Tôn Ngưng Tâm mơ màng mở mắt. Nhìn rõ cảnh trong phòng, lại nhìn một đoàn người.
Tiêu Viễn có chút câm nín nhìn những người đang dùng ánh mắt như dao găm nhìn hắn.
Tôn Ngưng Tâm vừa thức dậy cũng thấy cảnh này. Hắc Cầu đang nằm im, cảm nhận được nàng tỉnh dậy, ngay lập tức mở mắt, ánh mắt con mang theo chút vui mừng. Tôn Ngưng Tâm cười sủng nịch, xoa xoa đầu nhỏ của Hắc Cầu.
"Chuyện gì vậy?" Nàng chậm rãi hỏi.
Tiếng nói của nàng thành công thu hút người trong phòng.
"Tiểu thư tỉnh rồi!"
Tôn Ngưng Tâm gật đầu.
"Tiểu thư, người này ở trong phòng của người, còn không cho chúng ta vào!"
"A, ngươi sao lại ở đây?" Nàng kinh ngạc hỏi Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn: "...." Quả nhiên trí nhớ nàng không tốt chút nào. "Ta theo ngươi."
Tôn Ngưng Tâm: "...."
Nàng ngồi dậy, hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
"Bẩm tiểu thư, các đệ tử trúng độc đã ổn định, tin tức cũng được lan truyền ra ngoài. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã tỉnh. Thẩm công tử cũng đã xuất phát."
Tôn Ngưng Tâm gật gật đầu. "Vậy hai ngày nữa chúng ta xuất phát, giờ ta đi xem đại ca cùng nhị ca. Các ngươi tuyệt đừng nói việc ta ám sát Dung.... gì đó cho họ."
"Tiểu thư, là Dung Viên." Lâm vô cùng "hảo tâm" nhắc nhở.
"...."
****
Trong phòng Tôn Minh Kỳ. Tôn Minh Kỳ nửa ngồi nửa nằm dựa vào giường, nhìn chằm chằm nàng.
Tôn Ngưng Tâm sửng sốt: "Đại ca, sao vậy? Ca có chỗ nào không khoẻ sao?"
Tôn Minh Kỳ lắc đầu: "Muội nói cho ca nghe tình hình một chút."
"Ca bị trọng thương, nhị ca cũng trúng độc. Phong Lan môn đều ổn. Ca yên tâm, nhị ca đã không sao rồi." Nàng cười cười.
Tôn Minh Kỳ vẫn nhìn nàng chằm chằm, phun ra mấy chữ: "Muội có chuyện giấu ca."
"... Không có." Tôn Ngưng Tâm nói, trong lòng vẫn có chút chột dạ.
"Nha? Muội chắc không? Muội đang chột dạ."
"...chắc." Huynh là con giun trong bụng muội sao?!
Tôn Minh Kỳ khẽ cười: "Ca không phải con giun trong bụng muội. Chỉ là nhìn biểu hiện của muội cũng đủ biết."
"...." Tôn Ngưng Tâm thở dài một hơi, nói rõ ràng hết mọi chuyện, đương nhiên, nàng đã cắt bớt đoạn nàng sẽ đi ám sát Dung cái gì đó à à là Dung Viên.
Tôn Minh Kỳ lúc này cũng tin tưởng, gật gật đầu, nói nàng làm rất tốt.
Nàng nói chuyện với đại ca vài câu, dặn y nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi. Nàng không biết rằng, nàng vừa rời đi thì Sát vừa trở về thì đến phòng Tôn Minh Kỳ, báo cáo hết mọi việc. Sát cũng chưa biết lời dặn dò của nàng, thành thành thật thật nói hết.
Vào phòng nhị ca, Tôn Ngưng Tâm thấy khí sắc của Tôn Minh Lãnh tốt hơn rất nhiều cũng an tâm phần nào.
"Nhị ca, ca có vẻ khỏe hơn rất nhiều nhỉ?"
"Ừm. Việc trong môn thế nào?" Tôn Minh Lãnh hỏi.
Nàng cười tít mắt: "Vẫn ổn, nhị ca yên tâm!"
"Được." Tôn Minh Lãnh gật đầu.
So với đại ca, nhị ca của nàng dễ đối phó hơn rất nhiều. Nhưng nàng lại không biết rằng, chân trước nàng vừa rời đi, chân sau nhị ca của nàng đã đến chỗ đại ca. Tôn Minh Kỳ tất nhiên nói hết cho Tôn Minh Lãnh không thiếu một chữ.
Tiêu Viễn ung dung đi theo phía sau Tôn Ngưng Tâm.
Tôn Ngưng Tâm lại tra xét một chút, rồi xử lý việc Phong Lan môn, sau đó bàn bạc kĩ càng kế hoạch một lần nữa. Cuối cùng, nàng cũng yên tâm. Hai ngày nữa nàng sẽ bắt đầu kế hoạch. Chuyến đi ám sát lần này độ khó khá cao, Dung Viên kia tuyệt không phải là người dễ chọc. Lần này đi, nếu may mắn thì còn mạng hoặc trọng thương còn xui xẻo, chính là chết.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy Dung Kỉ phái hết lần này đến lần khác gây chuyện được, lần trước là nàng, lần này là Tôn Minh Kỳ, Tôn Minh Lãnh. Lần sau sẽ thế nào? Có lẽ là như trong tiểu thuyết đi? Phong Lan môn hoàn toàn bị diệt, cả Tôn gia cũng diệt vong theo. Dung Kỉ phái tồn tại quả thật là một uy hϊếp lớn!
Mang theo tâm sự, Tôn Ngưng Tâm rảo bước đến hoa viên, nàng lấy ra đàn, ngồi dưới gốc cây tấu một khúc.
Tiêu Viễn đứng gần đó nhìn cảnh này, Tôn Ngưng Tâm có vẻ đẹp khuynh thành, mi mắt hơi rũ xuống nhìn dây đàn, từng ngón tay mảnh khảnh gảy dây đàn vô cùng thuần thục, cũng giống như lúc nàng giúp người khác chữa trị vết thương vậy. Tiếng đàn du dương trầm bổng, lại không nghe ra một chút nào là "lo lắng hay u sầu" khi sắp đối diện với một trận sinh tử.
Tiêu Viễn hơi ngây người, bất giác cũng đắm chìm trong tiếng đàn của nàng. Mỹ nhân như hoạ, lục y khẽ bay theo gió, tiếng đàn thanh thoát lại nhẹ nhàng khiến người khác cũng cảm thấy thoải mái.
Tôn Ngưng Tâm ngừng lại, không đàn nữa, khe khẽ mỉm cười, vuốt ve đầu Hắc Cầu: "Ta lần này đi rất nguy hiểm, không mang theo ngươi được. Ngươi ở lại đây nhé."
Tiểu Hắc Cầu trong mắt ánh lên sự không đồng ý, nó lắc lắc đầu. Nó muốn đi theo chủ nhân, nó không muốn ở lại, cũng vì biết rõ nguy hiểm nên nó muốn theo, chủ nhân mà xảy ra chuyện nó chắc chắn sống không còn gì luyến tiếc a! A, phi! Phi! Không được nghĩ bậy, chủ nhân nó tuyệt không xảy ra chuyện gì!
Tôn Ngưng Tâm rất bất đắc dĩ với Hắc Cầu, nàng cũng biết rõ nó sẽ như vậy mà...
Tôn Ngưng Tâm ngước mắt, lại nhìn thấy Tiêu Viễn cách đó không xa, nàng nhướng mày.