"Em cố ý đúng không, em chính là thích lúc làʍ t̠ìиɦ thể hiện trước mặt người khác, em thật hư hỏng..." Phó Trần nhẹ nhàng đánh cậu ta một cái.
Kỷ Đường: ?
Hôm đó cậu vốn hẹn với Phó Trần cùng nhau đón giao thừa, đến hơn mười giờ tối, Phó Trần lại gọi điện nói cậu ấy không khỏe, không thể đến được.
Lúc đó, Kỷ Đường nghe giọng cậu ấy vừa yếu ớt vừa run rẩy, còn lo lắng dặn dò cậu ấy phải đi bệnh viện khám, uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe các kiểu.
Vậy nên lúc đó... kỳ thực Phó Trần đang làm chuyện đó với em kế? Còn bị làm đến ướt đẫm nước mắt rêи ɾỉ không ngừng?
Vậy nên lúc gọi điện thoại cho cậu, giọng nói mới thở dốc kèm theo tiếng khóc như vậy?
Chẳng lẽ lúc đó trong cái đó của Phó Trần còn đang ngậm cây đại bảo bối của em kế...?
Mình đã lo lắng như vậy mà!
Kỷ Đường lập tức cảm thấy như bị rút cạn sức lực, vội vàng véo mạnh vào huyệt nhân trung rồi ngồi xuống.
Được rồi được rồi, tôi lại thành một phần trong màn kịch của mấy người đúng không.
Thế giới này tôi thật sự không muốn ở lại nữa, một ngày cũng không muốn.
Khu trung tâm phồn hoa náo nhiệt của thành phố, sừng sững những tòa nhà chọc trời hùng vĩ tráng lệ.
Khung kim loại với những đường nét tinh xảo phác họa đường nét kiến trúc, những bức tường kính phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh.
Khi Kỷ Đường mặc trang phục sinh viên bước vào thang máy của tòa nhà giống như cái mở nút chai này, cậu mới cảm thấy cách ăn mặc của mình thật lạc lõng.
Những người khác đều mặc đồng phục công sở, chỉ có cậu mặc quần jean áo phông trắng, thậm chí còn đội mũ che nắng...
Sảnh ngoài thang máy vẫn tấp nập người qua lại, những tấm kính lớn mang phong cách hiện đại phản chiếu ánh nắng rực rỡ vào bên trong.
"...Lục tổng?" Người đàn ông trung niên hơi béo ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai đang nghiêng đầu trầm tư, nhất thời không biết nên làm gì.
Người đàn ông cao lớn trước mắt tuy tuổi đời còn trẻ, mới ngoài hai mươi, nhưng lại có thủ đoạn sấm sét và đầu óc kinh doanh phi thường.
Người đàn ông trung niên không biết anh ta đột nhiên dừng lại là vì lý do gì, chỉ có thể run rẩy chờ đợi, một lúc lâu sau mới lên tiếng nhắc nhở.
Người đàn ông trẻ tuổi với đường nét rõ ràng nhìn về phía cửa kim loại thang máy đã đóng, gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nhiên như băng tuyết tan chảy, nở một nụ cười: "Không sao, đi thôi."
Người đàn ông mặc veston may thủ công nhanh chóng rời đi bằng thang máy VIP, nhưng cuộc thảo luận về anh ta trong sảnh vẫn chưa kết thúc.
"Đó là Lục Thanh Hòa phải không? Ngoài đời còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa!"
"Năm nay anh ta đã lọt vào danh sách người giàu của Hồ Nhuận rồi, còn trẻ tuổi đẹp trai như vậy, đúng là kim cương vương lão ngũ."
"Nhà họ Lục vốn dĩ cũng nằm trong danh sách mà? Chỉ là anh ta có bản lĩnh, lại tự mình khởi nghiệp thành công."
"Cũng đúng, tài nguyên mà người như anh ta sở hữu, không phải chúng ta có thể so sánh được..."
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 35, Kỷ Đường đi đến quầy lễ tân, chỉ thấy trên bức tường phía sau có ghi năm chữ "Công ty giải trí Thủy Mật Đào".
"Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?" Cô lễ tân nở nụ cười lịch sự.
Kỷ Đường lấy ra danh thϊếp: "Tôi là trợ lý tạm thời do Vương tổng giới thiệu, tôi tên là Kỷ Đường."
Vương tổng mà Kỷ Đường nói là bạn của mẹ cậu, cô ấy làm việc tại công ty giải trí này.