Hàng loạt những dãy lụa trắng giăng ngang dọc giữa bầu trời đêm, như muốn cuốn lấy Lạc Phong vòng dây ngày một siết chặc, hắn cầm truyền kiếm trên tay bay ngang dọc trên những dãy lụa trắng cứ như một con đại bàng lớn đang săn lùng con mồi, ánh mắt sắc bén trong màn đêm đầy sát ý, hắc bào tung bay trong gió không hổ danh là sát thủ số 1 trong hắc đạo cánh tay đắc lực của thái tử.
Tâm Ý nghe tiếng đánh nhau bên ngoài mà trong lòng nóng như lửa đốt, giọng gấp gáp cô nói:
- Thái tử, ngài không cho thêm người giúp Lạc Phong!
Dạ Hoàng lúc này chỉ lo băng bó vết thương cho Tâm Ý mọi việc xung quanh hắn gần như không để tâm, hắn nhẹ giọng nói:
- Không cần, thêm người chỉ làm vướng tay chân hắn thêm thôi!
Băng bó xong cho Tâm Ý thái tử mới cho cô ra bên ngoài xem nhưng với điều kiện chỉ được ở bên cạnh hắn, thái tử chỉ ngồi uống trà trong phòng nhìn ra khoảng sân rộng lớn đang diễn ra hỗn chiến cứ như là đang xem phim hành động, bản thân Dạ Hoàng võ công cao cường chỉ cần liếc ngang thì biết thắng bại thế nào, còn với cô chỉ là một người bình thường bắt cô ngồi như hắn để xem bọn họ đánh nhau thì thôi khỏi luôn đi!
Cái này đúng kiểu đi xem hát kịch ở mấy nhà hát lớn mà được ngồi tận ở xa tít trên lầu cao! Lạc Phong đã đánh bại gần như tất cả những cung nhân của Vọng Nguyệt Cốc, lúc này Hàm Ly mới xuất chiêu đánh tới hàng loạt phi tiêu từ trong ống tay áo bay liên tục về phía Lạc Phong, hắn xoay một vòng trên không trung trường kiếm uống lượn như một con rắn thành công đánh hạ phi tiêu xuống đất, cô ta cũng không thua kém những xúc tu tơ tầm bất ngờ từ tay áo bay ra xoay quanh Lạc Phong, dù hắn có dùng truyền kiếm chém liên tục cũng không đứt rời, Hàm Ly nhếch môi cười đầy thâm ý, mắt thấy đã trói buộc được Lạc Phong, Hàm Ly nhanh như cơn gió phóng tới chỗ Tâm Ý tung một loạt ám tiễn, tình huống đánh úp bất ngờ Lạc Phong rút chủy thủ ở thắt lưng cắt một đường nhỏ làm điểm tựa sau đó rạch thẳng tới xé toạc sợi dây tơ tầm ra làm đôi nhưng vẫn không kịp trước uy lực của những ám khí!
Chỉ nghe tiếng "leng keng" của kim châm rớt xuống sàn nhà, nhưng không hề thấy Thái Tử động tay tách trà trên tay hắn lúc này đã cạn, là hắn đã hắc nước trà làm tấm bia chắn trước Tâm Ý, cản lại một loạt những mũi kim châm chứa đầy độc tính. Một tay kéo Tâm Ý về ghế hắn đang ngồi, giọng lạnh lẽo nói với người bên ngoài:
- Càn rỡ! Chỉ có như vậy mà muốn hại người của bổn vương!
Kèm theo đó là một cỗ cuồng phong đánh bay Cung chủ Vọng Nguyệt Cốc ra tận cửa viện, cô ta còn ối ra một ngụm máu, biết bản thân không đánh lại Dạ Hoàng ả ta cùng động bọn ném một trái pháo khói rồi biến mất trong màn sương.
Dạ Hoàng nhìn đến Tâm Ý đang đứng ngây ngốc ở bậc cửa nhìn cảnh hoang tàn xung quanh cô không khỏi thở dài, về sau kế hoạch làm quần chúng chắc là đổ vỡ. Hắn đi đến nhẹ cốc đầu cô giọng điệu cưng chiều:
- Đứng ở đây làm gì vào dọn thức ăn lên, ta đói rồi!
- Ngài vẫn còn ăn vô sao?
- Ngươi nói lí do để ta ăn không ngon miệng?
Tâm Ý lắc đầu, cũng phải đối với hắn ngồi lên đến vị trí như thế có chuyện gì mà không trải qua! Chỉ có cô là lần đầu được trải nghiệm có phần hơi không thích ứng kịp, kẻ thì chết được khiêng đi, người còn sống bị thương thì nhốt lại đợi tra khảo.... ở cái thế giới này cái mạng nhỏ của nhân vật quần chúng như cô cũng khó bảo toàn! Còn may là có ôm được đùi của thái tử!