Chương 25+26: Em không biết

Bệnh viện

Viện trưởng vui mừng vỗ vai Lâm Trí Yến: "Yến Yến, cháu về trước đi, Lâm Lâm nó không sao đâu!"

Lâm Trí Yến lắc đầu.

Giờ phút này, cậu vẫn không thể quên được vết thương của Quý Gia Du.

Khi viện trưởng đưa họ ra ngoài, qua ánh đèn mờ nhạt, Lâm Trí Yến có thể nhìn rõ vết thương của Quý Gia Du.

Toàn thân, không có chỗ nào lành lặn.

"Chúng ta đã gọi cảnh sát rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai cháu còn phải đi học!" Viện trưởng lại khuyên.

Hà Xuân Phân đứng một bên, không biết suy nghĩ gì!

Lâm Trí Yến mím môi, ngập ngừng nói: "Mẹ, đêm nay con có thể ở đây được không?"

Hà Xuân Phân ôm Lâm Trí Yến, sờ đầu cậu: "Con ở đây cũng không giúp được gì, chúng ta về nhà đi!"

"Con không về!"

Cậu đi rồi, Quý Gia Du thì sao?

"Yến Yến, nghe lời!" Hà Xuân Phân nhíu mày, "Con không thể ở đây được! Trở về tắm rửa rồi lên giường đi ngủ!"

Lâm Trí Yến không thể trở về, vào lúc như vậy, nếu cậu rời đi, Quý Gia Du sẽ cảm thấy rất khó chịu!

Hơn nữa, chính là tình huống này mới có thể thúc đẩy mối quan hệ của cậu và Quý Gia Du.

Hà Xuân Phân thực sự không hiểu trong đầu Lâm Trí Yến suy nghĩ cái gì, khuyên không được.

"Vậy con ngủ ở đâu?"

Bệnh viện có rất ít phòng, Hà Xuân Phân muốn bỏ thêm tiền để thuê phòng đơn cũng không có chỗ.

Lâm Trí Yến nhìn xung quanh, cuối cùng khóa trên giường bệnh của Quý Gia Du: "Con ngủ với em ấy!"

Giường bệnh không lớn lắm nhưng thừa sức chứa hai đứa nhỏ!

Viện trưởng thở dài: "Được rồi, Lâm Lâm thân thiết với cháu, nhìn thấy cháu ở đây cũng khiến nó cảm thấy yên tâm hơn!"

Hà Xuân Phân bực bội xoay vài vòng tại chỗ.

"Cô Hà, cô trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi rồi." Viện trưởng yêu quý mà sờ đầu Lâm Trí Yến, "Yến Yến nhất định phải nghe lời!"

"Dạ."

Cậu rất ngoan, ngày thường nghịch ngợm đều chỉ là vì đóng vai nhân vật.

Hà Xuân Phân không từ chối, sáng mai cô phải đi công tác: "Viện trưởng, tôi có thể giao Yến Yến cho ngài hai ngày được không, tôi phải đi công tác vài ngày."

Kể từ khi Quý Gia Du đến cô nhi viện, mối quan hệ giữa Hà Xuân Phân và viện trưởng cũng coi như khá thân thiết, ông biết Lâm Trí Yến sống trong gia đình đơn thân, do Hà Xuân Phân nuôi lớn.

"Được."

Thu xếp xong cho Lâm Trí Yến, Hà Xuân Phân vội vàng về nhà.

Lâm Trí Yến không có loại tình cảm không muốn xa rời với Hà Xuân Phân, nói đúng ra, cậu không có tình cảm đó với bất cứ ai cả, cậu là một người trưởng thành, tới nơi này chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ.

Mà Quý Gia Du chính là đối tượng nhiệm vụ của cậu, cho nên cảm xúc của cậu chỉ thay đổi bởi vì Quý Gia Du.

Có đôi khi Lâm Trí Yến cảm thấy mình thật máu lạnh, mọi chuyện không liên quan đến mình thì cậu đều có thể bỏ qua.

Ví dụ, cậu có thể thấy rõ ràng trong lòng Hà Xuân Phân không muốn đi công tác, nhưng cậu không hỏi tại sao!

Cậu cũng không tò mò.

Cậu tò mò chỉ có một vấn đề, ai là người đã làm Quý Gia Du bị thương!

Quý Gia Du còn đang hôn mê, cảnh sát đến rồi đi, chờ Quý Gia Du tỉnh lại sẽ đến hỏi tình hình kỹ càng tỉ mỉ.

Viện trưởng ngủ gật trên ghế giường bệnh viện.

Lâm Trí Yến thật cẩn thận dựa vào giường, vì sợ đυ.ng phải vết thương trên người Quý Gia Du.

Đêm nay, cậu không hề buồn ngủ.

Một tia nắng mặt trời chiếu vào giường bệnh, Lâm Trí Yến vừa mở mắt ra, đập vào mắt là lông mi vừa dài lại vừa dày của Quý Gia Du.

Viện trưởng không có ở phòng bệnh, chắc là đi mua đồ ăn sáng!

"Dậy nào!" Viện trưởng đẩy cửa vào, liền thấy Lâm Trí Yến đang mặc quần áo.

Lâm Trí Yến gật đầu: "Sao em ấy còn chưa tỉnh?"

"Phần đầu bị va đập mạnh, nhưng không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói khoảng giữa trưa là có thể tỉnh!" Viện trưởng đặt bữa sáng lên bàn ăn, "Rửa mặt sạch sẽ rồi ăn cơm đi!"

Sau khi ăn một miếng, Lâm Trí Yến liền sững sờ: "Mẹ cháu đến đây sáng sớm sao?"

"Phải. Mẹ cháu sợ cháu ăn không quen đồ ăn ở bệnh viện, sáng sớm liền dậy làm bữa sáng rồi mang đến đây!"

Lâm Trí Yến cay sống mũi, cậu tốt với Hà Xuân Phân, là có mục đích.

"Vậy mẹ đâu rồi?"

Viện trưởng: "Đưa bữa sáng xong liền bắt taxi ra sân bay!"

Lâm Trí Yến không nói gì, tập trung ăn cơm!

Cậu giấu tất cả những cảm xúc của mình trong lòng, cả đời này, điều đáng trách nhất mà Hà Xuân Phân làm, có lẽ là tráo đổi con trai mình.

11 giờ 10 phút trưa, Quý Gia Du tỉnh.

"Anh!"

"Anh đây!"

"Anh ở đây, ở đây, Tiểu Lâm Lâm, còn đau không?"

"Anh ——"

Quý Gia Du nhíu mày lắc đầu, hơi thở mong manh nói: "Anh, em, em muốn uống nước!"

"Em đừng nhúc nhích!" Lâm Trí Yến giữ vai Quý Gia Du, "Ngươi bị thương đến xương sườn, đừng lộn xộn!"

Viện trưởng mang cơm trưa đẩy cửa vào: "Yến Yến, ăn trưa trước!"

"Lâm Lâm, cháu tỉnh!" Viện trưởng vội vàng đặt cơm trưa xuống, bấm chuông gọi bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa: "Không được làm động tác mạnh, ngày mai lại tiến hành kiểm tra não bộ."

Quý Gia Du ấn huyệt thái dương, cậu cảm thấy hơi choáng váng, có chút buồn nôn!

Lâm Trí Yến nhận ra nó không khoẻ, lập tức cầm thùng rác: "Muốn nôn có phải không, em đừng nhúc nhích!"

Viện trưởng nở nụ cười, không ngăn cản Lâm Trí Yến, tự mình ngồi xuống ăn cơm trưa.

Lâm Trí Yến cầm thùng rác leo lên giường bệnh: "Cẩn thận một chút!"

Thùng rác mới vừa tới gần miệng Quý Gia Du, Quý Gia Du liền nôn ra!

Một mùi chua xông lên làm Lâm Trí Yến cũng muốn nôn theo.

Viện trưởng nuốt hai ngụm cơm, bưng chén ra ngoài.

Quý Gia Du nhăn nhó khó chịu, mồ hôi chảy ròng ròng!

Lâm Trí Yến một tay cầm thùng rác, một tay giúp Quý Gia Du lau mồ hôi.

Lâm Trí Yến chịu thương chịu khó, cả đời cậu cũng chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

Chờ Quý Gia Du nôn hết, Lâm Trí Yến cũng không muốn ăn.

Khi viện trưởng trở lại, phòng bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Viện trưởng: "Yến Yến, cháu đi ăn trước đi!"

Lâm Trí Yến:...

Cậu ăn nổi mới là lạ!

"Cháu chưa đói bụng!" Lâm Trí Yến ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích.

Dạ dày của cậu còn đang quay cuồng, ngửi được mùi đồ ăn càng khó chịu.

Quý Gia Du nhìn chằm chằm Lâm Trí Yến bằng đôi mắt ướt sũng, không cần biết Lâm Trí Yến làm gì, đều nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Trí Yến bị nó nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn thật sự ngại không nói với Quý Gia Du: Em có thể đừng nhìn anh chằm chằm không!

Quý Gia Du sợ bóng tối, Lâm Trí Yến không biết sự cố này sẽ ảnh hưởng đến nó như thế nào.

Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là ở cạnh nó.

Cô nhi viện buổi chiều có việc, viện trưởng rời đi trước, gọi y tá bệnh viện đến trông chừng hai đứa nhỏ, lại dặn dò Lâm Trí Yến đừng chạy lung tung, sau bữa tối ông sẽ trở lại.

Lâm Trí Yến cũng không phải là học sinh tiểu học, cả buổi chiều ngồi bên giường Quý Gia Du, thỉnh thoảng đút cho Quý Gia Du ăn.

Cảnh sát đến ghi hồ sơ, nhưng Quý Gia Du không nói gì.

Sau khi họ đi, Lâm Trí Yến mím môi, cùng Quý Gia Du bốn mắt nhìn nhau.

Quý Gia Du mới sáu bảy tuổi, trong đôi mắt trong veo chỉ có thờ ơ và xa cách, nhưng chỉ lúc nhìn Lâm Trí Yến mới lộ vẻ ngây thơ trẻ con.

"Lâm Lâm! Em có thể nói cho anh biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Quý Gia Du trợn mắt lắc đầu: "Em không nhìn thấy ai đánh em."

"Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đã xảy ra chuyện gì?

Quý Gia Du dường như nhớ lại: "Em vừa đi bộ về nhà đã bị người ta đánh bất tỉnh!"

"Thời điểm tỉnh lại liền nghe thấy anh gọi em!"

Viện trưởng vừa đến cửa bệnh viện, đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

"A lô, chào anh, chuyện của Lâm Lâm giải quyết xong chưa?"

"Viện trưởng, chúng tôi không hỏi được thông tin hữu ích nào từ Tống Lâm, chúng tôi cũng đã xem xét các camera giám sát gần đó, trong vòng 1 km gần hẻm nhỏ không có cái camera nào, những nơi có camera giám sát cũng không quay đến hẻm nhỏ, cho nên lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không thể biết được."

"Không tìm thấy hung thủ phải không?" Giọng của viện trưởng lạnh vài phần.

"Đúng vậy."

Lúc ấy đang giờ tan học, dòng người dày đặc, theo lý mà nói sẽ không có chuyện Quý Gia Du bị người đánh mà không ai phát hiện.

"Tôi đã biết!"

"Căn cứ vết thương trên người Tống Lâm, bước đầu chúng tôi phán đoán, hẳn là người quen xuống tay!"

Viện trưởng nhíu mày: "Nó là trẻ mồ côi!"

Cảnh sát không nói nhiều lời. Anh ta đoán, là Quý Gia Du chủ động đi vào hẻm nhỏ, có thể khiến nó chủ động đi vào hẻm nhỏ, nhất định là người quen.

Lâm Trí Yến căn bản không tin lý do thoái thác của Quý Gia Du: "Lúc ấy nhiều người như vậy, em bị người ta đánh sao không có ai nhìn thấy!"

"Anh!" Quý Gia Du bình tĩnh nhìn Lâm Trí Yến, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Em không biết!"