Xung quanh tối om, thứ duy nhất tản ra ánh sáng là mấy viên trân châu trắng muốt lơ lửng giữa không trung. Những hạt trân châu có kích thước bằng đầu người, thoạt nhìn trông giống như cái chụp đèn tròn thường thấy trong nhà vệ sinh. Nhưng ánh sáng phát ra thì hoàn toàn khác biệt, ánh sáng đèn điện thì sáng thật, nhưng nhìn lâu mắt sẽ có cảm giác nóng rát.
Còn ánh sáng của trân châu thì dịu hơn, từng vầng sáng như có thật.
Tôn Minh Châu chớp mắt, đầu không động đậy, cơ thể dường như không hề có sự đề phòng gì. Ánh mắt cô nhanh chóng quét một vòng nhìn khắp bốn phía, lỗ chân lông lập tức nở ra, hơi thở nóng rực phả ra từ trong mũi.
Hai tay cô bị dây thừng trói chặt ở sau lưng, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, mà cũng không thể nói là mặt. Nhìn hết tầm mắt bốn phía xung quanh thì thấy chỗ này không phải là rừng núi hoang vắng, cũng không phải là rừng cây xanh um tùm, càng không phải là con đường lớn ngõ nhỏ gì.
Mà là một bức tường nước bao quanh, không phải là loại thác nước như Thủy Liêm Động của Hoa Quả Sơn, mà càng giống như một bể nước khổng lồ có thể chứa cả cá mập voi bên trong của các Viện hải dương học. Kính của bể được tháo ra, nước và sinh vật biển bên trong vẫn duy trì trạng thái không thay đổi.
… Tôn Minh Châu cảm thấy có lẽ là mình bị nhốt suốt đêm nên sinh ra ảo giác rồi, cô quay đầu nhìn lại một lúc... Dòng nước trên mặt tường nước chung quanh đang chậm rãi chảy, lớp tường nước kia giống như một bộ phim tài liệu về đại dương, bên trong có đủ các loại cá lớn Tô Mạt Lê chưa từng nhìn thấy bao giờ đang bơi qua bơi lại.
Chẳng lẽ ở đây là đáy biển?... Áp lực dưới đáy biển lớn, nên sinh vật biển sống ở đây có lớp da dày hơn to hơn? Một con cá lớn bơi đến trước mặt cô, Tôn Minh Châu có thể nhìn ra, nó… dường như còn dài hơn cô nữa.
Cơ thể Tôn Minh Châu căng thẳng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cô tránh nhìn thẳng vào con cá lớn, chỉ liếc khóe mắt quan sát hướng đi của nó, cho đến khi con cá khổng lồ biến mất trong bóng tối xa xăm.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, lúc này Tôn Minh Châu mới phát hiện mình đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh đầy người, vừa lấy lại tinh thần thì lại có một con cá lớn bơi tới...
Liên tục mấy con cá lớn bơi qua người cô. Không biết là vì chúng nó không nhìn được thứ bên trong bức tường nước, hay là vì không có hứng thú với không gian không có nước này. Không có bất kỳ một sinh vật biển nào bơi xuyên qua bức tường nước.
Bức tường nước như chỉ một giây sau sẽ trút nước này dường như có một vành đai ngăn cách, ngăn cách thế giới đáy biển và không gian cô đang đứng.
Cái cổ bị siết chặt trong một khoảng thời gian dài có chút đau nhức, Tôn Minh Châu quay đầu sang hai bên trái phải. Khi xoay sang phải khóe mắt bắt gặp một bóng người khiến cô giật nảy mình.
Ở ngay viền của vầng sáng do những hạt trân châu phát ra có một cô gái nhỏ đang cuộn tròn người. Nhìn qua thì cỡ tầm mười năm, mười sáu tuổi. Quần áo trên người là kiểu áo chui đầu bằng chất liệu vải bố giống như trong những phim truyền hình cổ đại. Tóc cũng được chải theo kiểu cổ đại, trông hơi lộn xộn. Ánh mắt đang nhắm chặt hơi sung, có vẻ là khóc trong lúc ngủ.
Diễn viên à?
Nhưng Tôn Minh Châu đã nhanh chóng xóa bỏ ý tưởng này, studio nào có thể dựng được cảnh chân thật đến vậy. Những con vật dài mấy mét bơi ngoài bức tường nước kia có thể mượn được ở đâu ra? Cô đã đi qua nhiều Viện hải dương học như vậy mà còn chưa từng thấy được những chủng loại thế này.
Tôn Minh Châu đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô cúi mạnh đầu xuống nhìn… Lọt vào tầm mắt không phải là bộ đồ mặc ở nhà rộng thùng thình cô mặc trước khi đi ngủ, mà là một bộ đồ vải kiểu cổ đại tuyệt đối không nên xuất hiện trên người cô.
Tôn Minh Châu buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, rồi nhích mông dần về phía bức tường nước. Xuyên qua hình ảnh phản chiếu mơ hồ của bức tường nước cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Cả người Tôn Minh Châu đều cứng lại, hình ảnh phản chiếu mờ ảo trong gương nước đúng là khuôn mặt của cô, nhưng không phải khuôn mặt hiện giờ. Khuôn mặt này trông vô cùng non nớt gầy gò, nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi. Điều đáng sợ hơn nữa chính là trên đầu cô cũng chải một kiểu tóc cổ đại giống cô gái kia.
Cô, Tôn Minh Châu, ba mươi hai tuổi, từ sau khi tốt nghiệp đại học đã không còn để tóc dài nữa.
Trong lòng có cả trăm câu chửi thề xẹt qua, cô cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo lắm, cần phải hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Cô đang định móc túi tìm đồ theo thói quen rồi mới nhớ ra hai tay mình đang bị trói ra sau, hoàn toàn không thể cử động được.
Địa điểm kỳ quái, tình huống không rõ, không có cái gì tệ hơn được nữa.
Hít vào, thở ra, Tôn Minh Châu bắt buộc bản thân phải hít thở thật sâu. Lúc này cô nhất định phải thật bình tĩnh, não phải có lý trí mới có thể đối mặt với bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo.
Cô phải suy nghĩ cẩn thận, xem trước khi đi ngủ mình đã làm gì.
Cô về đến nhà lúc 5h30 sáng, tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ còn đọc tiểu thuyết, cuối cùng cũng đã đọc hết.
… Chờ chút… Tiểu thuyết?
Tôn Minh Châu sững sờ suy nghĩ trong mười giây... Không thể nào...
Từ phía xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, bịch bịch, từ xa đến gần.
Con người bước đi sẽ không phát ra tiếng giẫm lên mặt đất nặng nề như vậy, mỗi một bước nện xuống đất thậm chí còn làm cho Tôn Minh Châu cảm nhận được mặt đất đang rung động, bức tường nước gợn lên từng đợt sóng.
Nghe như là tiếng của một con quái vật bước đi bằng hai chân.
Trong óc Tôn Minh Châu chợt xẹt qua một đoạn ký ức ngắn. Cô nhìn sang bên phải, cô gái đang hôn mê đã tỉnh lại, co ro hoảng sợ nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến từ sâu trong bóng tối.
Tôn Minh Châu cảm giác tư tưởng của mình đã bị “đáy biển” và những con cá lớn kia kìm hãm. Nếu cô đoán không lầm thì đây không phải là đáy biển, mà là đáy sông.
Thế nhưng! Vì sao đáy sông lại có nhiều cá lớn như vậy? Còn lớn hơn cả cá heo sông Dương Tử.
Tôn Minh Châu nhanh chóng nhỏ giọng nói với cô gái kia: “Có phải ngươi tên là Chúc Liên Sinh không?”
Có vẻ cô gái rất sợ hãi, câu hỏi đột ngột của Tôn Minh Châu làm nàng ta sợ giật thót người hơi run, sau hai giây mới phản ứng lại, chậm rãi gật đầu.
Tôn Minh Châu lập tức như bị sét đánh ngang tai. Thế này không phải là chơi đùa rồi, nếu cô gái này thật sự tên là Chúc Liên Sinh.
Thì có khả năng cô không thể sống quá đêm nay… Nói chính xác thì là nguyên chủ của cơ thể này sẽ không sống được quá đêm nay.
Có lẽ sau khi cô chết là có thể quay lại?
Vậy nếu lỡ như chết rồi là chết hẳn luôn thì sao?
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Tôn Minh Châu thở ra một hơi, nói với Chúc Liên Sinh: “Ngươi đừng nói chuyện, đừng tạo ra tiếng động, quan trọng nhất là đừng khóc!” Gia đình Chúc Liên Sinh là ngư dân, khi mẹ nàng ta đi nhặt đài sen trong hồ đã sinh ra nàng ta. Theo lý mà nói thì tiểu cô nương muốn bơi từ đáy sông trở lại mặt nước hoàn toàn là chuyện viển vông.
Nhưng trong nguyên tác nàng ta đã lặng lẽ trốn đi, bơi lên trên từ dưới đáy sông sâu hàng chục mét.
Quả thực chính là một tàu ngầm hình người.
Tôn Minh Châu cảm thấy nguyên nhân lớn nhất của sự ly kỳ đó là vì Chúc Liên Sinh là nhân vật nữ chính của cuốn sách này.
Tôn Minh Châu vừa dứt lời thì bóng dáng cao lớn trong bóng tối đã bước ra từ bên lề vầng sáng, như đi trong quặng mỏ, lớp vảy phản xạ ánh sáng của trân châu.
Chúc Liên Sinh đã sợ hãi đến choáng váng, quên mất cả việc khóc, quên mất sợ hãi, trông như một con cá bị ném lên mặt đất, chỉ biết há miệng, hô hấp cũng bị ngừng lại.
Tôn Minh Châu đã đoán được nàng ta sẽ như vậy. Trong nguyên tác chính vì khó thở mà Chúc Liên Sinh mới ngất đi. Còn nguyên chủ của cơ thể Tôn Minh Châu thì vì vừa la hét, vừa khóc lóc om sòm nên trong nháy mắt đã bị bóp chết.
Để đề phòng vạn nhất nên Tôn Minh Châu mới dặn Chúc Liên Sinh phải im lặng, đừng vì cánh bướm của nàng ta mà tạo ra hiệu ứng kỳ quái gì.
Cô không muốn nhìn thấy một tiểu cô nương bị bóp chết ngay trước mặt mình.
Dù Tôn Minh Châu đã chuẩn bị tâm lý thì trái tim cũng không nhịn được mà run lên.
Lúc đọc tiểu thuyết dù lời văn có miêu tả chân thực đến đâu thì người đọc cũng sẽ không sợ hãi đến phát run. Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến thì mới hiểu được thế nào là quái vật khủng bố.
Sinh vật trước mắt không phải con người. Nó cao ít nhất hai mét. Ngoại trừ phần vảy ở l*иg ngực và bụng có màu trắng thì lớp vảy che kín toàn thân đều có màu xanh. Lớp vảy lóe lên ánh sáng kim loại sáng bóng, xem ra rất cứng rắn.
Hai bàn tay phía dưới cánh tay to lớn trông hết sức kỳ dị. Bàn tay trông như của một con vật họ mèo to lớn thuộc hệ động vật có vυ", trong lòng bàn tay nổi lên cục thịt. Ngón tay là loại nối liền như móng vuốt chim ăn thịt, đầu ngón tay hình móc câu màu đen sắc bén, lóe ra tia sáng lạnh.
Trên đỉnh đầu có một cặp sừng hươu màu hổ phách, lớp vảy màu xanh trên đó được phủ một tầng lông dày màu vàng, không mượt mà như tóc người mà giống bờm sư tử hơn, khô khốc rối xù. Hai bên đầu không có tai. Trên mặt phủ kín một lớp vảy màu trắng. Ngũ quan của nó trên cơ bản là tương đồng với con người, không có lông mày, xương trán cao, con mắt có nhãn cầu màu vàng kim trợn ngược lên, là loại mắt chỉ động vật máu lạnh mới có. Khi chớp mắt có một lớp màng màu trắng từ từ nổi lên hạ xuống.
Sống mũi rất cao, cánh môi dưới mũi cực mỏng, thậm chí có thể nói là không có môi, chỉ có một đường mảnh. Khi miệng há ra đóng vào có thể nhìn thấy hàm răng không đồng đều bên trong.
Đáy lòng Tôn Minh Châu lạnh lẽo, thở một hơi thật sâu, hai tay run rẩy ở sau lưng chậm rãi nắm lại.
Cô ép bản thân mình phải nở một nụ cười thật thân thiện, ánh mắt trông vừa hiền lành vừa dịu dàng.
Nghĩ đến một khoảng thời gian dài sau này sẽ phải sinh hoạt ở dưới đáy sông này cô liền đưa ra lựa chọn vừa nhanh chóng vừa sáng suốt.
Nhất định phải giữ quan hệ tốt với con rồng này, trừ phi nó đưa cô trở lại bờ nếu không thì cô chỉ có thể ở dưới đáy sông.
Bởi vì cô… là một con vịt lên cạn.
Trong óc Tôn Minh Châu đang vắt sức suy nghĩ, làm sao cô lại tìm được quyển truyện này mà đọc nhỉ?
Thời gian phải quay ngược lại một ngày trước.
Cô vừa đàm phán được một đơn hàng lớn, theo quy trình thì sẽ cùng khách hàng ăn tối, uống rượu, giải trí. Đàn ông vừa uống rượu vào liền để lộ bộ mặt thật cô đã gặp nhiều rồi. Trong lòng thầm mắng người ta thành thằng con rùa bại hoại nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Chờ khách hàng ăn chơi thỏa thuê ở club xong cô lại gọi xe tiễn họ về.
“Chị Tôn, tiền thanh toán xong rồi, xe cũng đưa đi rồi, em đưa chị về nhé?” Anh chàng trợ lý nhỏ bước nhanh ra khỏi club, đỡ lấy Tôn Minh Châu đã hơi chếnh choáng.
Trợ lý mới tốt nghiệp đại học được một năm, là chàng trai trẻ xinh tươi hai mươi mấy tuổi, còn chưa trải qua gió táp mưa sa ngoài xã hội, non nớt đến mức có thể bóp ra nước. Từ khi mới vào công ty trợ lý đã đi theo cô. Năng lực làm việc của Tôn Minh Châu rất mạnh, đối xử với cấp dưới lại hào phóng, khi gặp chuyện cũng không bao giờ để cấp dưới phải tự mình gánh vác. Cô thưởng phạt rõ ràng, lơi lỏng có mức độ. Thời gian lâu dần trợ lý đã sinh ra tình cảm với cô.
Tôn Minh Châu dành hết tất cả tâm trí cho công việc, có thời gian nghỉ ngơi lại ở cùng mợ hoặc xem phim, cũng không nghĩ đến việc tìm bạn trai.
Cô nghe mợ khuyên đi xem mắt mấy lần nhưng đều không hợp ý.
Tình cảm của trợ lý đối với mình cô đã mấy lần nhìn ra được.
Tôn Minh Châu gọi một chiếc xe taxi, nhét anh chàng trợ lý đang đỡ mình vào trong xe, quay sang nói với tài xế: “Đường Nam Dương, địa chỉ cụ thể cậu nói với bác tài xế nhé. Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Chuyện nam nữ ở chung một phòng nảy sinh việc gì đó thì thôi bỏ đi, nếu cô thật sự ngủ với người ta rồi thì còn làm việc với nhau thế nào được nữa.
Trợ lý muốn nói lại thôi, Tôn Minh Châu nhanh nhẹn dứt khoát đóng cửa xe lại, vừa rút điếu thuốc điện tử ra vừa vẫy tay với cậu ta: “Ngày mốt gặp lại.”
Uống nhiều quá tay hơi run, Tôn Minh Châu chậm rì rì nhét lõi vào trong ống thuốc, ấn nút làm nóng.
Cô là người tâm tư sâu xa, đối với ai cũng có lòng cảnh giác. Hai người ở cùng công ty không thể nói chuyện yêu đương.
Nếu trợ lý không phải là đồng nghiệp trong cùng công ty... Ống thuốc khẽ rung, báo hiệu việc đốt nóng đã ngừng, Tôn Minh Châu hít một hơi thật sâu... Tuy cô thích người không lắm mưu nhiều kế nhưng trợ lý còn quá trẻ.
Chuông điện thoại vang lên, đã hơn hai giờ sáng rồi, là ai vậy nhỉ?
Tôn Minh Châu ngồi xuống bậc thềm trước club, thấy là mợ thì liền bắt máy: “Mợ à, có chuyện gì vậy ạ?”
“Châu Châu à, Tiểu Lý là phó cửa hàng trưởng của cửa hàng trên phố Tân Vinh, anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính phát tác! Hôm nay anh ta làm ca tối, giờ mợ phải cùng đi đến bệnh viện. Anh họ cháu đi công tác rồi, cháu giúp mợ đến trông cửa hàng được không?”
“Vâng, cháu đến ngay.” Tôn Minh Châu không nói hai lời liền gọi xe đến cửa hàng.
Năm cô năm tuổi mẹ bị bệnh qua đời, ba của cô bỏ cô lại mà đi, để lại một món nợ, đến nay vẫn không rõ tung tích.
May mắn thay cô được cậu mợ đưa về nhà nuôi.
Lúc trước mẹ cô bị bệnh phải vay không ít tiền để chữa trị, ba cô trốn nợ mất rồi nên chủ nợ liền quay sang đòi cậu mợ.
Cậu là công nhân nhà máy, nhận mức lương cố định ít ỏi. Mợ mở một quán chơi mạt chược. Năm đó quán làm ăn cũng kiếm được rất nhiều tiền lời. Từ nhỏ Tôn Minh Châu đã trà trộn trong quán mạt chược. Khách hàng khu vực xung quanh đều biết rõ chuyện của nhà cô, thấy mợ của cô không có ở đây liền cười hì hì hỏi: “Còn chưa tìm thấy ba à?” Bọn họ coi chuyện này thành câu chuyện phiếm nói trong các bữa ăn, cũng không thèm quan tâm đứa nhỏ nghe được thì sẽ suy nghĩ gì.
Tôn Minh Châu cũng cười hì hì trả lời: “Chắc là chết rồi ạ.” Cô bé bảy tám tuổi, trên mặt nở nụ cười tươi rói làm cho khách hàng cảm thấy kỳ dị không nói nên lời, hậm hực lấy ra năm hào rưỡi: “Đi, đi mua cho chú gói Thất Phỉ Lang.”
Thất Phỉ Lang giá năm hào, công chạy đi mua chỉ có năm xu.
Tôn Minh Châu nhận tiền, cười ha hả đi mua thuốc lá. Trong lòng thầm rủa, ông già bủn xỉn miệng thối.
Khách trong quán mạt chược có đủ loại người kỳ lạ.
Tôn Minh Châu từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Mới còn nhỏ mà trong mắt đã có cảm giác nhìn thấu hồng trần. Lúc nào nhìn thấy bộ dạng bà cụ non đó của cô, mợ của cô cũng cười.
Sau đó nữa thì cậu về hưu, mợ bắt kịp thời đại mở một quán karaoke, duy trì được sinh kế cho cả nhà. Rồi lại đổi thành quán KTV, mở hai chi nhánh, kinh doanh cho đến tận bây giờ.
Trong lòng Tôn Minh Châu thực sự rất biết ơn gia đình cậu mợ.
Mợ trả hết khoản nợ của ba mẹ cô, còn để cho cô được học hết đại học. Tiền lương mỗi tháng của cô trừ tiền sinh hoạt ra thì đều đưa cho mợ cả. Mợ thoái thác không được liền dùng tiền đó mua đồ, chuẩn bị của hồi môn thay cho cô.
Sự chân thành duy nhất của Tôn Minh Châu đã dành cho toàn bộ cho gia đình cậu mợ.
Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, nhân vật nam chính trong phần truyện này chính là con quái vật khổng lồ kia…