Trước khi nhảy lầu tự sát, mẹ của Phương Phức Nùng đã đặt tên cho con trai còn đang quấn tã của mình, khi ấy bà còn rất cao thượng nghĩ rằng tên như vậy có nghĩa là “tặng người hoa hồng, tay vẫn vương hương”, nhưng chẳng thể nào ngờ được Phương Phức Nùng khi lớn lên trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại trở thành một thằng khốn nạn “đâm lén người tay không dính máu”.
Phương Phức Nùng kia tự cho rằng có thể sống một đời phong lưu vui vẻ, ngờ đâu lại gặp phải vận nạn lớn nhất đời mình vào tuổi ba mươi ba. Mà kẻ hắn đυ.ng vào lại là một tên khốn rất khó lấy lòng.