Chương 7: Bắt cóc

"Nguyên Nguyên, anh vào nhé."

Dù cho đây là lều của Lục Nguyên thì xuất phát từ phép lịch sự, Tiêu Trì vẫn thông báo một tiếng, qua một hồi lâu mới thấy Lục Nguyên lên tiếng, anh có chút nghi hoặc liền vén cửa lều đi vào.

"Tiêu Cẩn? Em sao vẫn còn ở đây?"

Trong lều ánh sáng hơi kém, Tiêu Trì thấy Tiêu Cẩn ngồi ở mép giường tay cầm ống nghe liền nhíu mày, xuất phát từ bản năng quân nhân, tầm mắt anh khóa chặt ở tấm thảm mỏng trên người Lục Nguyên.

"Là đại ca sao, còn không phải là do em lo lắng cho Nguyên Nguyên, cô ấy vốn dĩ thân thể đã kém, lần này lại ngâm trong biển lâu như thế, em cũng quan sát cẩn thận thêm một chút."

"Phải không? Vậy em vất vả rồi."

Lục Nguyên nằm trên giường, hốc mắt có chút sưng đỏ, hình ảnh Tiêu Cẩn cười trong mắt cô lúc này giả đến không thể giả hơn. May mắn... Tiêu Trì tới.

"Trì ca ca."

Đặt trái cây trên bàn, Tiêu Trì hướng về phía Lục Nguyên cười cười nói.

"Nguyên Nguyên làm sao vậy?"

"Không... Không có gì."

Lục Nguyên miễn cưỡng nhấp nhấp miệng, khó khăn nói. Tiêu Trì vừa đi tới đến cạnh cô, Tiêu Cẩn bên cạnh cười lạnh, trong ánh mắt ẩn ẩn sự uy hϊếp.

"Đại ca, bên quân y còn chút việc, em đi qua xử lý chút. Nguyên Nguyên, nếu có gì không thoải mái nhớ nói cho tôi đấy."

Tiêu Trì ném cho Tiêu Cẩn một quả lựu, vỗ vỗ đầu vai hắn, hơi mỉm cười nói.

" Ừ, đi đi. Anh đã báo cáo qua, cứ yên tâm anh ở đây chăm sóc Nguyên Nguyên rồi."

Tiễn Tiêu Cẩn ra ngoài, hai anh em cùng lúc xoay người, mới vừa rồi treo trên mặt ý cười nồng đậm đều biến mất không dấu vết, một người đi ra ngoài, một người quay lại bên trong, bước chân nặng nề.

Lục Nguyên phát hiện, Tiêu Trì tựa hồ sinh khí, chậm rãi đem quả trong tay ngậm trong miệng, muốn nói lại thôi hỏi.

" Trì ca ca, có chuyện gì sao?"

Từ lúc anh đi tiễn Tiêu Cẩn trở về, liền vấn luôn ngồi ở đầu giường, không nói một lời nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không biết suy nghĩ gì.

"Hử? À, anh không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ra hình như có chút việc chưa xử lý xong, anh muốn quay lại xem sao."

Tránh né ánh nhìn trong suốt của Lục Nguyên, Tiêu Trì đột nhiên đứng dậy rất nhanh dời đi, phía sau Lục Nguyên còn gọi tên anh, anh cũng không quay đầu lại. Thời khắc cửa lều thật mạnh khép lại, quả nho trong tay Lục Nguyên rơi xuống đất.

Anh ấy phát hiện ra rồi...

Suy nghĩ này khiến Lục Nguyên vô cùng bất an, cho dù Tiêu Cẩn cũng không làm gì cô, nhưng cô cảm thấy nhất định Tiêu Trì đã phát hiện ra.

Hôm nay chắc là ngày Lục Nguyên xui xẻo nhất, vô tình gặp giống loài khác, bị dâʍ ɭσạи lại còn bắt theo xuống biển, tìm được đường sống trong chỗ chết lại thiếu chút nữa bị Tiêu Cẩn biếи ŧɦái cưỡиɠ ɠiαи, mà điều khiến cô thương tâm nhất chính là, Tiêu Trì rõ ràng đã biết lại lựa chọn trầm mặc...

Hai ngày trôi qua, Tiêu Trì chưa từng quay lại, trong khi đó Tiêu Cẩn đã đến thăm vài lần nhưng kiêng dè Ngưu Toàn cùng Lục Tư Nam đều ở đó không dám làm gì quá phận, Lục Nguyên luôn thời thời khắc khắc đề phòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ban đêm trên đảo có chút oi bức, đá đá tắm chăn mỏng trên người ra, Lục Nguyên lăn lộn qua lại không ngủ được. Bây giờ đã là 12 giờ khuya, vì ban ngày ngủ quá nhiều nên tới đêm ngược lại thanh tỉnh không một tia buồn ngủ.

Một bên nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng tiếng ếch kêu cùng tiếng chim, ồn ào đến mức cô không cách nào ngủ được. Lục Nguyên liền ngồi dậy khoác thêm một cái áo, chậm rãi bước ra ngoài.

Ở phía xa nhìn thấy phòng nghiên cứu của ba còn đèn sáng, cô liền hướng phía đó đi qua, trên đường còn gặp vài đội tuần tra, ai cũng nhắc cô phải chú ý an toàn.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Từ nơi đóng quân đến khu nghiên cứu lâm thời cũng không xa, hai đều có thể trông thấy, chỉ là ở giữa có một mảnh rừng nhỏ, đại khái khoảng 10m mọc vài cây thủy sam, chỉ cần đi qua là đến được khu nghiên cứu.

Lục Nguyên cầm đèn pin chiếu xuống dưới đi chậm vô cùng cẩn thận, cô sợ lại xuất hiện rắn.

"Vụt ~"

"Ai?!"

Lục Nguyên giật mình quay lại phía sau, lại không nhìn thấy một cái gì, đen như mực, cô cầm đèn pin lia khắp nơi, hình như ở phía xa có một bụi cỏ bị gió thổi khẽ lao xao.

"Phù, hình như không có ai."

Lục Nguyên không có chú ý tới, khi cô vừa xoay người đi, một bóng đen ở phía sau cây hướng nàng đánh tới...

Thời điểm Lục Tư Nam đi ra từ phòng nghiên cứu đã là rạng sáng 2 giờ, nhiều ngày liên tục nghiên cứu khiến ông một thân mệt mỏi, ôm theo tư liệu quay lại nơi đóng quân, lại vô tình phát hiện trong bụi cây ven rừng một cái đèn pin.

"Sao lại có người ném ở chỗ này vậy?"

Nhặt lên thì thấy đây là đèn pin phân phát trong quân, không nghĩ nhiều liền cầm về quân doanh.

Trong bóng đêm, nương theo ánh trăng loang lổ, Lục Nguyên muốn thấy rõ người bắt mình, hắn dùng tay bịt kín miệng cô, căn bản không cho bất kỳ cơ hội có thể lên tiếng phản kháng, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng.

Hắn vô cùng cẩn thận nhưng lại không thấy một chút hoảng hốt nào, trên khuôn mặt hoàn mỹ tràn ngập ý cười, tựa như hứng phấn phát ra từ nội tâm, mà hưng phấn của hắn lại đến từ người con gái đang trong l*иg ngực, Lục Nguyên.

"Ưm! Ưm, ưʍ."

Cứu mạng! Cứu mạng a Lục Nguyên cũng không biết đến cùng là nó muốn làm gì? Nó muốn mang cô đi đâu? Lục Nguyên chỉ biết là ánh mắt Nhân Xà này nhìn nàng cùng biếи ŧɦái Tiêu Cẩn không có gì khác biệt, cái này không thể nghi ngờ khiến nàng càng sởn gai ốc.

Mười phút sau, tựa như đã tới tơi, nó xốc lên một mảng hỗn độn dây mây lộ ra một sơn động, vừa tiến vào bên trong, Lục Nguyên liền không nhìn thấy gì, giữa không gian đen như mực, Nhân Xà tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, nó mang theo cô hướng vào bên trong du tẩu.

Bống nhiên, trước mặt Lục Nguyên xuất hiện ánh sáng, hàng ngàn điểm sáng nhỏ li ti phát ra từ trên vách động, càng đi sâu vào bên trong càng xuất hiện nhiều ánh sáng. Nó đưa cô tới một động có hồ nước ở trong, liền đem cô đặt trên thảm cỏ mềm trên mặt đất.

Lục Nguyên ngạc nhiên nhìn tất cả, thậm chí quên cả kêu cứu, nàng ngây ngốc nhìn nơi này, ở đây lại có một bãi cỏ lớn, khắp nơi xuất hiện loại đá có thể phát sáng, mà bên cạnh cô cách đó không xa là một hồ nước, nước xanh lam thanh u thấy đáy, trên mặt nước còn có tịnh đế liên hoa sinh trưởng.

Thật giống tiên cảnh...

"Bùm!"

Một tiếng vang lớn, Lục Nguyên liền bị nước bắn lên đầy mặt, theo tiếng động nhìn qua mới phát hiện Nhân Xà kia lại nhảy vào trong hồ nước, đuôi rắn đen thô dài du đãng trong mặt nước, rất không linh hoạt.

"A!"

Ngày đó Lục Nguyên còn chưa thấy cái đuôi rắn đáng sợ này, cùng nửa thân trên Nhân Xà so sánh, từ phần eo trở xuống chưa tiến hóa, thật vô cùng đáng sợ.

Cô hét chói tai thu hút ánh nhìn của Nhân Xà, nó nhìn cô kinh hoàng thất thố, liền vẫy đuôi bơi lại gần, nhan sắc tựa như vị thần mang theo ý cười hướng Lục Nguyên vươn tay.

"Aengus..."

Lục Nguyên bị hành động của nó dọa vội vàng lui lại phía sau đυ.ng phải tảng đá, thân mình hơi hơi phát run. Đề phòng nhìn Nhân Xà, đồng tử xanh thẳm dần dần ảm đạm.

"Nguyên?"

Nó... Nó đang gọi cô sao?

Lục Nguyên không thể tin được nhìn.

Ed ngáo ngơ: Yêu hay không yêu nói một lời~

Thươn thươn thả sao nha ⭐️