Tiếng hét của đám người A Ma đang đuổi theo phía sau, lần này nếu bị bắt lại chắc chắn kết cuộc của cô và Quỳnh Lam sẽ không tốt đẹp gì cho lắm! Quỳnh Lam thể lực cũng không tốt còn cô thì mới bị thương khỏe lại nên tốc độ chạy làm sao thoát được với bọn họ, A Ma dùng khinh công bay về phía trước chặn ngay con đường duy nhất để thoát thân của bọn họ, hắn cười nói:
- Không nghĩ lại có thể tái ngộ với cô nương trong hoàn cảnh như thế này, Tâm Ý mời theo ta ghé thăm Bắc Triều một lần.
Tâm Ý vừa thở vừa nhìn xung quanh, đám người kia chắc do trúng độc nên chạy không kịp theo họ chỉ có cái tên A Ma này sao vẫn không trúng độc, cô định sẽ ném bột vào hắn thêm lần nữa rồi chạy đi, đang định thực hiện kế hoạch thì hắn đã phát hiện ra ngay lập tức đánh rớt túi bột trắng cô còn cầm trên tay xuống, lực đạo khá mạnh làm tay cô đỏ cả lên, Tâm Ý lui nhanh về sau kéo tay Quỳnh Lam chạy tiếp thì cô ấy đã ngồi xuống, nói:
- Ta… ta… đi không nổi nữa rồi. Hay ngươi chạy trước đi sau đó đưa người đến cứu ta!
- Tôi sẽ đẩy cô xuống suối, sau đó lội qua bên kia rồi tìm đường về doanh trại, chạy thật nhanh không được quay đầu lại, tôi tự lo cho bản thân mình được cô yên tâm đi. Nhớ chưa!
Quỳnh Lam lắc đầu không đồng, nhưng Tâm Ý đã quyết, bị bắt một người sẽ dễ tìm đường trốn hơn là hai người. Không để Quỳnh Lam nghĩ nữa cô đẩy mạnh cô ấy xuống suối, sau đó chạy thật nhanh đến ngăn A Ma lại, cô không ngần ngại mà ném thêm 2 chai dược về phía hắn, chỉ là mấy võ mèo làm gì có thể làm ảnh hưởng đến hắn, A Ma chỉ bằng một cái xoay người đã đánh rớt mấy lọ dược và tóm được cánh tay của Tâm Ý mà kéo đi.
Quỳnh Lam sau một hồi ngụp lặn trong suối rốt cuộc cũng sang được bờ bên kia và chạy thật nhanh tìm đường về quân doanh.
A Ma bắt được Tâm Ý trở về ôm Tâm Ý trên ngựa hắn cười nói:
- Ta không ngờ lại có thể gặp ngươi sớm như vậy!
- Ta cũng khôn nghĩ là quốc vương của một nước lại có thể bắt ép nữ tử làm con tin trên chiến trường!
- Ha…ha…ha… chỉ là trao đổi chút điều kiện với Dạ Hoàng mà thôi, ngươi nghĩ hắn sẽ vì ngươi mà cắt đất cho Bắc Triều ta hay không?
- Trước kia các ngươi sinh sống thế nào thì cứ như vậy mà sống, thay vì chém chém gϊếŧ gϊếŧ lẫn nhau tại sao không mở rộng quan hệ ngoại giao trao đổi mua bán, cứ phải đấu tranh giành giật từng mảnh đất, ngươi có biết khi chiến tranh xảy ra dù thắng hay bại thì ngươi cũng sẽ bị hao tổn binh lực, tài lực và nhân lực …
- Nữ nhân như ngươi cũng am hiểu nhiều về vấn đề này quá nhỉ!
Tâm Ý nhìn A Ma khinh thường nói:
- Ủa nữ nhân chứ có phải quái nhân đâu mà không biết mấy chuyện này!
Về đến quân doanh của Bắc Triều, Hàm Ly đi thẳng đến chỗ của Tâm Ý định ra tay dạy dỗ cô ấy nhưng đã bị A Ma ngăn cản, giọng hắn có chút mata kiên nhẫn nói:
- Đủ rồi, ngươi đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa!
- Ngươi bênh vực ả!
Tâm Ý nhìn Hàm Ly đang nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cô ta nghiến răng nói:
- Cũng tại vì ả ta mà Dạ Hoàng dám sang bằng Vọng Nguyệt Cốc của ta, ngày mai ta sẽ lấy máu cô ta tưới trước linh cửu của những con dân của ta!
Nghe cô ta nói mà Tâm Ý khóc không thành tiếng, bản thân cô có biết cái gì đâu mà giờ hóa ra lại bị cô ta kết thù lớn như vậy, cô nói:
- Hàm Ly, cô có hiểu lầm gì không! Tôi tay trói gà còn không chặc sau lại có khả năng sang bằng được Vọng Nguyệt Cốc.
- Ngươi câm miệng! Là ngươi phá vỡ kế hoạch của bọn ta nên giờ ta mới rơi vô thảm cảnh này! Ngươi hãy chờ đó, ngày mai thôi ta sẽ tiễn ngươi một đoạn. haa…