"Nếu anh muốn tránh né, anh sẽ không đi du lịch Đông Bắc cùng em!" Phó Trần nghiêng đầu nhìn cậu ta, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau như có tia lửa bắn ra.
Phó Trần vốn dĩ có chút tức giận, nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu xám xanh kia, đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu nhưng lại ướŧ áŧ và tủi thân, cậu lại không thể nào tức giận nổi.
Nụ cười của cậu em kế càng thêm sâu xa: "Em biết, anh đã nói dối tất cả mọi người để được gần gũi em mỗi ngày. Anh căn bản không đi du lịch tốt nghiệp, mà là ở bên em, ngày ngày triền miên..."
Kỷ Đường đang nghe lén bên ngoài: "..."
Chuyến du lịch tốt nghiệp nói là chuyện của kỳ nghỉ hè năm nay.
Kỷ Đường nhớ, ngay cả bố Phó Trần cũng tưởng Phó Trần ra ngoài du lịch với bạn học mà!?
Lúc đó Kỷ Đường và Phó Trần đều vừa tốt nghiệp cấp ba, Kỷ Đường tính cách hướng nội, không có nhiều bạn bè, lúc đó định rủ Phó Trần cùng đi du lịch tốt nghiệp.
Dù sao Phó Trần cũng nổi tiếng, Kỷ Đường nghĩ có thể rủ thêm vài người nữa, mọi người cùng đi chơi.
Nhưng lúc đó Phó Trần lại nói úp úp mở mở, bảo rằng cậu ấy đã hẹn với bạn học đi Tây Bắc chơi rồi, mọi người đều quen biết nhau, số lượng nam nữ vừa vặn là số chẵn, tiện thuê phòng, nên bọn họ không định cho người khác tham gia nữa.
Lúc đó Kỷ Đường tỏ vẻ thông cảm, cả kỳ nghỉ hè đều đi làm thêm ở quán trà sữa, kiếm tiền mua được một chiếc điện thoại.
Sau khi Phó Trần "đi du lịch" về cũng đăng rất nhiều ảnh du lịch, nên Kỷ Đường hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực của chuyến du lịch của Phó Trần.
Nhưng bây giờ, cậu em kế kia lại nói rằng cả tháng hè bọn họ đều ở một nơi hoàn toàn khác... hai người ngày ngày quấn quýt lấy nhau?
Kỷ Đường nghĩ đến kỳ nghỉ hè đó của mình, ngày nào cũng sống như trâu như ngựa, tối nào cũng hối hận vì đã không rủ Phó Trần sớm hơn, như vậy có thể đi chung với cậu ấy rồi.
Lại nghĩ đến lúc đó cậu thật sự rất muốn đi cùng, nhưng sợ làm Phó Trần khó xử nên mới cố nhịn không nói, lúc xem vòng bạn bè của Phó Trần cũng rất ghen tị.
... Hóa ra, kẻ ngốc bị lừa dối chính là cậu.
Kỷ Đường cạn lời.
Cuối cùng quả dưa lưới cũng được nhớ đến, Phó Trần bổ đôi quả dưa, định cắt tiếp thì lại bị cậu em kế ngăn cản.
"Anh thân thiết với cậu nam sinh kia như vậy, em ghen rồi, em rất ghen tị." Giọng nói trầm thấp truyền vào tai Phó Trần, khiến cậu rùng mình.
Phó Trần thở dài: "Anh chỉ đến đây một lát thôi, em nhất định phải đi theo sao."
"Không nhìn thấy anh, em sẽ rất khó chịu, em sợ anh bị cướp mất." Chàng trai cao lớn hơn 1m90 ôm chặt Phó Trần, giọng nói rõ ràng đã là của một người đàn ông trưởng thành, nhưng ngữ khí lại trẻ con như một đứa trẻ.
"Sẽ không đâu." Phó Trần nghiêng người, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu ta một nụ hôn an ủi.
Cậu em kế dễ dàng được dỗ dành, vẻ mặt rõ ràng vui vẻ hơn.
Kỷ Đường cảm thấy nếu cậu có đuôi, lúc này chắc đã vẫy đuôi điên cuồng rồi.
Tuy nhiên, ngay khi Kỷ Đường cũng mơ hồ cảm thấy có chút ngọt ngào, thì lại nghe thấy cậu em kế của Phó Trần hạ giọng nói: "Chỉ cần nghĩ đến lúc đếm ngược năm mới, anh đã cho anh ta leo cây với lý do bận việc, lúc đó đã bị em làm đến ướt đẫm nước mắt rồi lại cầu xin em bắn, em liền không tức giận nữa..."