Chương 34

Vì bảo vệ nhân vật phản diện khỏi chết, cậu cũng đã cố gắng hết sức.

Hiện tại cậu rất tức giận, dám động tới người của cậu trước mặt cậu sao.

Quý Vĩnh Thành hoảng loạn nắm tay lái, hắn hối hận rồi, sao hắn lại có thể làm như vậy!

Trong cơn hoảng loạn, Quý Vĩnh Thành nhấn chân ga chạy tới.

Mặt đường trơn trượt, chiếc xe bị mất lái.

Lâm Trí Yến lẽ ra có thể tránh được, nhưng không ngờ chiếc xe van rách nát này tăng tốc.

“Tiêu rồi!”

Lâm Trí Yến bị đâm văng ra xa hơn năm mươi mét, thân thể mất trọng lượng trên không trung khiến tim cậu đập loạn.

L*иg ngực như bị một chiếc búa tạ đập vỡ, ngay cả hô hấp cơ bản nhất cũng khó có thể làm được.

Dường như chỉ là một khoảnh khắc, lại có vẻ như một thời gian dài.

Đại khái là đau tới cực hạn, cho nên lúc tiếp đất, Lâm Trí Yến cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng sau lưng đập vào mặt đường cứng rắn lạnh lẽo, phát ra tiếng ầm vang.

Anh ——”

Lâm Trí Yến muốn bò dậy, muốn nói với Quý Gia Du rằng không sao cả!

Dù sao cậu cũng sẽ không chết, nhưng lời còn chưa nói ra, máu trong miệng không ngừng tuôn ra.

Lâm Trí Yến trước kia luôn nghĩ miệng hộc máu là giả, nhưng bây giờ có vẻ như thật sự hộc máu.

Còn là không thể ngăn được.

Quý Gia Du giống như phát điên lao về phía Lâm Trí Yến, vừa rồi Lâm Trí Yến đã đẩy y rất mạnh khiến y ngã trên mặt đất trượt ra rất xa, mặt và tay đều bị trầy xước.

Bị gió rét thổi qua, miệng vết thương đông lại, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Lâm Trí Yến đột nhiên cảm thấy không đau, chỉ là hơi lạnh, không, rất lạnh!

Cậu muốn cuộn mình lại, như vậy có thể giữ ấm.

“Lâm Trí Yến ——”

Trong hoảng hốt, Lâm Trí Yến nghe thấy Quý Gia Du gọi tên mình.

Quý Gia Du chưa bao giờ gọi tên cậu, đều là gọi anh ơi anh à.

“Không ——”

Một chiếc xe đạp điện từ kẽ hở chạy qua, đến lúc thấy rõ có một người nằm trên mặt đất, thì đã quá muộn để phanh lại.

Lốp của xe đạp điện đã nghiền qua bụng Lâm Trí Yến.

Quý Gia Du lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau tê tâm liệt phế.

Đau quá!

Trong thế giới của Lâm Trí Yến chỉ còn lại có đau, đau đến chết lặng.

Run tới như vậy, tại sao vẫn chưa ngất xỉu?

Không, tại sao vẫn chưa chết.

Máu tươi bắn khắp mặt, cậu thấy cả thế giới đều là màu đỏ.

Quý Gia Du không dám đυ.ng vào Lâm Trí Yến, y hoảng loạn, không biết phải làm sao.

Đúng, gọi xe cấp cứu!

Y cấp bách lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi 120.

Nhưng con đường này chật như nêm, 120 bị chặn bên ngoài.

Nhân viên y tế khiêng cáng vọt vào hiện trường, tài xế gây tai nạn tử vong tại chỗ.

Một mảnh kính chắn gió xuyên qua cổ họng.

Khi Quý Gia Du nhìn thấy khuôn mặt của người lái xe, còn gì mà không rõ.

Hôm nay kẻ phải chết chính là y, không phải là Lâm Trí Yến.

Đây hoàn toàn không phải là một vụ tai nạn, nó là một vụ gϊếŧ người có tính toán trước.

Anh! Đừng ngủ!”

“Lâm Trí Yến, anh không được ngủ, không được!” Quý Gia Du gào thét bên tai Lâm Trí Yến, vẻ mặt dữ tợn.

Tất cả mọi người nhìn y, đồng tình có, im lặng có, thương xót có, thương hại có!

Tuyết càng lúc càng lớn, rơi trên mặt đất, trở nên đỏ thẫm.

Y tá cẩn thận nâng Lâm Trí Yến lên cáng, bác sĩ tiến hành xử lý đơn giản.

Lâm Trí Yến cảm thấy mình ngủ rồi, lại giống như không ngủ, cậu có thể nghe thấy tiếng gào thét của Quý Gia Du bên tai, cũng có thể nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh.

Nhưng cậu không mở mắt ra được.

Lạnh… Tiểu Lâm… Lâm… anhrấtrất lạnh!”

“Không lạnh, anh, không lạnh nữa!” Quý Gia Du cởϊ áσ khoác đắp lên người Lâm Trí Yến.

Lâm Trí Yến muốn cười, muốn an ủi Quý Gia Du, đừng khổ sở, cậu sẽ không chết.

Nhưng cậu không có sức, cậu không nói được một câu hoàn chỉnh, thậm chí thở khó khăn.

Đây là “cuộc hành trình” dài đến cái chết!

Khi khôi phục ý thức, Lâm Trí Yến phát hiện thời gian không quay trở lại điểm xuất phát.

“Sao lại thế này?”

Cậu nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, lại nhìn mình đang lơ lửng trên không trung.

Người nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt không huyết sắc là cậu.

Không có ai trong phòng bệnh, Lâm Trí Yến bay ra ngoài, muốn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.