Chương 35: Tạm biệt

Trong lúc ngủ mơ, Lục Nguyên là ngọt ngào mà khủng hoảng. Cô mơ thấy chính mình sinh đứa con của Angus, may mắn thay đứa bé hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của cha, cũng không có đuôi rắn thật dài khiến cô lo lắng. Đáng tiếc mộng đẹp không dài, Angus nắm tay cô chậm bước bên bờ biển bỗng nhiên biến mất.

Lục Nguyên hoảng sợ mở to mắt, trước mắt không phải là vách đá âm u ẩm ướt, mà là đỉnh lều quân đội xanh biếc!

"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên rốt cuộc đã tỉnh rồi! Nguyên Nguyên của ta rốt cuộc đã tỉnh rồi!"

Dường như lâu lắm không nghe thấy tiếng của cha, Lục Nguyên có chút phản ứng không kịp, so với mấy tháng trước, người cha đẹp lão của cô tựa hồ già nua rất nhiều, bên thái dương thế nhưng đã bạc trắng.

"Cha..." Cô có chút chần chờ gọi một tiếng.

Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói quen thuộc của con gái, Lục Tư Nam vui mừng mà khóc, nắm lấy tay nhỏ của Lục Nguyên, thật cẩn thận vuốt ve gương mặt cô, lại e sợ lực đạo mình quá mạnh.

"Không sao rồi, cha sẽ không bao giờ đánh mất con nữa, Nguyên Nguyên của cha rốt cuộc đã trở lại rồi."

Trước kia dù cưng chiều Lục Nguyên đến thế nào, Lục Tư Nam cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, có thể thấy được lần này Lục Nguyên mất tích đã trở thành bóng ma trong lòng ông. Cũng may con gái đã quay về, lòng ông cuối cùng cũng an ổn, không hề che đậy yêu thương đối với con gái bảo bối của mình.

Ngưu Toàn đứng ở một bên nhìn Lục Tư Nam thất thố, trong mũi từng trận đau lòng, khóe mắt không thể nhịn được nước mắt. Nằm trên giường an tĩnh rúc vào chăn bông, Lục Nguyên thật sự gầy đến phát sợ, một thân đầy những dấu vết làm nhục ái muội. Cùng là phụ nữ, bà thật không dám tưởng tượng nhỏ tuổi như cô đến tột cùng đã chịu qua đối đãi như thế nào.

Mãi đến vài ngày sau, Lục Nguyên mới nhận rõ bản thân bị đưa về tới thực tại, chân chính trở về bên cạnh cha, trở về những ngày tháng trước, trở về thế giới không có Angus...

"Nguyên Nguyên, đừng đờ người ra nữa, mau thu dọn hành lý đi, đợi lát nữa lên tàu. Cha con nói con thích ăn trái cây, đã chuẩn bị không ít đó."

Ngưu Toàn giúp Lục Nguyên thu thập hành lý, lần nghiên cứu này cũng không phải không thu hoạch được gì. Là đội tiên phong, đáng lẽ bọn họ không thể rút lui vào giờ phút này, nhưng chính Lục Tư Nam đã hướng cấp trên cầu xin, muốn trong thời gian nhanh nhất mang toàn bộ người gồm Lục Nguyên cùng Ngưu Toàn rời đi.

Ngồi trước cửa sổ, Lục Nguyên sững sờ cầm túi da nhỏ trên tay, thật lâu không có hoàn hồn. Ngày đó tỉnh lại, cô đã phát hiện chiếc túi này vẫn ở bên người, bên trong chất đầy quả dại mà ngày thường Angus hay hái cho cô, đều là những quả cô yêu thích nhất. Cô rất rõ ràng, hắn là tặng cho cô món quà tạm biệt cuối cùng.

"Dì Ngưu, chúng ta... chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa?"

Thật lâu sau, cô mới nặng nề mà nói ra một câu như vậy, chính Ngưu Toàn đang bận rộn liền ngây ngẩn cả người. Bà nhìn Lục Nguyên yên tĩnh ngồi đó, nhận ra biểu tình của thiếu nữ thập phần kỳ lạ, cứ như là... đang lưu luyến.

Tức khắc, Ngưu Toàn có dự cảm không ổn...

"Đương nhiên không trở lại nữa. Nguyên Nguyên, quên hết tất cả đi, Tiêu Trì đã chuẩn bị tốt hôn lễ, cậu ấy đang chờ con trở về."

Là trưởng bối, bà không thể không cho Lục Nguyên một câu trả lời khẳng định, bà không muốn suy đoán ý tứ trong lời nói của cô, bà chỉ biết là, hiện tại Lục Tư Nam chỉ muốn nhìn Lục Nguyên hạnh phúc gả cho Tiêu Trì.

"Hôn lễ ư?"

Em là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!



Tuyên ngôn bá đạo của Angus phảng phất vẫn còn quanh quẩn bên tai, nếu hắn biết chính mình thả cô về, đồng nghĩa với việc cô sẽ gả cho một người khác, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Bá đạo như hắn, chắc sẽ điên lên mất?

Nghĩ đến đây, Lục Nguyên không tiếng động mà cười. Ngày ấy tình cảm mãnh liệt thối lui bị hắn ôm về sơn động, cô đã phát hiện sắc mặt hắn không đúng, thâm trầm dọa người, chắc có lẽ đã sớm nghĩ kỹ rồi mới thả cô trở về? Khó trách, lần cuối cùng lại làm lợi hại như thế...

Nhưng, hắn thật sự buông tay như vậy sao?

Cho đến khi ở trên tàu lớn, Lục Nguyên còn có chút không thể tin được, trong tiếng còi tàu trong trẻo, nhìn hải đảo đang dần thu nhỏ ở phía sau, lòng bàn tay Lục Nguyên đã lạnh đến đáng sợ, giờ phút này cô mới hiểu được, Angus đã hoàn toàn buông tha cho mình.

"Nguyên Nguyên, gió trên boong tàu lớn lắm, về phòng thôi. Thân thể con hiện giờ rất yếu, cần phải chăm sóc tốt bản thân mình."

Lục Tư Nam nhẹ nhàng ôm lấy bả vai gầy yếu của con gái, muốn đưa cô trở về phòng, lại không ngờ Lục Nguyên mạnh mẽ tránh thoát cánh tay ông, giống như một con chim nhỏ khát vọng tự do, chạy về phía lan can, không màng tất cả mà lớn tiếng, hướng về vùng biển xa dần kia vẫy gọi. Giờ khắc này, cô đã hoàn toàn bạo phát.

"Angus! Angus! Angus!"

Mãi đến sức lực cuối cùng, mãi đến giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Nguyên Nguyên!"

Lục Tư Nam khủng hoảng kéo cô trở về, ông biết rõ cô đang kêu ai. Nhìn con gái lệ rơi đầy mặt, ông phẫn nộ tới cực độ, lại đau lòng đến cực độ, chỉ có thể đem Lục Nguyên lớn tiếng kêu khóc ôm vào trong lòng ngực.

"Quên đi, Nguyên Nguyên, trở về gả cho Tiêu Trì. Cha cầu xin con, cha không thể không có con, con là con gái duy nhất của cha, không phải trước kia con nói đời này chỉ gả cho Tiêu Trì sao? Cha đáp ứng con, ngoan, quên hắn đi."

Gắt gao nắm lấy áo sơ mi của cha, Lục Nguyên đã khóc không thành tiếng.

"Cha..."

Lục Nguyên không thể tưởng tượng được, cô gả cho Tiêu Trì, vậy Angus phải làm thế nào?

Angus! Angus! Angus!

Thanh âm thiếu nữ quanh quẩn, theo gió bay đi trên mặt biển, mãi đến khi tàu lớn càng ngày càng xa, trong nước biển xanh lam mới hiện ra một mảnh đen nhánh, dần dần tụ lại thành hình người. Dung nhan tuấn mỹ thuộc về tộc Nhân Xà kia lộ ra trên mặt biển, nhìn con tàu đã đi xa, cùng thiếu nữ trên boong tàu, trong mắt lam của Angus, tràn đầy thương tâm và đau khổ.

Nước mắt lẳng lặng rơi xuống, lướt qua gương mặt, rồi nhập vào biển khơi.

A Trạch nói không sai, nếu hắn cứ giam cầm Lục Nguyên bên người, chỉ có thể hại chết cô. Cô là nhân loại, mà hắn chỉ là Nhân Xà không được người đời tiếp nhận, bọn họ làm sao có thể ở bên nhau?

"Tạm biệt, bảo bối của ta."

Kiếp này, là hắn đã tự tay tiễn đi tình yêu duy nhất, cũng tiễn đi trái tim của chính mình...

Lục Tư Nam ôm Lục Nguyên đối mặt phía sau, vừa nhìn thấy thân ảnh người trên mặt biển nơi xa kia, vẻ bi thống lập tức trở nên lạnh nhạt. Sau khi đưa Lục Nguyên về phòng chừng sáu tiếng đồng hồ, ông thu được quân báo từ ca nô đưa tới.

Đem tờ giấy mỏng trong tay đặt lên mặt bàn, ông ngắm nhìn mặt biển xanh thẳm, tâm tình rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.

"Giáo sư, thầy làm như vậy, Nguyên Nguyên biết được sẽ rất đau lòng. Hình như cô bé đã có cảm tình với Nhân Xà kia..."

"Cảm tình? Yêu một con Nhân Xà? Phó giáo sư Ngưu, tôi tưởng cô hẳn đã bình tĩnh một chút." Ngưu Toàn còn chưa nói hết, đã bị Lục Tư Nam vô tình đánh gẫy. Là một người cha, ông cảm thấy chính mình cũng không làm sai cái gì.

Ngưu Toàn lẳng lặng nhìn Lục Tư Nam, không nói nữa. Lúc xoay người rời đi, bà nhìn quân báo trên bàn, lắc đầu thở dài một tiếng.

Chỉ hy vọng Lục Nguyên sẽ không biết...