Chương 19+20: Kẹo

Giáo viên nghi ngờ mình nghe nhầm, đây là lời mà tiểu bá vương Lâm Trí Yến nói ra sao.

Cô còn nhớ ngày đầu tiên Lâm Trí Yến đến trường mẫu giáo, cô đã sắp xếp một cô bé ngồi cạnh Lâm Trí Yến, ngày hôm đó cô bé bị Lâm Trí Yến chọc giận khóc lóc la hét đòi ngồi một mình, sau đó cô bé kia chuyển trường.

Từ đó về sau, cô không bao giờ sắp xếp bạn ngồi cùng bàn với Lâm Trí Yến nữa.

"Không được sao?" Lâm Trí Yến dò hỏi, nhưng giọng điệu đầy đe dọa.

Quý Gia Du lại lộ ra vẻ kinh ngạc, Lâm Trí Yến người luôn tốt bụng, lại vô lễ với người khác như vậy.

Khóe miệng của cô giáo giật giật, vừa rồi nhất định là cô hoa mắt mới cảm thấy Lâm Trí Yến thay đổi tính tình.

"Có thể có thể, nhưng em đừng bắt nạt bạn học mới!" Cô giáo miễn cưỡng đồng ý, thực ra bản chất của Lâm Trí Yến không tệ, chỉ thích giả vờ thôi.

"Được rồi, các em yên lặng!" Cô giáo vỗ tay, cả lớp lập tức yên tĩnh lại, "Cô sẽ giới thiệu cho mọi người một bạn học mới!"

"Nào nào nào, bạn nhỏ, em lên bục giảng đi!"

Quý Gia Du ngoan ngoãn bước lên bục, bẽn lẽn nhìn lũ trẻ trong lớp.

"Tự giới thiệu một chút đi!"

"Chào mọi người, mình tên là Tống Lâm!"

Đơn giản và rõ ràng, cô giáo đợi một lúc, thấy Quý Gia Du đã giới thiệu xong, mỉm cười nói: "Tống Lâm, là bạn học mới của lớp chúng ta, sau này mọi người chiếu cố nhiều hơn, phải hòa thuận với bạn học Tống Lâm biết không?"

Mọi người lần lượt nhìn về phía Lâm Trí Yến, xem biểu hiện vừa rồi của Lâm Trí Yến, có thể là muốn trêu chọc Quý Gia Du.

Theo hiểu biết của chúng, Lâm Trí Yến không thể đột nhiên tốt với một người nào đó, trừ khi cậu ta muốn trêu chọc người này!

Mà người mới này, sẽ trở thành món đồ chơi tốt nhất.

Quý Gia Du trở lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn đặt hai tay trên bàn, nghiêm túc nghe cô giáo kể chuyện.

Lâm Trí Yến chỉ cảm thấy một ngày y như một năm, thật sự gian nan, liền chọc chọc vào cánh tay Quý Gia Du, hỏi thầm một câu: "Vết thương đã lành chưa?"

Quý Gia Du quay đầu lại nhìn cậu, sau đó gật đầu, lại tiếp tục nghe giảng bài.

Lâm Trí Yến không ngừng quấy rầy Quý Gia Du, nhưng Quý Gia Du không chê phiền mà lại phối hợp với sự vô cớ gây rối của cậu.

"Lâm Trí Yến, không nghe giảng bài thì ngồi ngoan ngoãn, đừng quấy rầy Tống Lâm!"

Lâm Trí Yến oan ức nhìn giáo viên: "Dạ, thưa cô!"

Lâm Trí Yến phát hiện, mọi người xung quanh dường như không biết Quý Gia Du, hoặc là nói, bọn họ chỉ biết nhóc ăn mày nhỏ bé bẩn thỉu.

Quý Gia Du sạch sẽ và đẹp đẽ là thứ mà họ chưa từng gặp qua.

Sau khi tan học, Lâm Trí Yến kéo tay Quý Gia Du: "Tiểu Lâm Lâm, có đói bụng không? Có mệt không? Có khát không?"

Quý Gia Du nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Trí Yến: "Anh, em không đói, cũng không mệt, cũng không khát!"

"Ừm!" Lâm Trí Yến cảm thấy có chút mất mát.

Quý Gia Du khẽ ậm ừ, đút tay vào túi lấy ra một viên kẹo: "Ăn không?"

Đôi mắt Lâm Trí Yến sáng lên: "Ăn!"

Ôi ôi ôi, bé dễ thương của cậu bắt đầu quan tâm đến cậu, còn cho cậu kẹo ăn.

Tay vươn ra của Quý Gia Du không thu hồi.

"Làm sao vậy?" Lâm Trí Yến bóc giấy gói kẹo, nghĩ nó muốn mình bóc ra giúp, "Cho em!"

"Không cần, kẹo!"

Lâm Trí Yến bừng tỉnh, lập tức từ trong cặp sách lấy ra vài viên kẹo: "Cho em!"

"Một viên là được rồi!" Quý Gia Du chỉ lấy một viên, không ăn, nắm chặt trong túi.

"Không ăn?"

Quý Gia Du vừa định tìm cớ, chuông vào lớp vang lên: "Giờ học bắt đầu!"

Lâm Trí Yến nghe được chuông vào lớp nháy mắt liền ỉu xìu, nằm trên bàn không muốn nhúc nhích.

Có trời mới biết việc này đối với cậu là một cực hình đau khổ cỡ nào!

"Anh không thích đi học?"

Lâm Trí Yến giật khóe miệng, gật đầu: "Không thích, quá nhàm chán!"

Chỉ cần có một chút nội dung hữu ích thì cậu cũng không nhàm chán đến như vậy, cậu vất vả thi đậu đại học, hiện tại học lại từ đầu, còn có khả năng sẽ lặp lại nhiều lần.

Quý Gia Du không nói nữa, nó không cảm thấy nhàm chán.

Giáo viên giảng bài, Lâm Trí Yến viết viết vẽ vẽ trên vở.

Quý Gia Du không hiểu Lâm Trí Yến đang viết gì, chỉ thấy Lâm Trí Yến thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng bừng tỉnh hiểu ra.

Lâm Trí Yến ôn lại một số bài toán trung học phổ thông, phát hiện đã quên một chút, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại nhớ ra.

Không quên thì tốt, chờ tan học sẽ phụ đạo cho Quý Gia Du, tranh thủ nhảy lớp, sớm ngày thoát khỏi biển khổ.

Bên này Lâm Trí Yến đang trù tính cho kế hoạch to lớn của mình, bên kia Quý Gia Du mặt ủ mày ê, anh trai không thích học, vậy sau này làm sao có thể sinh tồn.

Đến tuổi đi học thì nên học hành đến nơi đến chốn.

"Anh!" Quý Gia Du cúi đầu, nhẹ nhàng gọi, "Anh có thể nghe em nói một chút không!"

Lâm Trí Yến ngơ ngác ngẩng đầu: "Nghe cái gì?"

"Những điều cô giáo giảng đều rất quan trọng!" Quý Gia Du sắc mặt có chút khó coi, "Anh thật sự không nghe chút nào sao?"

Trên bảng đen, cô giáo đang dạy viết những chữ Hán đơn giản.

"Anh biết!" Lâm Trí Yến roẹt roẹt viết mấy chữ vào vở, "Em biết sao?"

Quý Gia Du nuốt nước miếng, nó không biết.

Lâm Trí Yến lại roẹt roẹt viết vài toán đơn giản, lại hỏi: "Biết không?"

Quý Gia Du vẫn không biết!

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ Lâm Trí Yến chính là thần đồng mà mẹ hay nói?

Quý Gia Du vừa ngưỡng mộ vừa bực bội trong lòng, cũng không biết nên buồn hay vui.

Khoảng cách giữa nó và Lâm Trí Yến quá lớn!

Lâm Trí Yến thành công nở nụ cười: "Lừa em, anh vẽ đại! Em thật thà quá!"

Lâm Trí Yến cất vở đi: "Anh nghiêm túc nghe giảng bài, anh muốn cùng em lớn lên!"

"Lâm Trí Yến, em không nghe giảng thì có thể im lặng không!" Cô giáo vỗ lên bục giảng một cái, tiếng sột soạt trong phòng học trở nên yên lặng.

Lâm Trí Yến lè lưỡi, có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi, cô!"

Lâm Trí Yến đứng dậy khom lưng cúi đầu 90 độ.

Cậu làm vậy vì không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Quý Gia Du, việc tôn sư trọng đạo này, cậu phải làm gương cho Quý Gia Du.

Lão sư cũng rất sửng sốt, lửa giận trong lòng cũng không còn!

"Ngồi xuống đi, không có lần sau, bài cô giảng sang năm các em học tiểu học đều dùng được, dạy thêm một chút thì sau này các em sẽ học nhanh hơn những người khác!"

Cô giáo này thực sự có lòng.

Có lẽ là bởi vì lần này làm quá tốt, cho nên về sau khi Lâm Trí Yến bắt đầu học hành nghiêm túc, mọi người cũng không cảm thấy lạ.

Chẳng qua, trường mẫu giáo bắt đầu lan truyền: Tống Lâm là khắc tinh của Lâm Trí Yến!

Nếu như là Lâm Trí Yến trước đây đã sớm lật bàn đánh người, nhưng Lâm Trí Yến hiện tại lại rất thích thú.

Là khắc tinh cũng tốt, chỉ cần quan hệ của bọn họ càng thân mật, càng khăng khít, khả năng hoàn thành nhiệm vụ của cậu càng cao.

Tương lai có Quý Gia Du, Lâm Trí Yến cũng không cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng trêu chọc nó cũng không tồi!

"Mẹ, ngày mai nghỉ lễ rồi, khi nào chúng ta đến cô nhi viện gặp Tiểu Lâm Lâm?"

Hà Xuân Phân trong khoảng thời gian này rất bận, Lâm Trí Yến không biết cô bận cái gì, nhưng lần nào cũng đi sớm về muộn.

Hà Xuân Phân như bừng tỉnh: "Trường học sắp có kỳ nghỉ đông?"

Lâm Trí Yến gật đầu: "Chúng ta chưa đi gặp em ấy lần nào."

Hà Xuân Phân xoa tóc Lâm Trí Yến xin lỗi: "Gần đây mẹ bận rộn nên quên mất, xin lỗi!"

Để xin lỗi, ngày hôm sau cả hai liền đến cô nhi viện.

Trẻ em trong cô nhi viện rất nhiều, Hà Xuân Phân theo bản năng nhíu mày, nhưng khi cô nhìn rõ những đứa trẻ đó, tất cả chán ghét đều biến thành thương hại.

Lâm Trí Yến lần đầu tiên tới cô nhi viện, lần đầu tiên nhìn thấy người cậu chưa từng gặp.

Những đứa trẻ ở đây đều bị tàn tật bẩm sinh, hoặc khi mới sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, hoặc giống Quý Gia Du, cha mẹ đều qua đời.

Bọn họ đều là những đứa trẻ không nhà để về, trời cao không từ bỏ bọn họ.

Còn Quý Gia Du của cậu thì sao?

Quý Gia Du của cậu trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay người khác, dựa vào cái gì?

Quý Gia Du chưa bao giờ làm sai điều gì.

Qua lời nói và việc làm của Quý Gia Du có thể nhìn ra, gia giáo rất tốt.

"Anh!"

Giọng nói lanh lảnh của trẻ con vang lên, Lâm Trí Yến hoàn hồn, nhìn thấy là Quý Gia Du, đột nhiên mỉm cười: "Yo, đây không phải là Tiểu Lâm Lâm sao? Đây là quần áo mới?"

Quý Gia Du gật đầu.

Viện trưởng mua quần áo mới cho mỗi đứa trẻ, nhưng nó vẫn luôn không nỡ mặc, nhất định đợi Lâm Trí Yến tới để mặc cho cậu xem.

"Đẹp!" Lâm Trí Yến khen như một người anh, lại từ trong túi xách lấy ra một chiếc mũ xanh đen giống như ảo thuật, "Như thế nào, có thích không?"

"Thích."