Chương 23

Mộ Cảnh Hành trong đầu đột nhiên ong một tiếng, thần sắc trong mắt sâu hơn một chút.

"Có thể ăn?"

"Ăn ngon không?" Hạ Nguyên căn bản không có chú ý tới, trực tiếp duỗi ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ, "Hương vị cũng không có gì đặc biệt.."

Cô tựa như đang dụ hoặc anh..

"Có đúng không.." Nhìn chằm chằm đầu lưỡi duỗi ra kia, Mộ tiên sinh hầu kết giật giật, đột nhiên kéo kéo khóe miệng, đè thấp giọng,

"Tôi cũng muốn nếm một chút.."

Nhất định rất ngọt..

Ánh mắt anh híp lại, tiếng nói khàn khàn nhu hòa, hương vị không nói nên lời, âm cuối dĩ nhiên mang ra một cỗ như có như không gợϊ ȶìиᏂ.

Không khí phảng phất đột nhiên nóng lên, lửa nóng mang theo bong bóng ái muội không ngừng mà bốc lên.

Nhân viên bán hàng gương mặt đỏ bừng, vội vàng dời đi ánh mắt, dưới đáy lòng thét chói tai.

Ánh mắt của anh một mực chăm chú trên môi của cô.

Hạ Nguyên không tự chủ giật giật, chính mình cũng không có chú ý tới không khí có chút không được tự nhiên, thần kinh thô tiếp tục vấn đề vừa rồi, "Anh muốn nếm thử cái hương vị này?"

Lại không thể ăn..

"Ừm." Mộ Cảnh Hành không có hoàn hồn, ánh mắt dời một chút lên trên, nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, có một cái ý niệm trong đầu xông ra, đích thân lên đi cô liền sẽ hiểu thôi..

Đích thân lên đi, đích thân lên đi a, đích thân lên đi cô liền biết tâm ý của ngươi..

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền một mực ở trong đầu của anh mọc rễ, sau đó điên cuồng lan tràn, Mộ Cảnh Hành nhìn chằm chằm hai cánh môi hồng nhuận của cô, trong đầu thanh âm càng ngày càng lớn..

Anh nhịn không được cúi đầu xuống, càng lúc càng gần..

A a a a a a a a a a a a a! Người bán hàng gương mặt nhanh chóng bị thiêu đốt, im ắng thét trong lòng, đích thân lên đích thân lên đích thân lên a a a a a a!

"Được thôi." Hạ Nguyên gãi đầu một cái, ngay thẳng đem son môi cô vừa dùng nhét vào trong miệng Mộ Cảnh Hành, "Anh thử một chút xem?"

Muốn ăn phải thử ăn từ ruột son nhãn hiệu nổi tiếng chứ sao.

Chẳng qua, cô rất nghiêm túc nói, "Anh đừng cắn quá nhiều, kỳ thật tôi cảm thấy hương vị thật sự chẳng ra sao cả."

Không gạt người.

Sắp hôn đến một nửa, Mộ Cảnh Hành: "..."

Sắp thét chói tai, nhân viên cửa hàng: "..."

Nhân viên cửa hàng nhìn người đàn ông trong miệng cắn một cây son môi, sắc mặt đen thui, mắt lại nhìn đến người phụ nữ cái gì đều không có cảm giác kia, đột nhiên liền mạc danh sinh ra một loại đồng tình.

Loại thẳng nữ sắt thép này.. Đồng chí anh thật sự là cực khổ rồi.

"Thế nào? Hương vị có tốt không?" Hạ Nguyên tra hỏi.

Thật lâu sau, Mộ Cảnh Hành mới khôi phục, sầu muộn đem son môi trong miệng rút ra, thở dài như xả giận, ".. Cũng được."

Anh có thể nói cái gì giờ?

Quen thuộc là tốt rồi.

Hai người vốn cũng không phải là người thích dạo phố, trải qua chuyện này, Mộ Cảnh Hành cũng không có có tâm tư lại đi dạo, liền dứt khoát mang theo bộ son môi này trở về nhà.

Trên đường, Hạ Nguyên nhạy bén cảm giác được Mộ Cảnh Hành tâm tình không tốt, còn rất lo lắng, dọc theo đường đi đều dò hỏi xem Mộ Cảnh Hành sao lại thế này.

Mộ tiên sinh mỉm cười, "Không có việc gì."

Hạ Nguyên gãi đầu một cái, "Vậy anh nếu có cái gì không cao hứng, nhất định phải nói với tôi, tôi giúp anh hết giận."

Thoạt nhìn phi thường thực lòng một cách thiết tha.

Mộ Cảnh Hành nhìn ánh mắt của cô, lần đầu tiên không biết nên nói cái gì.

Hạ Nguyên bồi thêm một câu, tay nắm chặt thành quyền, "Anh đừng lo lắng, tôi mặc dù đầu óc không tốt, nhưng sức lực rất lớn."

A đúng! Mộ Cảnh Hành nhớ lại, khí lực* của cô còn đặc biệt lớn..

(*: Sức mạnh cơ thể và tinh thần của con người)

Anh nghĩ tới suy đoán của mình với lai lịch của cô, đột nhiên dựa vào phía sau một chút, nâng trán bật cười, cỗ sức mạnh kia cũng là chân thật. Anh thật đúng là váng đầu, lại đem chuyện này đều đã quên.

Vừa rồi nếu anh thật sự đích thân tiến tới, nói không chừng sẽ trực tiếp cảm thụ cái gọi là ném qua vai, vậy càng mất mặt.

Anh cười, "Tốt, vậy tôi chờ Nguyên Nguyên giúp tôi hết giận."

Tối thiểu nhất không có bị quẳng thành bánh thịt.

"Chẳng qua trước đó, cô trước thay tôi xem một bộ phim đi, nghe nói rất thú vị."

Hạ Nguyên lúc này mới yên tâm, rất có hứng thú, "Cái gì á?"

Mộ Cảnh Hành đem một bộ « yêu đương công lược (kinh điển) » chia sẻ cho cô.

Cảnh tượng trêu chọc thả thính con gái cùng lời tâm tình kinh điển trong này đều có, anh thật sự là không muốn nghĩ tới, thời điểm anh nói lời âu yếm bị coi là.. Mặc dù xem xong khả năng về sau không có kinh hỉ.

Hạ Nguyên mắt nhìn tựa đề.. Haiz? Dạy người yêu đương sao.

Hạ Nguyên suy tư một chút, cô không có đối tượng chính cô cũng không gấp, không nghĩ tới anh đối với chuyện đó vẫn để bụng..

Cô lần nữa bị cảm động, cho anh một quyền, "Anh em tốt!"

Thật chú trọng nghĩa khí!

".. Không cần khách khí."

Ban đêm, Mộ Cảnh Hành từ phòng chứa cầm ra hai bình rượu, thời điểm chuẩn bị cởϊ qυầи áo, đột nhiên trong túi mò tới một cái đồ vật nho nhỏ thuộc về nàng dâu nhỏ của mình.

Anh dừng một chút, đem ra.

Là thỏi son môi đỏ mua ngày hôm nay.

Sau khi bị Hạ Nguyên nhét vào trong miệng, anh lấy ra tiện tay nhét vào trong túi quần áo, đoán chừng là đã quên, Mộ Cảnh Hành đi về phía trước hai bước, tiện tay liền muốn ném vào thùng rác.

Lại dừng lại, tiện tay ném vào trên mặt bàn, phía trên văn kiện.

Bóng đêm dần dần sâu hơn, gia đình chung quanh đều tắt đèn, tiếng gió dần dần lên, trên mặt hồ nước trước biệt thự thổi lên một tầng lại một tầng gợn sóng, trong bóng tối càng thêm yên tĩnh.

Trong biệt thự, tầm mắt của người đàn ông không tự chủ dời đến phía trên son môi đỏ, nhập thần, không biết đang suy nghĩ gì..

Thần sắc dần dần có chút mông lung.

"..."

Đột nhiên, Mộ Cảnh Hành đứng phắc lên, đem son môi từ trên môi chính mình ném xuống, sắc mặt biến thành màu đen.

Cảm giác được gương mặt nóng, hơi thở càng nguy hiểm, giống như là có quỷ đang đuổi, nhanh chân đóng sầm cửa thư phòng.