông ấy đuổi đi mất.
Vì thế, tôi chỉ có thể để ông ấy sống ở đây một mình theo ý của ông ấy.
“Đói rồi chứ? Ba đi nấu cơm cho con.”
Ba tôi vui cười hớn hở đi vào nhà bếp.
Tôi ngồi trong phòng khách trống không.
Sơn thôn vào ban đêm cực kỳ râm mát.
Mặc dù tôi biết ba tôi đang phát bệnh.
Nhưng đôi mắt lại không khống chế được mà luôn nhìn về phía bên cạnh.
Một lúc sau, ba tôi bưng hai chén cơm chiên đi ra.
Hồi lúc nhỏ, tôi thích ăn cơm chiên do ba tôi làm nhất.
Nhưng bây giờ nhìn cơm chiên được đặt trước mặt tôi, tôi lại ăn không nổi.
Bởi vì ba tôi nhìn thẳng vào bên cạnh tôi: “Chàng trai, ăn nhiều chút, đừng nhìn con gái bác suốt.”
Từ bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi vào khiến tôi rùng mình một cái.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, bình thường vào lúc này, trong thôn vẫn còn rất ồn ào.
Tiếng tivi phát ra, tiếng mấy ông cụ trong thôn đánh bài, còn có tiếng chó sủa liên tục không ngừng.
Nhưng từ sau khi tôi vào thôn, trong thôn lại im lặng đến đáng sợ.
Cảm giác khác thường bao phủ trong lòng tôi.
Hơi thở của tôi đột nhiên nặng thêm.
“Ba, làm gì có chàng trai nào, ba lại lẩm cẩm rồi.”
Tôi cười một cách cực kỳ gượng ép.
Nhưng ba tôi lại không vui.
“Thằng nhóc này sắp dán lên mặt con rồi, đôi mắt còn trừng rất lớn, vẫn luôn nhìn con mà toét miệng cười.”
“Mặc dù ba của con đã già rồi, nhưng mắt không có mù nhé, người sống sờ sờ như vậy ngồi trước mặt con, còn cho rằng ba không thấy?”
“Con gái, ba nói này, thằng nhóc này trông rất tuấn tú, nhưng sao sắc mặt lại trắng đến mức đáng sợ như vậy? Có phải cơ thể không khỏe không?”
Ba tôi cứ ở đó lải nhải tự mình nói chuyện.
Nhưng sau lưng tôi lại càng lạnh lẽo hơn.
Tôi bắt đầu không nhận thức rõ được.
Rốt cuộc là ba tôi tái phát chứng Alzheimer’s.
Hay là Cố Hồng thật sự đi theo đến đây.
Nếu như là vế sau…
Tôi dùng sức cắn môi dưới.
Ba tôi vẫn luôn thúc giục tôi ăn cơm.
Tôi run rẩy cầm đũa lên, rồi tùy tiện ăn vài miếng.
Nhưng vừa đưa thứ này vào miệng, tôi lại xém chút n.ôn cả ra.
Hạt cơm cứng ngắc giống như còn sống vậy.
Bên trong còn có rất nhiều bột, tôi bị sặc đến mức liên tục ho khan rồi n.ôn hết ra ngoài.
Nhưng tôi cúi đầu nhìn thử, những thứ tôi nôn ra vậy mà toàn là gạo sống.
Còn có không ít tàn hương.
Ba tôi lại giống như không nhận ra được mà cứ đưa cơm vào trong miệng.
Trong miệng ông ấy đầy gạo sống, hai má bị nhét căng phồng lên.
“Ba! Đừng ăn nữa!”
Tôi vội vã vỗ lưng của ông ấy để ông ấy phun ra ngoài.
Cũng ngay lúc này, tôi liếc mắt nhìn thoáng qua tấm gương.
Trong gương, ngay bên cạnh tôi.
Có một bóng người mờ nhạt.