Chương 44: Con ông cháu cha x Con ngoài giá thú

Trong tòa cao ốc Thiên Khải, Yên Tần vừa kết thúc cuộc họp thứ ba, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Sau khi tập đoàn Yên thị được sáp nhập, Yên Tần đã loại bỏ những gánh nặng không cần thiết, vừa vận hành vừa làm quỹ tài chính dự phòng cho Thiên Khải, để hỗ trợ Thiên Khải phát triển tốt hơn.

Hệ thống Thanh Điệp thế hệ thứ ba dành cho quân đội đã gần hoàn thành giai đoạn nghiên cứu và phát triển, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm. Yên Tần thở phào một hơi, mở hệ thống giám sát ra muốn xem thử Lận Tuy đang làm gì.

Y mới mua xong nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm nay, khi nào về sẽ làm món gà hầm dừa cho thiếu gia. Chắc là thiếu gia sẽ thích, vì lần trước hắn ăn nhiều hơn các món khác.

Nhưng sau khi thấy trong nhà không có ai, Yên Tần lập tức ngồi thẳng người dậy, mở từng camera lên mới phát hiện ra điều bất thường.

Có một đoạn video đã bị cắt, video giám sát ở cửa ra vào và khu vực đó cũng đồng loạt bị cắt.

Trước cửa văn phòng, Đào Đình chuẩn bị vào bàn bạc với Yên Tần về một số việc thì thấy Yên Tần bước ra với mặt mày u ám, làm cô ngỡ ngàng tránh đường.

Làm sao vậy? Chẳng lẽ bị nhà họ Lận phát hiện ra rồi à?

Yên Tần tìm kiếm từng ngóc ngách trong nhà, nhưng Lận Tuy giống hệt như đã bốc hơi, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chỉ mình hắn biến mất.

Căn phòng tối om, chỉ có phòng khách sáng lóe lên.

Yên Tần sầm mặt kiểm tra hệ thống, vẫn chưa phát hiện thấy dấu vết bị xâm nhập. Y cản thận kiểm tra lại, cuối cùng cũng phát hiện ra dấu vết ngoại lai, có mấy luồng dữ liệu đã xâm nhập vào và đưa ra lệnh quản lý.

Ánh mắt Yên Tần tối xuống, trong tình huống sốt ruột cực độ này, y lại bình tĩnh khác thường.

Không ngờ hệ thống của y lại bị xâm nhập mà y chẳng hề hay biết, điều này cho thấy đối phương nắm giữ nhiều thông tin hơn y tưởng tượng, các hệ thống khác cũng không còn an toàn nữa.

Yên Tần ra lệnh cho nhóm nghiên cứu tăng ca, hệ thống thế hệ đầu tiên đã được triển khai, hệ thống thứ hai đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, còn hệ thống thứ ba đang trong giai đoạn hoàn thiện, toàn bộ đều cần được nâng cấp khẩn cấp.

Sự biến mất của Lận Tuy một là do nhà họ Lận ra tay, hai là do kẻ thù bí ẩn nấp trong bóng tối mà y không biết.

Khả năng sau tương đối nhỏ, còn khả năng trước… Bao nhiêu ngày qua, nhà họ Lận vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ là để khiến y mất cảnh giác?

Thế nhưng tại sao bọn họ biết được là y, hơn nữa Lận Tuy vẫn luôn ở trong kim ốc do y tạo ra, sao bên ngoài lại biết được tin tức về hắn?

Nghi ngờ trùng điệp nén trong lòng, Yên Tần định tắt hệ thống vận hành nhà thông minh nhưng lại bị ngăn cản.

Tất cả các thiết bị thông minh trong nhà đồng loạt sáng đèn đỏ, nhấp nháy điên cuồng.

Chiếc TV tự bật lên mà không có lệnh, phát một đoạn video ngắn.

“Căn cứ vào Điều 238 của Bộ luật Hình sự, bất cứ cá nhân nào giam giữ người khác trái phép hoặc tước đoạt quyền tự do thân thể của người khác bằng các phương thức trái phép khác sẽ bị phạt dưới 3 năm tù…”

Giọng nói máy móc lúc này nghe cực kỳ châm biếm, nước tràn ra từ mọi nơi, robot hút bụi chạy lung tung khắp nhà, điều hòa không khí lúc thì hạ xuống nhiệt độ thấp nhất, lúc lại nâng lên nhiệt độ cao nhất.

Yên Tần đứng giữa sự hỗn loạn này lại nở nụ cười.

Hành động ấu trĩ này không phải phong cách của thiếu gia, nhưng ít ra cũng là do người tốt với thiếu gia làm nên.

Xem ra thiếu gia vẫn bình an vô sự, như vậy là đủ rồi.

Yên Tần gọi một cuộc điện thoại, y đứng trước gương cúi đầu chỉnh trang lại vẻ ngoài.

Có đôi khi, chuyện mình lo sợ đã lâu xảy ra kỳ thực lại là một sự giải thoát.

Y vẫn luôn đắm chìm trong một loại bất an, sợ sẽ mất đi Lận Tuy, cũng sợ những gì bản thân sẽ làm.

Phải làm thế nào thì một người mới có thể giam giữ được chủ nhân của mình. Ngay từ đầu nó đã là một mệnh đề mâu thuẫn.

Muốn nuôi dưỡng một con bướm mà vẫn giữ được vẻ đẹp của nó thì chỉ có hai cách.

Một là biến nó thành tiêu bản, hai là trở thành nơi trú ẩn của nó.

Y không nỡ làm tổn thương Lận Tuy, cũng không có cách nào khiến Lận Tuy cam tâm tình nguyện dừng chân vì mình.

Y phải làm thế nào mới có thể có được Lận Tuy? Y không biết.

Yên Tần đã suy nghĩ rất lâu, từ bảy năm trước cho đến bây giờ y vẫn chưa tìm được đáp án.

Linh hồn xa vời phiêu bồng ngoài cõi trần tục kia vẫn luôn lạnh lùng nhìn tình yêu dung tục cùng lòng tham ti tiện của y.

Nhà họ Lận. Lận Mẫn ngạc nhiên khi Yên Tần đột nhiên đến thăm, cô rót cho y một tách trà.

Yên Tần bàn một vài chuyện làm ăn, sau đó giả như vô tình hỏi han tình hình gần đây của Lận Tuy, đồng thời quan sát biểu cảm của Lận Mẫn.

“Không phải An An đang đi chơi à, nó không liên lạc gì với em hả?”

Lận Mẫn tỏ ra kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Yên Tần với em trai mình có quan hệ kia, đáng lẽ phải biết Lận Tuy đi đâu mới đúng chứ.

“Lúc trước có liên lạc, nhưng hôm nay em ấy không trả lời tin nhắn của em.”

“An An nói nó mất điện thoại, còn cố ý nhờ người chuyển lời cho bọn chị, em đừng lo, khi nào có điện thoại mới nó sẽ liên lạc với em thôi.”

Lận Mẫn vỗ khẽ vào đầu, sực nhớ ra chuyện này.

Cơ thể Yên Tần bất giác ngả về phía trước, giọng điệu có phần sốt sắng hỏi: “Em ấy liên lạc với chị khi nào?”

“Khoảng nửa tiếng trước.”

Nửa tiếng trước, Lận Tuy rời khỏi căn nhà kia hai tiếng trước, xem ra hắn thực sự không có việc gì.

Yên Tần lại nói thêm một vài chuyện về kinh doanh, thoạt nhìn có vẻ như vì chuyện này nên mới đến.

Lận Mẫn tiễn y ra cửa, sau đó nhìn về phía thanh niên bước ra từ trong phòng.

Cô định hỏi điều gì đó, nhưng khi trông thấy Lận Tuy mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của Yên Tần, cô lại không hỏi gì cả.

Yên Tần quay trở lại căn biệt thự nhỏ kia, đi thẳng về phía phòng ngủ trên tầng hai, mục đích hết sức rõ ràng.

Chiếc hộp đặt ở đó trống rỗng, thứ bên trong đã biến mất.

Yên Tần nâng niu chiếc hộp trống không nhưng lại hệt như nhặt được báu vật.

“Em ấy cầm đi rồi…”

Yên Tần vui vẻ thì thào, y áp má vào chiếc hộp kia giống như đang áp má vào lòng bàn tay của Lận Tuy.

Sợi dây chuyền vốn đeo trên cổ y đã bị Lận Tuy giật đứt, thứ được đặt trong hộp là sợi dây chuyền cùng bộ với chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay Lận Tuy bây giờ.

Trên đó vẫn khắc chữ “Tuy”, y không tự đeo lên mà chờ đến ngày Lận Tuy đeo cho mình lần nữa, kể cả ngày đó không bao giờ đến.

“Em ấy cầm đi rồi.”

Yên Tần lặp lại lần nữa, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.