Tôn Ngưng Tâm vô cùng khách khí làm ra vẻ hoảng sợ. Tiêu Viễn thấy vậy chỉ có thể lắc đầu.
"Hừ! Biết điều thì mau giao hết của cải ra đây."
Tiêu Viễn nói: "Bọn ta không có gì để giao ra cả."
Tôn Ngưng Tâm "hoảng sợ" gật đầu, nấp sau lưng Tiêu Viễn.
"Các ngươi đừng chối! Đồ trên người các ngươi mặc đều là thượng hạng, đừng tưởng ta không biết gì!" Tên mặt sẹo nói.
"Người đâu, bắt họ lại cho ta!"
Nghe lệnh, những tên sơn tặc cũng tiến lên, trói hai người lại, sau đó... Dẫn đi.
Hồn, Sát ẩn người ở trên cây lười biếng ngáp một cái, thầm cầu nguyện cho lão sơn trại.
****
Đi một lúc, cuối cùng cũng đến nơi. Hai người bị sơn tặc mặt sẹo kia giải đi đến trước trại chủ.
Tôn Ngưng Tâm cười híp mắt ngẩng đầu lên nhìn ông ấy. Ông ta nhìn người bị bắt là nàng, da đầu tê dại một trận, râu cũng muốn dựng đứng cả lên. Ông quát: : "Mẹ nó! Người đâu, mau mau cởi trói cho hai người này!"
Đám người nghe tiếng quát, vội vội vàng vàng cởi trói cho hai người. Tôn Ngưng Tâm không hề ngừng lại ý cười đáy mắt, nói: "Trại chủ, lâu quá không gặp, thuộc hạ của ông vẫn như xưa nha!"
Tiêu Viễn: ???
Trại chủ toát mồ hôi hột, "Tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngươi lại đến nữa vậy?!"
Tiêu Viễn: Tiểu tổ tông???
"Vì ta nhớ trại chủ nha."
Trại chủ đau khổ lắc đầu: "Đừng! Đừng nhớ ta."
"Được rồi được rồi, lần này ta không làm gì đâu. Ông yên tâm, phiền ông sắp xếp cho ta và bằng hữu một chỗ ở đi."
"Được."
****
Tôn Ngưng Tâm ngồi trên nóc nhà, ngước nhìn ánh trăng. Tiêu Viễn cũng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, ngồi cạnh nàng.
"Chuyện hôm nay là sao vậy?" Tiêu Viễn nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì, chỉ là lần đầu đi ngang qua thì bị bắt như hôm nay, sau đó ừm, đập phá một trận, gom "một vài" thứ đồ, đánh cho lão trại chủ kia một tháng chưa xuống giường được thôi."
"....lợi hại." Quá hung hãn, hèn gì người ta gọi nàng là tiểu tổ tông! Nhìn vẻ ngoài thì ôn nhu điềm tĩnh, mẹ nó ai biết ở trong lại là một tiểu ác ma.
"Đương nhiên rồi." Nàng nhếch môi cười.
"Vậy khi nào chúng ta đến Lạc Châu?"
"Nhanh thôi, qua hết đoạn đường rừng này là đến. Đến cổng tự động có người đón, không cần phải đi bộ."
"Ừ, đến Lạc Châu làm gì?"
"Ngắm mỹ nam!"
"....Ta không phải mỹ nam sao?" Tiêu Viễn lẩm bẩm.
"Hả? Ngươi vừa nói gì?" Nàng nghiêng đầu, kề sát gần hắn, muốn nghe rõ hơn. Nhưng nàng không ý thức được, hai người cách nhau rất gần gần, gần đến mức Tiêu Viễn có thể ngửi được mùi hương thảo mộc trên người nàng.
"...Ta không nói gì cả." Tiêu Viễn đỏ mặt quay sang chỗ khác.
"Ồ, có lẽ là ta nghe nhầm?"
"Đúng vậy, ngươi nghe nhầm."
"Tiểu đệ đệ, sao đệ lại đỏ mặt rồi?" Tôn Ngưng Tâm hỏi, giọng nói vô cùng đáng ghét.
"!!!" Lại là tiểu đệ đệ! Hắn lớn hơn nàng hai tuổi đó có được không?! Mí mắt Tiêu Viễn giật giật, chợt, hắn nghĩ ra một ý tưởng. Hắn nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng cười nói: "Nếu nàng dám gọi ta là tiểu đệ đệ nữa, có tin ta hôn nàng không?"
Tôn Ngưng Tâm đương nhiên không tin rồi, vì vậy, nàng cũng cười, không sợ chết mà lặp lại: "Tiểu đệ đệ, tỷ không tin."
Tiêu Viễn: "...."
Hắn không chút do dự, tiến lại gần nàng, cả người hắn áp sát Tôn Ngưng Tâm, mặt hai người cách nhau rất gần.
Tôn Ngưng Tâm sửng sốt một cái, nhìn khuôn mặt Tiêu Viễn gần trong gang tấc, thoáng ngây người, bởi vì, hắn quá đẹp. Ôi, giờ phút này sao lại bị sắc đẹp mê hoặc được? Tỉnh, tỉnh!! Nàng lại đưa mắt nhìn hắn, thấy tai hắn cũng đã đỏ, không nhịn được phì cười.
Hai người cách nhau ngày càng gần, khi sắp hôn thì.... Tiêu Viễn thấy trước mặt mình không còn là khuôn mặt tuyệt mỹ kia nữa mà là một cái quạt.
Tiêu Viễn: "...." Cái quạt này ở đâu ra?!
Tôn Ngưng Tâm cười cười, gấp quạt lại: "Ta biết ta rất đẹp, nhưng mà ngươi cũng không cần như vậy. Hơn nữa đừng nghĩ ta không biết, người thích Đoan vương_ Hàn Phong."
Tiêu Viễn sửng sốt sau đó cười có chút chua xót nhưng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Là đã từng, từ lúc hắn đuổi ta Vương phủ, làm bị thương ta thì ta đã không còn tình cảm gì với hắn."
"Thật sao? Là không còn hay cố gắng áp chế?" Tôn Ngưng Tâm vô cùng "tốt bụng hỏi lại.
Tiêu Viễn: "...Là thật."
"Ồ!"
"Sao nàng lại biết?"
"Ta đoán nha!"
"...." Đoán cũng hay thật?
Bầu không khí chợt lâm vào yên tĩnh.
Tôn Ngưng Tâm lên tiếng, phá tan bầu không khí này: "Đúng rồi, ngươi từng nói là ta đã cứu ngươi hai lần. Lần thứ nhất là khi nào vậy?"
"Nàng không nhớ?"
Tôn Ngưng Tâm lắc đầu: "Ta không nhớ."
"Thật sự?"
"Thật sự."
"....Quả nhiên trí nhớ của nàng không tốt!"
Nói xong lời này, Tiêu Viễn chợt cảm thấy mình bị cái gì đó đạp rất mạnh và...
"Bịch!" Tiêu Viễn đáp xuống đất từ trên nóc nhà bằng một độ cong hoàn hảo.
Tiêu Viễn: ....
Đây là còn là một cô nương sao?! Cô nương nhà người ta dịu dàng, uyển chuyển, còn có ai như nàng không?! Một lời không hợp liền mẹ nó đạp người ta từ trên nóc nhà xuống!
Sát, Hồn ẩn trong bóng tối lười biếng hé mắt, đồng cảm mà nhìn Tiêu Viễn. Lúc nãy họ thất hai người sắp hôn cũng khẩn trương vô cùng, ai mà ngờ được đến phút cuối tiểu thư lại lấy ra cái quạt trong tay áo che mặt lại chứ?! Còn nữa nha, một loạt hành động lại vô cùng lưu loát nữa. Lúc ấy họ suýt chút không nhịn được cười rồi.
Còn ám vệ đi theo Tiêu Viễn cũng âm thầm che mặt lại, họ cảm thấy quá mất mặt. Họ chỉ muốn nói rằng: Giáo chủ, uy phong của người đâu rồi?! Sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được hả?? Còn nữa còn nữa, vậy mà giáo chủ còn bị một cô nương đạp từ trên nóc nhà xuống. Mặt mũi còn đâu?