Chương 7: Hoa Huệ Thung "Sự trở về của hạnh phúc."

Sớm tinh mơ, mây vờn núi.

Từ căn phòng nhỏ đơn sơ bước ra, Bạch Nhất Dạ liền nhìn thấy Lưu Sắt đang đứng trước cửa. Đối phương nhìn thấy hắn, gương mặt liền tỏ vẻ bất ngờ. Đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng lại có thói quen dậy sớm như vậy, thật ngoan! Cánh tay thẳng dài vươn tới, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Nhất Dạ dắt đi, hắn cứ thế mà thuận theo vị sư huynh hờ này.

Đi dọc biệt viện dành cho chúng đệ tử, trước tầm mắt là kiếm đài cùng một sân luyện võ. Lưu Sắt để ý thấy Nhất Dạ hai mắt sáng chói, khẽ cười vị sư đệ trẻ con này:

"Sư đệ đừng nhỏ dãi như thế, không sớm thì muộn đệ cũng sẽ tham gia tu luyện mà thôi!".

"Ta không có!"- Nhất Dạ nghe người trước mặt nói hắn nhỏ dãi, liền hét toáng lên. Ta chỉ là có chút tò mò thôi được không hả?!

Từ đằng xa đã thấy sư huynh đệ hai người nọ thân thân thiết thiết, các vị sư huynh muội đang tập trung luyện võ cũng phải dừng lại để ngó xem. Bởi Lưu Sắt sư huynh nổi tiếng như thế nào, ai mà không biết chính là kẻ ngốc. Y là đại đệ tử của Cát Lãng Chân Nhân, người sau này có thể sẽ nối gót sư phụ mình cai quản mật thất Vọng Ô, nơi đặc biệt dùng để chứa bảo vật, võ công bí tịch thất truyền của giới tu chân, nó đáng giá nghìn vàng và càng không thể xem thường mức độ quý hiếm của nó.

Từ lúc gia nhập sư môn đến nay, họ chưa từng thấy Lưu Sắt cười đùa vui vẻ với ai như vậy bao giờ. Thế nên, việc hai người họ vừa gặp đã thân thiết tuy chỉ mới một vài ngày, liền gây ra cho các vị sư huynh muội cảm giác ghen tị đến không thể chấp nhận!

Trên dãy ghế gỗ sồi bên dưới gốc cây to lớn, một hài tử trạc tuổi Bạch Nhất Dạ đang tỉ mẫn dùng miếng vải trắng lau lau thanh trường kiếm, sự ồn ào náo nhiệt của mọi người dành cho cặp huynh đệ nọ làm y bất giác quay đầu lại nhìn.

Nhận ra hình ảnh đứa nhỏ quen thuộc kia, y cũng dừng hẳn động tác mình đang làm hiện tại, nhoẻn miệng cười:

"Hóa ra là người đó...xem chừng là có duyên thật!".

Lối vào nơi an tọa của Tống Vu Hàn chân nhân có rất nhiều trận pháp bảo hộ, một đệ tử bình thường khó có thể ra vào, nơi này cũng gần như tách biệt với các Phong khác, càng xa trung tâm Thành Đường Tông.

Vì thế mà vị sư phụ sống ở đây hoàn toàn là tự túc, chỉ khi có việc cần y mới bước chân ra ngoài, còn khi không có việc gì hệ trọng y sẽ bế quan tu luyện quanh năm.

Ngắn thì một năm, dài thì năm năm, đối với người tu chân mà nói khoảng thời gian một năm bao giờ cũng trôi nhanh qua như một cơn gió.

"Đến rồi."



Bạch Nhất Dạ căng thẳng tột độ, không nhịn được mà hít thở không thông.

Bái sư đối với Nhất Dạ như là một cái gì đó thật lạ lẫm, bởi hắn không thuộc về thế giới này, những gì hắn đã và đang làm đều là thuận theo ý ông trời.

Cái cốt truyện treo đầu dê bán thịt cẩu của quyển sách mà hắn xuyên vào, tuy cốt truyện rất hay...

Nhưng hắn quên gần hết rồi.

Lưu Sắt đứng tại chỗ nhìn hắn với gương mặt khó hiểu, vội vỗ vai giục hắn:

"Ngẩn người cái gì, tiểu sư đệ mau vào đi."

Hắn nghe thấy thế, liền đi đến trước cửa phòng, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi hoa Huệ Thung thoang thoảng trong căn phòng tràn ngập linh khí.

Một thân ảnh đơn bạc ngồi nơi bàn trà, mái tóc đen mượt uốn lượn trên bộ y phục trắng sạch sẽ, đến một vết nhăn cũng không thể tìm thấy.

Tống Vu Hàn thấy hai người một cao một thấp bước vào, đầu khẽ ngước đưa mắt nhìn Bạch Nhất Dạ. Ánh mắt ấy vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ cảm thấy y có thể nhìn xuyên thấu đứa nhỏ trắng trẻo trước mặt, chầm chậm cất giọng nói:

"Gọi... là gì?"

Bạch Nhất Dạ lo lắng nhìn Tống Vu Hàn đến ngớ người, cuối cùng bị âm thanh trầm ấm đánh tỉnh: "Ta là Bạch- không, là Tiểu Cẩu Tử!". Vị sư huynh đứng cạnh khi nghe lại cái tên không dành cho người này, chỉ hận không thể phát ra tiếng cười lớn, nhưng sư tôn đáng kính đang ở đây, phải nhịn!

Hắn nhận ra Lưu Sắt đang nhịn cười đến run người, liền tặng cho vị sư huynh một ánh mắt trìu mến cùng với những tia lửa bốc cháy.

Nhân vật chính đại nhân có vẻ khá là thích thú với cái tên của hắn quá nhỉ!

Tống Vu Hàn nhìn thấy một màn này của hai người, trong ánh mắt chợt xuất hiện ý cười, miệng cũng khẽ nhếch.