Chương 33: Bị thương

Nghe thấy Lục Nguyên thất thanh kêu cha, Angus sau lưng bỗng căng thẳng. Đột nhiên, hắn ôm lấy vòng eo vặn vẹo không ngừng của cô, đem cô từ mặt đất nâng lên, khiến hai chân cô gắt gao vòng qua hông mình, tiểu huyệt bị đỉnh thật sâu trên côn ŧᏂịŧ.

"A a!"

Theo Angus dần dần di chuyển, eo rắn lay động đem côn ŧᏂịŧ cực nóng nghiền ma, hướng bên trong tiểu huyệt ướt nóng của Lục Nguyên nhét đầy, qυყ đầυ cực to chui vào trong cung khẩu, từng đợt lại từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ ở nơi hai người tương liên mãnh liệt bắn ra ngoài.

"A ~ Nguyên Nguyên phun thật nhiều nước, cái đuôi của ta đều bị em làm ướt. Thật chặt, mau tự mình xem, cái miệng nhỏ của em ăn ngon đến thế nào."

Lục Nguyên hai mắt đã mê mang đẫm lệ, cả người nhũn ra, nếu không nhờ tay to của Angus nắm lấy mông cô, phỏng chừng cả người đã trượt xuống đất, hạ thân bị đỉnh toan ngứa khó nhịn, cô ôm lấy cổ hắn, khóc lóc xin tha.

"Đừng... Đừng cắm nữa, khó chịu quá a a..."

Angus cố tình chậm lại động tác, đem cái trán của cô đặt trên vai mình, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy một cây cự vật khác đang để trên âʍ ɦộ, theo động tác của hắn, một chút lại một chút ma xát âm đế, trượt trên bụng nhỏ của cô. Mà khi côn ŧᏂịŧ nhét đầy hoa huyệt rút ra, lại kéo theo lượng chất lỏng nhiều đến kinh người, côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên gân xanh bành trướng, hỗn loạn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ cùng bọt mép...

Dã chiến tình ái mãnh liệt trôi qua, Lục Nguyên liền ngã bệnh. Thân thể trần trụi thay phiên cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cuồn cuộn phun không ngừng trong tử ©υиɠ, lại bị một trận gió lạnh thổi tới, vốn thân mình hư nhược, cô lập tức phát sốt.

Angus cũng ý thức được thân thể cô yếu ớt, cùng làʍ t̠ìиɦ vô độ như vậy, so với Nhân Xà sức chịu đựng cực cao, cô chỉ là một thiếu nữ nhân loại bình thường...

"Nguyên Nguyên đỡ hơn chưa?"

Không nghe được lời đáp, Angus chỉ có thể duỗi tay sờ cái trán nóng lên như cũ của cô. Hắn buông nước thuốc trong tay, cứ cách bốn giờ hắn sẽ đút cô uống một lần, nhưng cơn sốt cao vẫn không lùi, xem ra chẳng có hiệu quả bao nhiêu.

"Cha ơi... Cha ơi..."

Lục Nguyên sốt cao, khóe mắt nhắm chặt thỉnh thoảng chảy xuống một giọt lệ nóng hổi, trong miệng cũng mơ mơ màng màng gọi Lục Tư Nam. Angus luôn canh giữ bên người cô không khỏi đau lòng, nắm chặt tay nhỏ nóng bừng trong tay, không muốn buông ra.

"Thả cô ấy trở về đi, nếu còn như vậy, cô ấy sẽ không toàn mạng." A Trạch thở dài một tiếng.

Thả Lục Nguyên trở về bên cạnh cha cô cùng tên đàn ông kia? Không! Angus không chút suy nghĩ cự tuyệt, sắc mặt âm trầm nói: "Không bao giờ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, nơi nào cũng không được đi."

"Anh... anh tên điên này, chỉ biết hại chết cô ấy!"

A Trạch thật sự nhìn không được, xoay người rời khỏi hang động. Thân là nhân loại, anh ta càng hiểu biết Lục Nguyên hơn so với Angus.

Cũng may vào ngày thứ ba, cơn sốt cao liên tục bắt đầu hạ, Angus đã mấy ngày không chợp mắt rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng vẫn không dám lơi lỏng chút nào. Bởi vì cả người Lục Nguyên đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn đun nước ấm, từng chút lau người cho cô rồi thay quần áo sạch sẽ, tốc độ cũng là từ trúc trắc đến thuần thục.

"Nguyên Nguyên, đỡ hơn chưa?"

Đút một muỗng canh dược thảo nấu nghêu, nhìn Lục Nguyên dần dần mở to mắt, Angus vội tiến lên, ôn nhu vuốt ve cái trán của cô, nghiêng đầu nỗ lực nghe cô nói gì.

"Lạnh à?"

Angus nghe thấy từ ngữ hắn vốn ít dùng kia, theo bản năng vội lui về phía sau, nhìn Lục Nguyên run bần bật, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn chút máu. Hắn bắt đầu có chút thống hận tại sao mình lại là động vật máu lạnh, không thể cho cô ấm áp...

"Nguyên Nguyên chờ một chút, ta đi tìm chăn cho em, một hồi sẽ không lạnh nữa."

Đi phía trước, cố ý cách giường cỏ không xa nhóm một đống lửa, đây là lần đầu tiên Angus nhóm lửa trong hang động của chính mình. Ánh lửa nhảy nhót, chiếu rọi bên sườn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, giờ khắc này chỉ viết đầy cô đơn cùng hiu quạnh.

Mãi đến khi hắn rời đi, Lục Nguyên nằm trên giường cũng không thể nói ra lời, cô tựa hồ không phải sốt cao bình thường, cả người đều không còn một chút sức lực, đại não trống rỗng, hai lỗ tai ù ù, hô hấp nỗ lực thở ra toàn là nóng cháy, may là đôi mắt vẫn có thể mơ hồ phân rõ chút sự vật.

Angus thật sự mau chóng trở về, trong tay ôm cái chăn đã cuộn thành một đống, tốc độ di chuyển có chút chậm đến gần mép giường cỏ. Lục Nguyên dại ra, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn.

Hắn một thân ướt đẫm, tóc dài đen nhánh kề sát trên vai, không ngừng nhỏ nước, nhưng trên tay hắn thật sự là chăn...

"Anh... khụ khụ... anh đã đi đâu?" Lục Nguyên suy yếu hỏi.

Angus cười cười, đem chăn mở ra đắp lên người Lục Nguyên, cẩn thận dém chăn kỹ lưỡng cho cô, nói: "Còn lạnh không? Có đói bụng không? Chỗ A Trạch có cháo, ta bưng cho em nhé?"

"Anh bị thương?"

Dù khứu giác có chút không minh mẫn, nhưng Lục Nguyên lại mơ hồ ngửi được mùi máu tươi đang không ngừng quanh quẩn trong hang. Cô theo bản năng nhìn về phía Angus ướt đẫm, nửa người trên của hắn hoàn hảo không tỳ vết, chỉ là chiếc đuôi đứng thẳng có chút không bình thường.

"Sao ta có thể bị gì, ngoan, vừa mới hạ sốt càng phải nghỉ ngơi tốt, ngủ tiếp một lát đi."

Lục Nguyên chần chờ không chịu nhắm mắt, Angus chỉ có thể chiếm cứ trước giường cô, thỉnh thoảng thêm chút củi vào đống lửa sắp tàn. Ánh lửa khô nóng hun chiếc đuôi của hắn đau nhói, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu bắt đầu chảy xuống từ giữa trán.

Nhân Xà dù tiến hóa vẫn như cũ bảo trì đặc tính loài rắn, yêu thích ẩm ướt cùng lạnh lẽo, mà ánh lửa... là thiên địch của bọn họ.

Thế nhưng, nhìn không khí đã ấm áp, Lục Nguyên lại bắt đầu mơ màng sắp ngủ, hắn im lặng, tiếp tục thêm củi lửa, mãi đến sau khi cô ngủ say, hắn mới mở chiếc đuôi của mình ra.

Hắn xác thật đã bị thương, trên vùng biển này chỉ một nơi có thể tìm được chăn. Hắn liều chết đến đó, hết thảy đều rất thuận lợi, đáng tiếc lúc rời đi bị Tiêu Trì đuổi theo.

Phần đuôi rắn cách eo chừng một mét bị mũi tên ngũ giác cắm xuyên, loại vũ khí này bên trên còn cột dây thừng thật lớn, một khi bắn xuyên qua thân động vật sẽ móc chặt vào. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Angus cạy mạnh chặt đứt dây thừng, liều mạng bơi về bên này, sau khi lên bờ mới cắn răng, bắt lấy mũi tên ngũ giác, xả ra tầm nửa mét dây thừng.

Dù một thân huyết nhục mơ hồ cùng máu tươi chảy đầy đất, trong đầu hắn lại chỉ nghĩ đến Lục Nguyên đang run bần bật, cho nên chịu đựng đau đớn, lập tức trở về hang.

Angus chống đỡ thân hình cường tráng, nỗ lực không gây ra tiếng động dị thường, chậm rãi ra khỏi sơn động. Nơi vết thương đã nát nhừ, hắn cần phải nhanh đắp thảo dược vào.

Hắn trước đây cường đại đáng sợ, mà lần này tựa hồ không nhạy, lung lay một hồi mới ra khỏi hang. Lục Nguyên đáng lẽ nên lẳng lặng nằm trên giường, giờ phút này lại căng lên...

May mà Angus cũng không đi quá xa, trên sườn núi gần đó có thảo dược chữa thương mà hắn cần, mạnh mẽ hái vài cái, liền ấn lên trên vết thương đã lẫn lộn máu thịt.

"Shh!"

Mà Lục Nguyên ở phía sau một cái cây cách đó không xa, cắn chặt môi, nhìn hắn đau đớn lại không chịu phát ra tiếng mà yên lặng chịu đựng, trong lòng cô càng thêm nặng nề.

Mấy ngày nay bị bệnh, hắn vẫn luôn chăm sóc bên người, nói những gì, làm những gì, cô kỳ thật đều nhớ rõ ràng. Mà mạnh mẽ như hắn, vào nửa đêm lại ôm cô vốn bất tỉnh nhân sự nhẹ giọng nức nở, cũng thật là ngốc...