Chương 38: Thần trợ công khóc
Sáng ngày hôm sau, Hoàng Khả Khả đi xuống tầng, theo quán tính liếc nhìn Thẩm Gia Minh, lập tức đắc ý ngẩng cao đầu, bộ dáng vừa được ăn mật. Nguyên nhân trong đó làm sao Thẩm Gia Minh không biết, cô thầm mắng Hoàng Khả Khả là chó ngốc. Đáng tiếc, mình giúp hắn nhiều như vậy mà vẫn bị coi là tình địch.Cô nàng lén kéo Hoàng Khả Khả qua nói chuyện, còn cẩn thận nhìn sắc mặt hắn.“Anh có biết quan hệ của tôi và Diêu Phong không?”Hoàng Khả Khả cười nhạo, “Bây giờ Diêu Phong là của tôi rồi.”Thẩm Gia Minh hít sâu một hơi, “Được, vậy tôi nói cho anh biết. Từ rất nhiều năm trước tôi đã ở cạnh Diêu Phong, cảm tình rất tốt. Dù người khác có nói gì với y, y cũng sẽ lấp liếʍ cho qua. Những năm trước y không có lòng tin vào tình yêu cũng không muốn yêu ai cả, hai người bọn tôi vẫn luôn độc thân, mỗi người yên lặng làm chuyện của mình. Mãi đến khi tôi gặp anh…”
Hoàng Khả khả ban đầu còn khịt mũi coi thường, nghe đến câu cuối cùng bỗng nóng nảy, ánh mắt nhìn Thẩm Gia Minh có phần kỳ lạ. “Cô định làm gì? Tôi đã nói tôi có Diêu Phong rồi, sẽ không hứng thú với cô đâu.”Thẩm Gia Minh tức ói máu, “Anh đừng làm tôi buồn nôn! Tôi nhìn anh trời sinh trung khuyển, lại rất chân thành với Diêu Phong nên mới bằng lòng giúp anh theo đuổi anh ấy. Nhờ có tôi nên anh theo đuổi Diêu Phong mới được thuận lợi như vậy, anh còn không mau cảm ơn đi?”Hoàng Khả Khả đần mặt không hiểu gì.“Mà anh đấy đừng lúc nào cũng giả vờ giả vịt nữa. Thứ nhất, anh tuyệt đối không được phép lừa dối hay phản bội Diêu Phong, anh ấy không thể chịu đựng thêm tổn thương nào nữa. Thứ hai, Diêu Phong luôn không có cảm giác an toàn, có một số việc… chính anh cũng biết rồi, đừng ép anh ấy, để anh ấy từ từ tiếp nhận. Hơn nữa, Diêu Phong rất dễ mềm lòng.”
Hoàng Khả Khả biết Thẩm Gia Minh nói lừa dối và phản bội là muốn nhắc đến chuyện gì. Hắn cũng biết Diêu Phong không chịu nổi chuyện đó lặp lại lần nữa, hắn nhất định sẽ bảo vệ y, không để y bị tổn thương dù chỉ một chút. Thậm chí hắn còn muốn đem kẻ đã lừa dối Diêu Phong kia dồn vào chỗ chết… Ừ, Hoàng Khả Khả gật đầu với điều cuối cùng, Diêu Phong rất dễ mềm lòng, đây là một lợi thế nhưng y tuyệt đối không thể nhẹ dạ với người khác ngoài hắn.“Tôi biết rồi. Vậy còn cô? Trở thành “Quý tộc độc thân” nhiều năm như vậy, khi nào thì thăng cấp?”Cũng bày đặt làm trợ công? Lại còn “Quý tộc độc thân”? Trong lòng Hoàng Khả Khả thầm cười nhạo Thẩm Gia Minh. Nhưng cô nàng đúng là rất biết nhìn người, thấy hắn liền quyết định giúp hắn theo đuổi Diêu Phong, vậy xem ra hắn rất đáng tin. Hoàng Khả Khả tự kỷ nghĩ.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”Đột nhiên Diêu Phong xuất hiện khiến Thẩm Gia Minh và Hoàng Khả Khả giật nảy mình.“Bên ngoài đông khách như thế lại dám trốn việc. Có phải không muốn lĩnh lương nữa không?”Y đạp vào mông Hoàng Khả Khả, đá văng hắn ra ngoài.“Mau ra ngoài bê đồ ăn.”“Được được! Tôi lập tức đi đây.”Hoàng Khả Khả xoa xoa cái mông đau, vội chạy ra ngoài, để lại Thẩm Gia Minh và Diêu Phong hai mặt nhìn nhau.Diêu Phong nhìn chằm chằm Thẩm Gia Minh, mắt khẽ nheo lại, xem thấu nỗi sợ hãi trong lòng cô.“Này, nhìn gì mà nhìn…”Diêu Phong nhìn Thẩm Gia Minh, ánh mắt bình tĩnh ung dung như biển lặng trước cơn bão, Thẩm Gia Minh không chịu nổi đành khai ra.“Em sai rồi…”Nước mắt nói chảy là chảy, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn đáng thương vô cùng. Diêu Phong làm vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng hỏi.“Sai chỗ nào?”Thẩm Gia Minh oan ức ngẩng đầu nhìn Diêu Phong, đáng tiếc y không hề trúng chiêu, chẳng thèm thương hương tiếc ngọc tí nào.“Em không nên… không nên lừa anh, giúp người ngoài…”Diêu Phong cười phì một cái, đây mà là nhận lỗi à? Xem ra Thẩm Gia Minh không biết mình sai ở đâu, làm cô nhọc lòng rồi.Thẩm Gia Minh bị nụ cười kia làm tủi thân, nước mắt cá sấu biến thành thật. Cô bực bội nói: “Anh cười gì mà cười? Chuyện này đáng cười thế sao?” Mũi cũng đỏ lên.Diêu Phong ôm lấy cô, sờ sờ đầu cô.“Được rồi, đừng khóc nữa. Em vất vả rồi.” Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương