Chương 16: Hành động (2)

Khác với bên Tôn Ngưng Tâm đang vô cùng nghiêm túc và cẩn thận làm việc thì bên Phong Lan môn đang vô cùng loạn, nói một cách khác chính là gà bay chó sủa.

Hai vị Tôn phụ, Tôn mẫu không biết cách nào đã trở lại, mà trở lại vừa nghe Tôn Minh Kỳ nói chuyện của Tôn Ngưng Tâm, hai người như sét đánh giữa trời quang. Vội vàng muốn đuổi theo nhưng Tôn Minh Lãnh kịp thời ngăn cản, nói họ bây giờ đến đó quá muộn rồi, thậm chí có thể phá hư kế hoạch của nàng.

Sau một hồi khuyên ngăn, Tôn phụ Tôn mẫu mới không đi nữa. Chậm rãi ngồi nghe chuyện của Phong Lan môn. Quả thật, họ chỉ có thể cảm thán, con gái họ xử lý vô cùng tốt!

Lúc này, mọi người lại đưa mắt nhìn Hắc Cầu trên giường của Tôn Minh Kỳ.

Hắc Cầu chậm rãi mở mắt, nó nhìn xung quanh, lại phát hiện không thấy chủ nhân của nó ở đâu, chỉ thấy những người thân của chủ nhân. Nó hoảng hốt, chủ nhân của nó bỏ nó lại rồi? Chủ nhân của nó không cần nó nữa? Chủ nhân của nó ở đâu rồi? Tại sao lại để nó lại một mình, không mang nó theo?

Tôn Minh Kỳ thấy Hắc Cầu đã tỉnh, cũng thở dài một hơi. A Ngưng bỏ nó lại ở đây cho mọi người chăm sóc nhưng mà ở đây có ai biết chăm sóc đâu?!

Một nữ đệ tử đi đến, ôm Hắc Cầu, chuẩn bị đưa nó đi ăn chút gì nhưng phản ứng của nó làm mọi người ngây ngẩn. Hắc Cầu cao ngạo liếc mắt nhìn nữ đệ tử kia, dùng móng vuốt cào vào tay người đó, nhảy khỏi lòng nàng, trở về giường nằm, thập phần kiêu ngạo.

Mọi người sửng sốt, không ngờ một cục đen sì à nhầm là tiểu hồ ly mà A Ngưng mang theo lại như vậy, không phải lúc trước vẫn rất hiền lành ngoan ngoãn sao? Chẳng lẽ là vì không có A Ngưng?

Tôn Minh Kỳ thấy vậy, định ôm Hắc Cầu, nhưng nó lại quăng cho y một ánh mắt, ý bảo đừng động vào nó. Nếu đây không phải là người nhà chủ nhân, nó đã sớm cào nát họ. Chạm vào nó? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chỉ có mình chủ nhân nó là chạm vào nó được thôi! Tôn Minh Kỳ như hiểu được ý của nó, giọng thập phần bất đắc dĩ nói với mọi người: "Có lẽ nó sẽ không muốn ai chạm vào nó trừ A Ngưng đâu. Con nghĩ là vậy."

Tiểu Hắc Cầu kiêu ngạo liếc mắt, ánh mắt nó như muốn nói "đúng vậy, chúc mừng ngươi đã đoán đúng" vậy.

Mọi người: "...." Này thật quá thông minh đi!

Tôn Minh Lãnh hỏi nó: "Ngươi hiểu tiếng người?"



Hắc Cầu lấy ánh mắt trả lời, nó nhìn Tôn Minh Lãnh bằng ánh mắt khi nhìn người ngu ngốc.

Tôn Minh Lãnh:.....

"Phốc...ha ha." Tôn mẫu nhịn không được bật cười.

"Nhìn xem, đi theo A Ngưng một thời gian lâu, A Ngưng đã dạy nó thành cái dạng này!" Tôn phụ bất đắc dĩ lắc đầu.

Tôn Minh Kỳ cũng chỉ cười cười.

Rất nhanh mọi người lại chìm vào im lặng. Tuy không nói ra nhưng mỗi người đều hiểu rõ, họ đều lo lắng cho Tôn Ngưng Tâm.

Hắc Cầu cũng vậy, nó đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm ngoài cửa hi vọng có thể thấy bóng dáng chủ nhân nó.

****

Nhóm người Tôn Ngưng Tâm rất nhanh đã lẻn vào được trong trại của Dung Kỉ phái, phần lớn đều là vì nơi này phòng thủ lỏng lẻo, đương nhiên, đây là công lao của độc rồi.

Yên lặng không một tiếng động bước vào ẩn nấp trong lều trại của Dung Viên, ba người trao đổi ánh mắt cho nhau.

Dung Viên đang nằm ngủ, ông cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Đột nhiên, ông cảm nhận được một luồng kiếm khí sắt bén đang lao tới phía mình mang dày đặc sát khí!

Ngay lập tức Dung Viên mở mắt, xoay người né tránh đạo kiếm khí kia. Ông nhìn ba người trong doanh trại mình, cả ba đều mang theo sát khí, thần sắc lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta.

Ông ta cũng rất nhanh chóng cầm lấy kiếm của mình, rút kiếm, bắt đầu tấn công!



Tuy đã ở độ tuổi trung niên nhưng Dung Viên lại hành động vô cùng linh hoạt, động tác vô cùng chuẩn, quả nhiên không hổ danh là môn chủ một phái. Kiếm khí sắc bén của ông và Tôn Ngưng Tâm giao phong, lều trại ông ta "oành" một cái đã rách đi, hai người lại giao đấu trong không trung.

Tôn Ngưng Tâm nhếch môi, nhưng cũng không có chút nào lơ là, dần dần, Dung Viên đã phát hiện có chỗ không đúng nhưng mà, đã không còn kịp nữa!

Ông ta đã bị Tôn Ngưng Tâm dẫn ra xa doanh trại của mình, lúc ra ngoài không có ai ngăn cản chỉ có hai khả năng, một là đã bị đám người này giở trò, hai là bị hai người còn lại cản đường. Ông ta thầm mắng, vô dụng!

Hiển nhiên, Dung Viên đã đoán đúng, Thẩm Nhạc Nguyên và Tiêu Viễn đang ở lại rắc thêm thuốc mê vào doanh trại, sau đó rời đi. Ngủ càng lâu càng tốt! Ngủ luôn cũng được!

Hai người rất nhanh đã đến nơi giao chiến của Tôn Ngưng Tâm và Dung Viên. Hai người sửng sốt, một luồn kiếm khí lợi hại đập vào mặt.

"Mẹ nó, quá trâu!" Thẩm Nhạc Nguyên cảm thán.

Tiêu Viễn chỉ nhíu mày nhìn trận chiến, quá ác liệt, căn bản không chen vào được.... Nhưng mà, vẫn có thể thử. Hắn cất giọng lạnh nhạt nói: "Tìm cách hòa vào trận chiến, Ngưng Tâm có lẽ không đánh lại."

Thẩm Nhạc Nguyên chỉ cười: "Ngươi lên đi, Ngưng Tâm mạnh nhất là chiến đấu một mình, càng ít người tham gia càng tốt, ta giỏi về phi tiêu, có thể trợ giúp từ xa."

"Được."

Tôn Ngưng Tâm vô cùng nghiêm túc, tập trung mười phần không dám lơ là dù chỉ một chút. Đột nhiên, một chưởng phong đánh tới, Tôn Ngưng Tâm không tránh kịp, chỉ có thể chịu một chưởng này!

"Phịch!"

Lưng nàng hung hăng đập mạnh vào cái cây gần đó, phun một búng máu.