Chương 37: Đại kết cục (rải hoa!)

Sáu năm sau...

Lục Nguyên vừa xuống máy bay tư nhân liền nhận được điện thoại từ cha, nói Lục Tiểu An hủy nhan con gái bảo bối của Tiêu Trì, Lục Nguyên tức giận đến nỗi không ghé qua công ty nữa, trực tiếp phân phó tài xế quay về biệt thự.

Năm nay cô 24 tuổi, ba năm trước tiếp quản hơn phân nửa xí nghiệp của mẹ, lúc bước vào thương giới chỉ là một thiếu nữ yếu mềm, nay đã trở thành nữ cường nhân oai phong một cõi.

Việc xử lý chuyện ở công ty cô làm càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, vậy mà ở phương diện dạy dỗ con cái lại vô cùng đau đầu.

Một hồi về đến nhà, Lục Nguyên nhìn thấy cha ôm Tiêu Viện mới 4 tuổi dỗ dành, cô bé nhỏ khóc đến đôi mắt đều sưng lên, liên tiếp kêu muốn cha muốn mẹ, mãi đến khi nhìn thấy cô mới ngừng khóc.

"Dì, ôm ôm."

Tiếp nhận tiểu nha đầu béo mập, Lục Nguyên một bên tìm kiếm bóng dáng con trai mình, một bên hỏi Lục Tư Nam: "Cha, vết thương trên trán Viện Nhi là như thế nào?"

Trên trán Tiêu Viện dán miếng urgo, tuy rằng biết miệng vết thương cùng Lục Tiểu An không thể thoát khỏi liên quan, nhưng Lục Nguyên thế nào cũng nghĩ không ra, ngày thường con trai thích Tiêu Viện như vậy, làm sao lại làm tiểu nha đầu này bị thương?

Không hỏi thì thôi, nhắc đến rồi, Lục Tư Nam liền giận dữ, đối với Lục Nguyên cũng không có cảm tình: "Tự đi mà hỏi con trai cưng của con đi, nếu cha đến muộn một bước, xem con trả lại công đạo cho Tiêu gia như thế nào!"

Lục Nguyên chỉ đành nhìn cô bé nhỏ trong ngực mình, nhẹ giọng dò hỏi, ai dè tiểu nha đầu nghẹn miệng khóc lên, kêu ca: "Dì, con không cần anh trai, anh ấy khi dễ Viện Viện, còn ấn con trong nước, thiếu chút nữa đã chết rồi..."

Tiểu nha đầu ngày thường không thích nói chuyện, hôm nay rành mạch một câu chữ cũng không đứt, cái miệng nhỏ sún răng cửa khóc đến thương tâm, trong mũi thanh tú nhỏ nhắn còn phun bong bóng.

Thật vất vả đem cô bé dỗ ngủ, Lục Nguyên mới ra bể bơi sau nhà, tìm được con trai của mình.

"Lục Tiểu An, lại đây cho mẹ!"

Lục Nguyên rất ít khi dạy dỗ con trai, nhưng không đại biểu cô sẽ không tức giận. Lục Tiểu An một khắc trước còn rong chơi trong nước, bị mẹ nghiêm khắc mà hoảng sợ, hơn nửa ngày mới không tình nguyện bơi vào bờ.

"Sao lại làm vậy với em?"

Lục Tiểu An giơ lên khuôn mặt nhỏ, khẽ hừ một tiếng, nước hồ lóng lánh gợn sóng, chiết xạ ra tia sáng trên mặt bé, khiến Lục Nguyên có vài phần bừng tỉnh, bé cùng Angus, thật sự là quá giống...

"Không phải con nói thích em sao? Mẹ vất vả lắm mới kêu chú Tiêu đem em qua đây chơi, con lại chọc em khóc. Bây giờ em không muốn chơi với con nữa, giờ làm thế nào?"

"Không chơi thì không chơi, vốn dĩ em ấy cũng không thích con!"

Cậu bé nhỏ vươn đôi tay về phía mẹ, Lục Nguyên chỉ có thể cong lưng, dịu dàng ôm con trai lên từ trong nước. Một khắc rời nước kia, dưới eo kéo theo đuôi rắn chừng một mét, đen bóng, xinh đẹp cực kỳ.

"Mẹ, em ấy nói chân con khó coi..."

Cậu bé rúc vào lòng Lục Nguyên, yên lặng nói những lời này, động tác cô cầm khăn lau cho bé hơi dừng lại. Lúc sinh hạ Lục Tiểu An, bác sĩ trong phòng sinh đều do cha cô an bài tốt, đương lúc bé trai khỏe mạnh chui đầu ra khỏi âʍ đa͙σ, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi hộ sĩ đem bé hoàn toàn kéo ra, tất cả mọi người đều kinh hô.

Con trai của cô năm nay 5 tuổi, rất khỏe mạnh, ngoại trừ một cái đuôi rắn, toàn bộ đều không khác gì so với con người, bao gồm đầu lưỡi của bé cũng giống mẹ.

Yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của con trai, Lục Nguyên nhẹ giọng nói: "Em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Con là anh trai, phải bảo vệ tốt cho em, lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"

"Bọn họ đều không thích chân của con, Viện Viện không thích, ông ngoại cũng không thích, ngay cả chú Tiêu cũng..."

"Nhưng mà mẹ thích." Nhìn ánh mắt con trai ủ rũ rốt cuộc có tia sáng, Lục Nguyên bẹp một ngụm hôn lên mặt bé, đây là con trai của cô, có cô yêu thương thì tốt rồi.

Lúc Tiêu Trì tới đón Tiêu Viện, Lục Nguyên vừa mới kết thúc video hội nghị từ công ty, lúc từ phòng sách ra có hơi chậm, Tiêu Trì đã ôm con chuẩn bị rời đi, cô vội xuống lầu.

"Anh Tiêu, thật xin lỗi, Tiểu An..."

Nhìn Lục Nguyên tràn đầy áy náy, Tiêu Trì bất đắc dĩ cười cười. Hắn vừa mới nhập ngũ trở về thì cha hắn đã kêu lại đây đón con. Ôm lấy tiểu nha đầu ngủ không quá an ổn, hắn nhẹ giọng.

"Nguyên Nguyên, việc công ty tuy quan trọng nhưng thân thể em cũng không thể không màng, nhìn em lại gầy đi rồi."

Năm đó sau khi biết mình mang thai, Lục Nguyên dứt khoát cự tuyệt hôn sự, vì Tiêu Trì xứng đáng được một người phụ nữ tốt hơn, cô và hắn vốn đã không còn khả năng nữa. Mấy tháng sau, Tiêu Trì bị bắt cưới một cô gái cùng tuổi trong quân khu, một năm sau có Tiêu Viện.

Chuyện cũ như gió, muốn suy nghĩ đến, mới nhận ra đã có quá nhiều chuyện phát sinh.

Lúc lên xe, Tiêu Trì đột nhiên nhớ đến một việc, vội nói với Lục Nguyên: "Người của anh không lâu trước đây có báo tin, bên kia hình như có dấu vết mới, em mau đến xem sao?"

Mãi đến khi Tiêu Trì đi rồi, Lục Nguyên vẫn không đưa ra được một đáp án xác đáng.

Năm đó trong lúc mang thai, cô đã bắt cha phái người đưa mình đến vùng biển kia, nhưng rốt cuộc không thấy bóng dáng Angus. Hắn, cũng như tộc Nhân Xà dường như biến mất khỏi thế gian, nhưng Lục Nguyên vẫn không tin hắn đã chết.

Cho nên nhiều năm như vậy, Lục Nguyên vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm, nhưng dù cô phái bao nhiêu người, còn nhờ đến Tiêu Trì cũng không phát hiện được gì.

Mà hiện tại...

Buổi tối lúc đi ngủ, Lục Nguyên ôm Lục Tiểu An trong tay mà kể chuyện cổ tích. Tiểu gia hỏa lại khác thường không muốn nghe, chui vào lòng cô, ồm ồm hỏi.

"Mẹ, lúc nào con mới có cha như chú Tiêu?"

Con trai Lục Nguyên chỉ số thông minh cao phi thường, đây là do Lục Tư Nam đánh giá. Bởi vì bé khác hẳn người thường, hiện giờ năm tuổi, Lục Nguyên cũng chưa dắt bé ra khỏi cửa, người duy nhất bé tiếp xúc ngoài cha cô Lục Tư Nam, còn lại chính là Tiêu Trì.

"Hôm nay con nhìn thấy chú Tiêu ôm Viện Viện, con cũng muốn được cha ôm..."

Thật lâu lúc trước, Lục Nguyên liền biết sẽ có ngày con trai hỏi cô về cha nó, cô đã từng ảo tưởng sẽ trả lời bé như thế nào, nhưng là một khắc này đây, đã không có đáp án.

"Ngoan, ngủ đi. Tỉnh dậy rồi, mẹ sẽ mang con đi tìm cha."

Lục Nguyên quả thật không lừa con trai. Ngày hôm sau cô đem việc ở công ty an bài một lượt, mang theo Lục Tiểu An ra biển, nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, bên tai lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng bé hoan hô.

Mấy năm nay, Lục Nguyên cũng không dám một mình đi đến vùng biển này, có lẽ vì nhút nhát, sợ lại nghe được một lần lại một lần tin tức khiến cô thất vọng, nên đã lựa chọn trốn tránh.

Lúc này đây, có thể mang theo Lục Tiểu An ra ngoài đã tiêu hao hết dũng khí của cô, hy vọng rằng... sẽ nhận được kết quả tốt đẹp.

"Mẹ, mẹ! Trong biển có người!"

Lục Nguyên nghe tiếng, hướng mặt biển nhìn ra, chỉ thấy trong nước biển xanh lam dập dờn, mơ hồ xuất hiện bóng dáng. Cô càng thêm tiến sát lại, càng ngày càng gần, đột nhiên cô bưng kín miệng, thiếu chút nữa kinh hô.

Đó là...

"Mẹ, chân của người đó giống con!"

HOÀN.

Kang: Còn một phiên ngoại nữa nha :v