Chương 22

Kỷ Đường đoán, Phó Trần không thích cậu em trai kế này.

Mỗi lần nhắc đến cậu em kế này, sắc mặt cậu ấy đều không còn vẻ ôn hòa như gió xuân thường ngày, khóe môi mím chặt, như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó rất khó chịu và phiền lòng.

Chim cu chiếm tổ chim khách, bố Phó Trần đã yêu người khác thì chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con của người ta.

Vậy thì chắc chắn sẽ khiến Phó Trần chịu thiệt thòi.

Thậm chí Kỷ Đường còn cảm thấy, với tính cách tốt như Phó Trần, có khi bị bắt nạt cũng không đánh trả.

Thế là Kỷ Đường hơi ngẩng đầu, hơi thở phả vào cổ Phó Trần: "Có cần mở cửa không?"

Nếu trúc mã của cậu không muốn mở cửa, vậy cậu không ngại thay trúc mã xả giận một trận.

Nào ngờ, Phó Trần chỉ lùi lại một bước, như muốn giữ khoảng cách với Kỷ Đường: "...Mở đi, chắc là cậu ta đến tìm tớ."

"Cậu ta có bắt nạt cậu không?" Kỷ Đường hỏi: “Tớ không cần phải tỏ ra tốt với cậu ta đâu, nếu cậu ta bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu xử lý cậu ta."

Phó Trần cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên ý cười: "...Chỉ với cái thân hình nhỏ bé này của cậu, xử lý cậu ta?"

Kỷ Đường: ?

Tuy rằng cậu có hơi gầy yếu một chút, nhưng cũng không đến mức "thân hình nhỏ bé" chứ!!

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Trần, có chút tổn thương: "Chiều cao thực của tớ hơn 1m80, sao lại là thân hình nhỏ bé chứ!?"

Phó Trần cười khẽ: "Tớ 1m88, hí hí." Thấy phản ứng của Kỷ Đường, cậu ấy an ủi: “Không sao đâu, cứ để cậu ta vào đi, cậu ta không thể làm gì tớ đâu, cậu yên tâm."

Kỷ Đường: "..." Ban đầu định ra mặt giúp bạn, kết quả lại bị trêu chọc, đáng ghét!

Khoảnh khắc mở cửa, Kỷ Đường mới hiểu tại sao lúc nãy Phó Trần lại nói từ "thân hình nhỏ bé".

Nhìn qua mắt mèo không thể thấy hết toàn bộ nam sinh bên ngoài, giờ cậu em kế của Phó Trần đang đứng ngay trước mặt, Kỷ Đường ngẩng đầu nhìn nam sinh cao lớn vạm vỡ như ngọn núi, sững sờ.

Trời ơi, ít nhất cũng phải 1m90 chứ!?

Hơn nữa còn là gymer, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay trông như có thể bóp chết cậu như bóp chết một con gà con vậy.

Kỷ Đường quyết định thu hồi lời nói hùng hồn lúc nãy, thay vào đó là một nụ cười lịch sự: "Xin chào, cậu là...?"

Nam sinh cao lớn mặc áo phông quần đùi ở nhà, ngũ quan sắc nét như có dòng máu nước ngoài, đôi mắt đen ánh lên một tia màu xanh lam.

Cậu ta nhìn Kỷ Đường, giọng trầm thấp: "Xin chào, tớ là em trai của Phó Trần, đến tìm cậu ấy."

Kỷ Đường nghiêng người nhường đường: "Tớ đang tổ chức sinh nhật, vậy cậu cũng vào ăn một miếng bánh kem nhé."

"Không cần." Nam sinh lại đi thẳng vào phòng khách, lúc đi ngang qua Kỷ Đường, ánh mắt lạnh lùng dò xét kia khiến Kỷ Đường sởn gai ốc.

Kỳ lạ thật, sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó?

Rõ ràng bọn họ căn bản không quen biết nhau mà?

Chẳng lẽ cậu em kế này đã hận Phó Trần đến mức này rồi, đến cả bạn của Phó Trần cũng ghét lây?

Kỷ Đường không khỏi càng thêm lo lắng cho tình cảnh của Phó Trần ở nhà, tuy rằng bây giờ mọi người đi học đều ở ký túc xá, nhưng cậu em kế của Phó Trần cũng giống Phó Trần, thi đỗ vào Đại học Công nghiệp A, chắc là thường xuyên gặp mặt.

Lại nhìn tính cách ngang ngược vô lý của người này, lúc này Kỷ Đường thật sự lo lắng Phó Trần sẽ bị bắt nạt.

Nghĩ vậy, Kỷ Đường đóng cửa xong liền trở về phòng khách, đứng bên cạnh Phó Trần: "Đã đến rồi thì cùng ăn bánh kem đi, đều là hàng xóm cả."