Lâm Trí Yến tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào mắt Quý Gia Du, cuối cùng không hỏi gì.
Cậu tin tưởng Quý Gia Du, nhưng cậu cũng không nghĩ Quý Gia Du nói thật.
"Ừm, không biết thì không biết, lát nữa anh đưa em về." Lâm Trí Yến nhẹ nhàng xoa đầu nó, "Còn chóng mặt không?"
Quý Gia Du lắc đầu: "Có chút đói bụng!"
Lâm Trí Yến cũng đói bụng, buổi trưa không ăn, cả buổi chiều cố hết sức chăm sóc Quý Gia Du.
Lâm Trí Yến nhìn quanh, trên bàn chỉ có bữa trưa nguội lạnh.
"Bữa trưa, có muốn ăn không?"
Quý Gia Du gật đầu.
Lâm Trí Yến cầm hộp cơm chạy đến phòng y tá: "Chị ơi, em muốn dùng lò vi sóng để hâm nóng một chút."
Khi cô y tá nhìn thấy một cậu bé mập mạp đáng yêu như vậy, lập tức bị chạm tới điểm yếu: "Em là đứa nhỏ ở phòng 609 phải không?"
"Dạ phải." Lâm Trí Yến gật đầu lia lịa.
Một y tá hỏi: "Ồ, đó là em trai của em sao?"
Lâm Trí Yến không chút suy nghĩ, gật đầu: "Đúng ạ, sao vậy?"
Mấy y tá nhìn nhau cười, không có chuyện gì, bọn họ tỏ ra hiểu rõ, nhưng chỉ mình Lâm Trí Yến không hiểu.
"Mấy chị cười gì vậy! Không phải, mấy chị có biết lò vi sóng ở đâu không?"
Lâm Trí Yến suýt chút nữa bị mấy y tá này dẫn đi lệch hướng.
Rốt cuộc một chị y tá nhiệt tình chủ động đưa cậu đến chỗ có lò vi sóng, còn ân cần nói: "Anh bạn nhỏ không thể dùng cái này một mình đâu, sẽ bị bỏng, lần sau cần dùng đến lò vi sóng, phải ngoan ngoãn tìm các chị giúp đỡ nha!"
Vừa nói, vừa nhéo mũi Lâm Trí Yến: "Em và em trai tình cảm tốt lắm sao?"
"Dạ phải. Em trai rất ngoan!" Lâm Trí Yến xoa cái mũi bị véo của mình, làm trẻ con thật không tốt.
"Đêm qua chị trực ban, nhân tiện chụp một bức ảnh, em có muốn xem không?"
Y tá lắc điện thoại: "Hai em thật sự siêu cấp đáng yêu!"
Lâm Trí Yến tò mò, ngày hôm qua cậu ngủ không ngon, lẽ ra sẽ nghe thấy tiếng bước chân!
Hơn nữa, giấc ngủ của cậu không sâu, một chút tiếng động sẽ tỉnh.
Tại sao còn bị chụp lén?
"Em muốn xem!"
Cô y tá ngồi xổm xuống, mở khóa, màn hình bảo vệ trên điện thoại lại là ảnh của cậu và Quý Gia Du, còn đang ngủ say.
Quý Gia Du cau mày, ngoan ngoãn dựa vào vai cậu, còn cậu, một tay ôm Quý Gia Du, cằm gác trên đầu nó.
"Anh bạn nhỏ, em giảm cân nhất định cũng là một bé siêu đáng yêu, chị không nói em không đáng yêu, hiện tại cũng rất đáng yêu."
Lâm Trí Yến không để bụng đánh giá của người khác: "Chị, chị có thể cho em tấm ảnh này được không?"
"Đương nhiên!" Y tá vui vẻ đồng ý, "Nhưng làm sao cho em?"
Lâm Trí Yến lúc này mới nhớ ra mình không mang theo điện thoại di động.
"Chờ viện trưởng đến, chị gửi nó cho viện trưởng nha."
Lâm Trí Yến mới vừa trở lại phòng bệnh, liền thấy viện trưởng ngồi ở đầu giường, mở hộp cơm ra.
"Viện trưởng!"
Viện trưởng cười tủm tỉm xoa đầu Lâm Trí Yến: "Không chạy lung tung, ngoan lắm!"
"Chờ một chút, cháu đi gọi chị y tá!"
Lâm Trí Yến buông hộp cơm rời khỏi phòng, ngay lúc mở cửa, một bóng người từ trong góc rời đi.
Lâm Trí Yến nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà, hành lang người đến người đi, sớm đã không thấy bóng dáng.
"Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm rồi?" Lâm Trí Yến lo lắng mình đa nghi, Quý Gia Du bị thương, có lẽ là một tai nạn.
Nhưng nếu không phải là một tai nạn thì sao!
Không dám nghĩ nhiều, cậu sợ người làm tổn thương Quý Gia Du, là họ hàng của nó.
Sau khi nhận được ảnh chụp, Lâm Trí Yến rất vui vẻ, còn khẽ nói cho viện trưởng, đừng cho Quý Gia Du xem.
Viện trưởng gật đầu đồng ý.
-
"Nó, chưa chết!" Giọng người đàn ông run run, tay cầm điện thoại đổ mồ hôi lạnh: "Lời anh nói, có được tính không?"
"Tôi kêu anh đâm chết nó, anh không nỡ sao?"Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông trầm thấp và lạnh lùng:
"Các người không phải muốn lấy tài sản của cha mẹ nó sao? Nó chỉ là một đứa nhóc biết cái gì, chỉ cần các người xử nó, tôi không chỉ cho các người tài sản của cha mẹ nó, còn cho các người thêm một số tiền, bảo đảm không phải lo lắng cơm ăn áo mặc nửa đời sau!""Nhưng mà gϊếŧ người là vi phạm pháp luật! Sẽ ngồi tù!"
"Những thứ này các người không phải lo, khi nào nó chết, thì gọi lại cho tôi!"Trong điện thoại truyền đến tiếng bíp bíp, người đàn ông cúp máy.
"Thật sự phải làm như vậy sao?"
"Quý Vĩnh Thành, anh có điên không? Việc hắn yêu cầu chúng ta làm là phạm tội, cầm số tiền này cũng đủ rồi." Bà Quý tát vào mặt Quý Vĩnh Thành, giận dữ.
Quý Vĩnh Thành như tỉnh cơn mơ: "Đúng, đúng, không thể gϊếŧ người, không thể!"
"Anh xin lỗi, bà xã, anh sai rồi!" Quý Vĩnh Thành tự tát mình vài cái, "Vậy thì, bà xã, thi thể của bọn họ, phải hoả táng sao?"
"Nếu tên kia muốn tro cốt của bọn họ, vậy đưa đi hoả táng." Bà Quý cười điên cuồng, "Có hai phần tiền này, cuộc sống của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
Một mùi xác chết hôi thối làm người ta buồn nôn tràn ngập trong tầng hầm tối tăm, trên mặt đất chỉ có hai bộ xương trắng.
"Đi nhặt những mẩu xương này rồi gói lại." Bà Quý bóp mũi, ra lệnh cho Quý Vĩnh Thành.
Quý Vĩnh Thành gần như nôn mửa.
Bọn họ đã lâu không đến tầng hầm này, từ khi Quý Gia Du trốn thoát, nơi này vẫn luôn khóa kín.
Những căn hầm ở nông thôn hầu hết được dùng để chứa thực phẩm, tất cả đều xây bằng đá, kín không kẽ hở.
-
Quý Gia Du đang ngủ say bỗng nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh, tuyệt vọng và lạnh lùng nhìn vào màn đêm vô tận này.
Lâm Trí Yến từ từ mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Quý Gia Du.
Lâm Trí Yến không quấy rầy nó, trong bóng tối lẳng lặng mà ở cạnh nó.
Cho đến khi Quý Gia Du thu hồi tầm mắt, bất lực chui vào trong chăn.
Trong bóng đêm, Lâm Trí Yến giả bộ đang ngủ say xoay người, thuận tay ôm người kia vào trong lòng, nhốt trong không gian này.
Quý Gia Du rất lạnh, không có chút độ ấm.
Lâm Trí Yến lại ôm chặt hơn.
Dây thần kinh căng thẳng của Quý Gia Du giờ phút này được thả lỏng, lại chui vào trong lòng Lâm Trí Yến.
Là mùi vị mà nó quen thuộc.
Có một mùi sữa thơm nhàn nhạt, chỉ có dựa vào gần mới có thể nghe được.
Mười năm sau"Anh, anh về đi! Em có thể tự mình trở về!" Quý Gia Du hết cách.
Kể từ sau lần bị thương đó, Lâm Trí Yến thật sự mỗi ngày đều đưa y trở lại cô nhi viện rồi mới về nhà.
Đưa đón như vậy, đã mười năm.
Từ tiểu học, đến trung học.
"Ai nói anh tiễn em. Viện trưởng đã nói rồi, lần này về nhà nghỉ phép, muốn mời anh ăn cơm!" Lâm Trí Yến lè lưỡi, "Không phải là em không biết đó chứ!"
"Ăn cơm?" Quý Gia Du thật sự không biết!
Lâm Trí Yến cụp mắt xuống, cười nhẹ bất đắc dĩ: "Em khi nào mới có thể nhớ được sinh nhật của mình?"
Quý Gia Du ngẩn người, sinh nhật của y.
"Được rồi, đi thôi! Chắc mẹ đang ở cô nhi viện, chúng ta phải nhanh lên!"
Sau khi tốt nghiệp trung học, cả Lâm Trí Yến và Quý Gia Du đều chọn sống trong khuôn viên trường, Lâm Trí Yến mất đi vẻ nghịch ngợm thời tiểu học, bắt đầu nghiêm túc học tập, muốn đưa Quý Gia Du nhảy lớp, nghĩ một chút lại từ bỏ.
Thời học sinh là khoảng thời gian đẹp nhất, cậu không nên tước đi khoảng thời gian hạnh phúc của Quý Gia Du.
"Lâm Lâm, kỳ thật ngày đó không phải là viện trưởng tổ chức hoạt động, đó là sinh nhật của em, đối với mỗi đứa trẻ sống trong cô nhi viện, viện trưởng sẽ chọn lại một ngày sinh nhật cho chúng, nghĩa là cuộc sống mới."
Mấy năm nay vóc dáng của Quý Gia Du phát triển nhanh, lúc này Lâm Trí Yến muốn kề vai sát cánh đều cảm thấy không thoải mái.
Quý Gia Du bây giờ đã cao hơn cậu nửa cái đầu, nhớ năm đó, cậu dùng Quý Gia Du làm chỗ dựa, chống trên vai Quý Gia Du, bước đi như lão đại xã hội đen.
Lúc này ngược lại, mình như là treo trên người Quý Gia Du.
Quý Gia Du không nói lời nào, vào hôm nay mười năm trước, y nằm trong hẻm nhỏ tăm tối kéo dài hơi tàn.
Y nhìn những cú đấm đá đó đang giáng xuống người mình, những lời đe dọa tuôn ra: "Nếu mày dám nói ra, thì hai người ở dưới tầng hầm chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn."
Cuộc sống mới?Làm sao có thể là cuộc sống mới, đó là bắt đầu rơi vào địa ngục!"Ừm, đi thôi!" Quý Gia Du nhìn con hẻm hoang phế hơn xưa, cũng ôm lấy vai Lâm Trí Yến, sải bước đi nhanh về phía trước.