Lòng ngực ấm áp, Kỷ Đường choáng váng, trong lúc trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại, cậu bỗng có cảm giác "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?"
"Cậu không sao chứ?" Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
Kỷ Đường theo bản năng ngẩng đầu lên, ngây người ra khi ánh mắt chạm phải Lục Thanh Hòa.
Sao Lục Thanh Hòa lại ở đây!?
Điều quan trọng nhất là, Kỷ Đường - một người hướng nội - lúc này trong đầu không hề có bất kỳ câu nào xã giao để ứng phó với Lục Thanh Hòa, chỉ có một câu duy nhất——
Mùi hương trên người Lục Thanh Hòa thơm quá.
Trong mùi hương gỗ tuyết tùng hơi đắng, hương hoa hồng ở tầng hương giữa được giấu kín rất khéo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt ngào đặc trưng của nó.
Lục Thanh Hòa nhìn chàng trai đang mở to mắt trong đôi đồng tử đen láy của mình, thầm nghĩ sao mỗi lần gặp cậu ta, cậu ta đều có vẻ ngơ ngác dễ bắt nạt như đang ở ngoài hành tinh vậy.
Lần trước bị một người đàn ông kỳ lạ quấy rối, lần này thì dẫm hụt cầu thang...
Nhưng Lục Thanh Hòa vốn ghét những kẻ ngốc nghếch lại không hề có ác cảm với chàng trai gầy gò tên Kỷ Đường trước mặt.
Chỉ cảm thấy... Cậu nhóc này gầy quá đáng thương, eo nhỏ đến mức dường như có thể dùng hai tay ôm trọn.
Lục Thanh Hòa từ từ thu lại bàn tay vừa rồi vì quá sốt ruột mà đặt lên eo Kỷ Đường, hỏi lại lần nữa: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, cảm ơn!" Kỷ Đường hoàn hồn, lập tức lùi lại hai bước, cúi đầu thật sâu.
Lục Thanh Hòa suýt nữa bị cú cúi đầu bất ngờ này của cậu làm cho đυ.ng trán: "...Sau này cẩn thận hơn nhé."
Một lượng lớn đạn mạc bàn luận về bá tổng đã cuốn trôi hết những đạn mạc trước đó, chỉ còn sót lại vài dòng chưa bị đẩy lên.
【Vợ ngốc của streamer suýt nữa bị công của cặp mẹ kế - con riêng kia phát hiện rồi, may quá!】
【Đúng vậy, bước chân của Văn Thời Yến nhanh hơn streamer, nếu streamer đi về phía sảnh tiệc chắc chắn sẽ bị phát hiện】
【Vừa nãy thật sự rất kí©h thí©ɧ, sau này còn xem được cặp này nữa không?】
【Tôi cũng muốn xem bọn họ lén lút làm chuyện này chuyện kia sau lưng chồng/bố】
"Xin lỗi xin lỗi," Kỷ Đường áy náy nói: “Không đυ.ng trúng anh chứ?"
Lục Thanh Hòa khựng lại, sau khi Kỷ Đường nói lời cảm ơn lần nữa mới mở miệng: "Tôi không sao, sao cậu lại chạy đến đây?"
Năm phút sau.
Bức tường hoa cao khoảng ba mét bao quanh một góc tòa nhà chính của khách sạn, những chiếc lá thường xuân dày và xanh mướt, càng thêm sâu thẳm trong màn đêm, dây leo đung đưa theo gió, phát ra tiếng xào xạc.
Những cánh hoa tử đằng tỏa ra hương thơm thoang thoảng, điểm xuyết những chấm xanh tím giữa những tán lá xanh.
"Yến Tử, cậu làm tớ tìm mệt muốn chết đấy." Giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên từ bóng tối, âm u và kỳ quái.
Tay Văn Thời Yến đang châm thuốc bỗng run lên, tia lửa vẽ một đường cong trong bóng tối: "Thanh Hòa??"
Lục Thanh Hòa bước ra khỏi bóng râm của bức tường, đi đến bên cạnh Văn Thời Yến: "Xin lỗi, tháng trước tớ bận rộn với việc huy động vốn và triển khai ứng dụng mới, hôm nay mới biết... chuyện nhà cậu."
Văn Thời Yến kẹp điếu thuốc một cách phóng khoáng, đúng chuẩn dáng vẻ công tử bột, nhưng chói mũi đỏ ửng đã phản ánh tâm trạng của anh ta: "Không sao, tớ biết cậu đang bận, nếu không cậu nhất định sẽ nói cho tớ biết."
Bàn tay Lục Thanh Hòa đặt lên vai đối phương siết chặt hơn, muốn truyền đạt sự an ủi của mình qua cách này: "...Hứa Nặc Khanh đâu."