Chương 27: Đấu giá (1)

định bằng một cây trâm, một nửa thì xoã ra. Thiên Tư thì vẫn như cũ, trên môi luôn luôn treo nụ cười mị hoặc, xinh đẹp, một thân hồng y đỏ rực thu hút sự chú ý của người khác. Tiêu Viễn như thường, một thân bạch y, tay cầm kiếm vô cùng nghiêm chỉnh. Cả ba người cùng đến Lam Sơn các. Tiểu nhị thấy họ, vô cùng cung kính cúi người dẫn ba người lên phòng tốt nhất.

Trên đường đi lên phòng, Thiên Tư luôn cười, nàng ấy là người có vẻ đẹp không kém Tôn Ngưng Tâm chút nào, chỉ là vẻ đẹp của hai người khác nhau thôi. Nàng ấy thuộc dạng vừa nhìn đã khiến cho người khác kinh diễm, động lòng còn nàng thì vừa nhìn cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái có điều hôm nay nàng không mặc lục y mà mặc hắc y nên giảm đi chút nhẹ nhàng thoải mái, ngược lại lại mang một chút lạnh nhạt, nhưng như vậy cũng đủ thu hút rồi. Thêm cả Tiêu Viễn ngũ quan như ngọc vào nữa, cái tổ hợp ba người khiến người khác chỉ có thể ngước mắt nhìn.

Tôn Minh Kỳ và Tôn Minh Lãnh cũng bị động tĩnh thu hút, họ ngước mắt lên nhìn theo hướng đó liền kinh ngạc. Hai huynh đệ liếc nhau, đó không phải là muội muội nhà họ à?

"Đại ca, A Ngưng vậy mà cũng đến đây?"

Tôn Minh Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ muội ấy đến đây vì thiên diệp?"

Tôn Minh Lãnh gật gật đầu.

Nhưng hai người này đã đoán sai rồi, nàng đến đây là để chơi, để xem nam chính mất tiền, ha ha, thật ra từ lần đầu gặp nam chính thì hắn đã khiến cho nàng không có chút hảo cảm nào. Hừ hừ, lần này nàng phải làm cho tên Hàn Phong đó lỗ vốn!

Tiểu nhị cung kính đưa ba người vào phòng rồi đóng cửa lại, chưa không gian cho ba người.

Tôn Ngưng Tâm đưa mắt nhìn một lượt xuống dưới lầu qua cửa sổ, nàng thấy hai bóng người rất quen thuộc, nheo mắt lại. Đó không phải đại ca và nhị ca của nàng à?

"Hồn." Nàng kêu một tiếng.

Từ đâu đó trên không trung à nhầm là nóc nhà sà xuống một cục đen sì, không không, là một người vận hắc y, ngũ quan nghiêm chỉnh nói: "Có, tiểu thư có gì phân phó?"

"Ngươi xuống dưới gọi đại ca và nhị ca ta vào đây."

Hồn không nói một lời đi xuống lầu, bất chấp tất cả kéo hai vị nào đó lên.

Tôn Minh Kỳ, Tôn Minh Lãnh: "...."

Thế là trong phòng, năm người nhìn nhau không nói gì, yên lặng uống trà. Tôn Ngưng Tâm cười cười rót trà cho mọi người, nàng nói: "Đại ca, nhị ca đây là Thiên Tư, là bằng hữu của muội."



Tôn Minh Kỳ gật đầu, mỉm cười với Thiên Tư: "Chào Thiên cô nương, thời gian qua phiền cô nương đã chăm sóc cho muội muội nhà ta rồi."

Thiên Tư cười phong tình vạn chủng: "Đâu có đâu có, đại ca của tiểu bảo...là tiểu Ngưng Tâm thật sự khách sáo quá rồi."

"Nha, Thiên cô nương, sao cô nương lại quen biết với muội muội ta?" Tôn Minh Lãnh hỏi. Bình thường tiểu muội của hắn không thích kết bạn nha.

"Là do chúng ta đánh nhau một trận."

Tôn Ngưng Tâm cười: "Là không đánh không quen biết."

Hai người liếc nhau một cái, trong mắt là ý cười hiểu rõ. Tiêu Viễn ngồi một bên vô cùng ngứa mắt cảnh này của hai người.

"Vậy với Tiêu Viễn thì sao?" Tôn nhị ca lại hỏi tiếp.

Tiêu Viễn không nhanh không chậm trả lời: "Là do Ngưng Tâm hai lần cứu ta."

"Ồ."

Sau đó lại lâm vào im lặng.

"Đại ca nhị ca lần này hai người đến đây muốn đấu giá thứ gì sao?"

Tôn Minh Kỳ và Tôn Minh Lãnh liếc nhau một cái, Tôn Minh Lãnh nói: "Ca và đại ca muốn đến đây đấu giá thiên diệp cho muội. Không phải muội rất thích sao?"

"...." Quả nhiên đại ca và nhị ca hiểu nàng và thương nàng nhất. Trong lòng Tôn Ngưng Tâm như có dòng nước ấm chảy qua, khoé môi nàng cong cong, nhấp một ngụm trà.

"Vậy ư? Mấy hôm trước tiểu Ngưng Tâm còn nói với ta không cần giành thiên diệp cho nàng ấy đấy!" Thiên Tư nói.



"Vì sao?" Tôn Minh Lãnh hỏi.

"Vì nàng ấy nói không cần." Tiêu Viễn đáp lời.

Tôn Minh Kỳ cười cười: "Làm sao lại vậy được? Lúc trước A Ngưng mở miệng ngậm miệng đều nói muốn có được nó, nếu có được sẽ đem làm thành một viên dược, nhưng đáng tiếc không tìm được. Bọn ta vừa nghe tin ở đây có thiên diệp liền đến."

Tôn Ngưng Tâm: "...." Có một sự tự vả không hề nhẹ ở đây.

Thiên Tư cười như có như không mà uống trà, Tiêu Viễn không nói gì thêm cũng uống trà.

Trong lúc họ trò chuyện, bên dưới buổi đấu giá cũng đã bắt đầu.

Những thứ đầu tiên đương nhiên không thu hút được những người ngồi đây, họ vẫn tiếp tục trò chuyện.

"Tiếp theo chính là hạt châu Phi Huyết, hạt châu này có vẻ ngoài màu đỏ đậm như máu, trong đêm tối thậm chí còn có thể phát ra ánh sáng, bề ngoài trơn nhẵn sờ vào rất thoải mái, để lâu bên người thậm chí còn có tác dụng tăng cường sức khỏe. Giá khởi điểm 1 vạn lượng!"

Cả hội trường xôn xao, tranh nhau ra giá.

"Hai vạn lượng!"

"Hai vạn năm trăm lượng!"

"Bốn vạn lượng !"

Cả hội trường im lặng. Người chủ trì đấu giá cuời nói: "Bốn vạn lượng lần một!"

"Năm vạn lượng ." Giọng nói lãnh đạm của nàng vang lên.

Bốn người trong phòng nhìn nàng.