Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
____________________________
Cả tháng kế tiếp Vương Tấn không hề đến công ty, một là tránh đầu sóng ngọn gió, hai là trạng huống của thân thể không cho phép anh làm vậy, kỳ động dục giả cứ đến đứt quãng, trong lúc mang thai không thể dùng thuốc ức chế, quanh người lúc nào cũng có hương vị tin tức tố Omega ngòn ngọt, băng dán ngăn tin tức tố mặc dù có hiệu quả, nhưng ra ngoài lâu cũng chẳng che giấu được.
Mấy ngày trước Vương Tấn xuống lầu đi siêu thị, bị một Alpha là nhân viên trong siêu thị nhìn chằm chằm đến phát sợ, anh còn tưởng, chẳng lẽ gặp phải tên biếи ŧɦái đến kỳ cảm nhiễm chạy lung tung à? Sau đó trên đường về, số lượng Alpha ngoái đầu lại nhìn rất nhiều, anh mới phát hiện vấn đề là ở bản thân mình.
Giữa Nhan Tư Trác và Vương Tấn đạt thành một loại cân bằng kỳ diệu, bọn họ nhất trí im lặng về vấn đề “Phá thai”, cứ như chỉ cần không động đến cái kíp nổ nguy hiểm này, sẽ có thể mãi mãi duy trì tình trạng bình yên trước cơn bão, mà bọn họ cũng không biết, giấc mơ bình dị mà mong manh như hoa trong gương, trăng trong nước này, đến khi nào sẽ vỡ tan.
Lúc xế chiều, Tiểu Triệu cùng quản lý hạng mục đến nhà báo cáo công tác, Vương Tấn mặc vào tây trang một lúc, bờ vai dày rộng và đôi chân thon dài bị bó buộc, thế mà lại cảm thấy hơi không quen.
Bình thường lúc ở nhà, anh thường không mặc quần áo, hoặc mặc áo tắm dài lỏng lẻo, tiện cho Nhan Tư Trác cởi sạch, thỏa mãn nhu cầu không có quy luật cũng chẳng có chừng mực của cơ thể mình.
“Tôi đã xem qua kế hoạch rồi, không có vấn đề gì, cứ làm như vậy đi.” Vương Tấn ký tên mình ở trang cuối cùng, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, thẳng tắp như tùng bách. Anh nhã nhặn khép tư liệu lại, đưa trả lại cho người phụ trách, cười nhàn nhạt, “Lần sau báo cáo công việc không cần phải qua đây, mở phòng họp online là được, bảo Tiểu Triệu chuẩn bị trước.”
Khí thế của Vương Tấn quá mạnh mẽ, làm người phụ trách hơi co quắp, “Vậy Vương tổng, tôi không quấy rầy ngài nữa.”
Ánh chiều tà đỏ rực bên cửa sổ, hoàng hôn bị mây che lấp. Nhan Tư Trác ôm máy tính ngồi cạnh ban công, ngắm sườn mặt Vương Tấn chìm trong vầng sáng, bóng của hàng mi dày rũ xuống, khóe miệng hơi cong lên, ôn nhu đến kỳ lạ.
Vương Tấn bỏ đi lớp ngụy trang khi xã giao, khuôn mặt hiện lên vài phần biếng nhác, anh bước đến trước mặt hắn trong ánh mắt tìm tòi chăm chú của Nhan Tư Trác, vươn tay ra xoa xoa vành tai hắn, “Nhìn cái gì?”
Nhan Tư Trác mất dần cảm giác mới mẻ, trí não cuối cùng cũng khó khăn lắm mới từ phía dưới trở về đại não, mấy ngày nay ở nhà với Vương Tấn, hắn bắt đầu tự hỏi, hắn và Vương Tấn rốt cuộc là quan hệ gì?
Hắn thừa nhận, bản thân ban đầu chỉ rất “hứng thú” đối với Vương Tấn, như đang chơi với thú cưng vậy, có lẽ còn bị lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của Alpha quấy rối, cho đến khi hắn phát hiện Vương Tấn là Omega, không kiềm chế được mà chinh phục anh, chiếm lấy anh, lại ảo não phát hiện ra trong quá trình này, trừ lúc da thịt thân cận, thái độ của Vương Tấn đối với hắn chưa bao giờ thay đổi, thậm chí ngay cả chuyện mang thai, cũng chưa thể làm Vương Tấn mềm lòng chút nào.
Trừ khi ở trên giường.
Nhan Tư Trác ngước lên nhìn Vương Tấn, ngửi ngửi bàn tay, cổ tay anh, dùng đôi môi khô khốc cọ cọ, “Nhìn anh.”
“Suốt ngày ở trong nhà với tôi, không thấy chán hả?” Vương Tấn kéo kéo ống quần tây, ngồi xuống sàn nhà với hắn, ánh mắt liếc liếc về phía đũng quần hắn, “Cậu lăn từ bên đó về đây, đừng nói thật sự chỉ để làm mấy việc vớ vẩn này nhé?”
Nhan Tư Trác để máy tính sang một bên, nâng cằm Vương Tấn lên đánh giá, như là nhà sưu tập đồ cổ đang đánh giá một kiện bảo vật quý giá, đột nhiên nở nụ cười, “Vương Tấn, dượng đừng có mà tự kỷ thế.”
Vương Tấn hơi nhếch mày, bàn tay lơ đãng sờ vào trong ngực Nhan Tư Trác, hơi thở nóng bỏng của Nhan Tư Trác lướt qua da thịt anh, làm anh có phần thoả mãn, “Không thì?”
“Cha tôi có chuyện làm ăn ở đây, ông ấy không có thời gian rảnh, nên kêu tôi qua đây xử lý.”
Vương Tấn có hơi ngoài ý muốn, “Cậu còn làm được cả việc này à?”
Nhan Tư Trác ôm eo Vương Tấn, kéo vào trong lòng, ngửi từ gáy của anh xuống phía dưới, thuận tay xé mở băng dán che tuyến thể, tin tức tố Omega nhàn nhạt từ từ toả ra, như là bánh ngọt đột nhiên bị bỏ đi chiếc l*иg che phủ, làm cổ họng hắn phát khẩn, “Chuyện tôi làm được không chỉ có nhiêu đó.”
Vương Tấn dựa vào vai Nhan Tư Trác, hít một hơi thật sâu hương vị trên người hắn, cảm thấy hơi choáng váng, túm lấy vạt áo Nhan Tư Trác thật chặt, “Cậu sao cứ thích tìm việc cho mình thế nhỉ?”
Cũng nhờ mấy lời dặn bác sĩ đáng chết của Quan Triều, gần đây bọn họ không làm đến cuối, đa phần là Nhan Tư Trác dùng tay giúp Vương Tấn ra, sau đó tự mình đi WC giải quyết --- Hắn không dám để Vương Tấn giúp hắn, sợ không kiềm chế được, làm Vương Tấn đến đau bụng.
Nhan Tư Trác vói tay vào phía sau thắt lưng Vương Tấn, men theo sống lưng sờ xuống dưới, vuốt ve cặp mông to tròn no đủ, làm ra một tiếng thở gấp đè nén, “Vương Tấn, Omega thích ra vẻ đứng đắn mà quyến rũ người khác như dượng, tôi thật sự mới thấy lần đầu đó.”
Vương Tấn ngẩng lên hiện ra khuôn mặt ửng hồng, bị Nhan Tư Trác mạnh mẽ hôn lấy, hai ngón tay hung hăng cắm vào hậu huyệt ướŧ áŧ, ra vào thật thô bạo, “Cảm giác bị tôi dùng tay làm thế nào, lần nào dượng cũng ra nhiều nước như thế…. Có bằng cảm giác lúc cho vào thật không, hửm?”
Vương Tấn mềm nhũn trong lòng Nhan Tư Trác, bị dùng tay làm đến run rẩy liên tục, bắp đùi run run khép lại, muốn chống lại kɦoáı ƈảʍ quá mức mãnh liệt.
Nhan Tư Trác ghì chặt thắt lưng Vương Tấn, nhanh chóng nhét vào thêm một ngón tay, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt, xoay tròn ma sát, làm Vương Tấn đến ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ, chịu không nổi mà vặn vẹo, “Ưm, ….Nhẹ, nhẹ chút--”
“Dượng, rõ ràng dượng thích tôi làm dượng thế mà….” Đũng quần Nhan Tư Trác căng cứng, chịu đựng đến đổ mồ hôi, hắn cắn chặt răng, ngón tay thô ráp hung hăng ma sát vào điểm G, nháy mắt bị lối vào mềm nhuyễn hút chặt, thân thể Vương Tấn giật bắn lên, bên trong điên cuồng cắn chặt lấy, bị kɦoáı ƈảʍ như điện giật làm cao trào.
Nhan Tư Trác rút ngón tay ướt đẫm ra, đáy mắt hừng hực đỏ sậm, hắn quả thật phải sử dụng tất cả sức lực, mới khiến bản thân thở hổn hển đẩy Vương Tấn ra, lắc đầu thật mạnh, đứng dậy đi buồng vệ sinh.
Bộ dạng mềm nhũn như bùn này của Vương Tấn, hắn mà xem nhiều thêm chút sẽ đánh mất lý trí mất.
Vừa định bước đi, góc áo của Nhan Tư Trác đã bị kéo nhè nhẹ, chỉ nghe Vương Tấn nói khàn khàn sau lưng. “Lại đây…”
Vương Tấn duy trì tư thế nửa quỳ, thấy Nhan Tư Trác không phản ứng lại đứng đơ tại chỗ, đầu gối lết lên trước hai bước, dùng đầu ngón tay hơi run cởi bỏ thắt lưng Nhan Tư Trác, tính khí nóng bỏng bên trong lập tức nhảy bật ra, mặt đối mặt với Vương Tấn. Tin tức tố của Alpha trong không khí nhanh chóng trở nên nồng đậm, làm Vương Tấn lại bắt đầu chịu không nổi mà ướŧ áŧ.
Anh nhìn chằm chằm thứ kia, vươn tay cầm lấy thân của nó, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, há miệng ngậm vào.
Da đầu Nhan Tư Trác nhất thời nổ tung, kɦoáı ƈảʍ bị khoang miệng ngậm lấy chạy dọc xương sống lên thẳng đại não, làm hắn choáng váng đầu óc, du͙ƈ vọиɠ chinh phục bành trướng thậm chí vượt qua kɦoáı ƈảʍ sinh lý, như bão táp mưa sa quét qua linh hồn, làm chỗ sâu nhất trong tim hắn nứt toạc, điên cuồng đập liên hồi.
Người đàn ông đang chôn mặt giữa hai chân hắn, thế mà lại là cái vị Vương Tấn lúc nào cũng kiêu ngạo, vĩnh viễn cao cao tại thượng kia!
Vương Tấn chưa từng làm thế này cho người khác, nhưng cũng được hầu hạ nhiều, hiểu kha khá. Chẳng qua anh xem nhẹ kích thước lớn nhỏ của Nhan Tư Trác, anh vừa mới ngậm vào phần đỉnh, đã bị đâm thẳng đến cổ họng, nghẹn đến muốn nôn ra, cử động cũng khó khăn.
“Mẹ nó, cậu….”
Nhan Tư Trác dùng hết tất cả sự tự chủ, mới nhịn không cử động hông, một màn có thể làm kẻ khác phụt máu mũi trước mắt này làm hắn tìm không được từ ngữ để hình dung.
---Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ, Vương Tấn mặc tây trang nửa quỳ trước mặt mình, thắt lưng duyên dáng vểnh lên, làm mông càng thêm căng tròn, nút áo sơmi cởi mấy cái, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mà miệng của anh đang bị tính khí của mình nhồi đầy, hít thở không thông làm hai má đỏ lên, khoé mắt ướŧ áŧ, mờ mịt nhìn về phía mình.
Nhan Tư Trác nhìn xuống Vương Tấn từ trên cao, xoa xoa lung tung lên mặt anh, lại nắm lấy cằm anh, âm thầm thúc giục anh.
Vương Tấn dùng một tay xoa bóp tinh hoàn, một tay xoa vuốt phần ƈôи ŧɦịŧ còn lộ ra bên ngoài, chiếc lưỡi mềm mại đảo quanh mã nhãn, liếʍ tính khí của Nhan Tư Trác đến trong suốt bóng bẩy, sau đó bắt đầu ra ra vào vào. Theo tần suất hô hấp, khoang miệng của anh hút vào như trẻ con mυ"ŧ sữa, làm Nhan Tư Trác nảy cả gân xanh trên trán, mạch máu đều sắp vỡ tung.
Nhan Tư Trác cuối cùng cũng nhịn không được, năm ngón tay của hắn cắm sâu vào tóc anh, hơi thúc hông, nhẹ nhàng đâm vào cổ họng căng chặt, đâm đến mức đôi mắt Vương Tấn hồng lên, không ngừng phát ra tiếng “Ưm ưm” trầm khàn.
Quai hàm Vương Tấn cực kỳ mỏi, khoé miệng cũng bỏng rát, anh đang định lùi ra nghỉ ngơi trong chốc lát, tính khí Alpha thô to như một thanh hung khí, đột nhiên đâm thẳng vào cổ họng đã sắp đến cực hạn, mạnh mẽ chen vào hơn phân nửa, nước mắt Vương Tấn nháy mắt trào ra, anh khụ mấy tiếng muốn lùi về sau, lại bị Nhan Tư Trác nắm lấy tóc, dùng tư thế này hung hăng đâm vào vài cái.
“Dượng… Ngoan, đừng nhúc nhích…” Nhan Tư Trác ấn gáy Vương Tấn, giọng nói cực kỳ khàn, “Sắp xong rồi, sắp xong rồi….”
Nhan Tư Trác chưa từng nghĩ tới, có một ngày Vương Tấn sẽ quỳ dưới sàn nhà, dùng tư thế thần phục mà dùng miệng làm cho mình, hắn quả thực hưng phấn đến phát điên.
Vương Tấn chống lấy đùi Nhan Tư Trác, mông đã cực kỳ ướŧ áŧ, anh cố gắng ngẩng lên, làm cho thanh hung khí kia càng ra vào dễ dàng hơn, càng sớm chấm dứt cuộc chinh phạt từ một phía này.
Nhan Tư Trác quên cả việc nói mấy lời nhục nhã, chỉ lặp đi lặp lại ma sát, lực đâm vào càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, Vương Tấn bị hắn đâm cho hai mắt đẫm nước mắt mơ hồ, không biết qua bao lâu, đến cả môi anh cũng bị hắn đâm đến run rẩy, mới cảm giác ƈôи ŧɦịŧ phồng lên. Ngay sau đó miệng trống không, đường hô hấp ngay lập tức tràn vào lượng lớn không khí trong lành.
Nhan Tư Trác nhanh chóng cầm hành thân, bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi lên mặt Vương Tấn, thích đến cùng cực, thở ra một hơi dài.
Mẹ nó, Vương Tấn con người này, thật sự rất thiếu làm.