Chương 5: Thành Đường Tông

Bạch Nhất Dạ nửa ngồi dưới đất, đưa mắt nhìn chằm chằm người thiếu niên nọ. Y thấy hắn nhìn mình, liền chìa tay ra nhấc bổng người đứa trẻ lên cao, chăm chú ngắm nhìn hắn, sau đó nói:

"Ngươi sao lại gầy như vậy?"

Bạch Nhất Dạ có chút không chịu nổi với độ cao này, hắn hô lớn: "Thả ta xuống!"

Người thiếu niên bất đắc dĩ cười cười, tay đặt Bạch Nhất Dạ xuống đất. Bỗng nhiên, y cảm nhận được một luồng linh khí non nớt thổi qua sườn mặt khiến con ngươi hổ phách khẽ động, ngay cả Bạch Nhất Dạ ở khoảng cách gần như thế cũng không cách nào nhận ra sự biến động của người thiếu niên. Y ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Nhất Dạ.

Đứa nhỏ này...Không ngờ rằng hắn... thật sự có đan điền!

Y im lặng một lát, lại nói: "Ta tên Lưu Sắt, đệ tử phái Thành Đường Tông. Ngươi, tên là gì?"

Lưu Sắt?! T-Thành Đường Tông. Nghe quen quen! Vậy cho nên, người này thật sự là cái nhân vật chính đó sao! Bạch Nhất Dạ cả kinh mà há hốc mồm, hắn không nghĩ rằng sẽ gặp được nhân vật chính sớm đến như vậy a! Trong mắt Lưu Sắt hiện tại, chính là thấy tên nhóc này đang ngây người, không biết hắn đang nghĩ về cái gì, lại làm ra vẻ mặt đó, y có chút mắc cười mà nói:

"Này, ta hỏi ngươi đó."

Bạch Nhất Dạ bị giọng nói trầm trầm của nhân vật chính đánh tỉnh về thực tại, hắn gãi gãi đầu, ấp a ấp úng đáp: "Ta...ta tên Bạch... À không, là Tiểu Cẩu Tử!"

Vừa nói xong, chờ mãi cũng không có tiếng trả lời, Bạch Nhất Dạ liền ngẩng đầu lên nhìn y, thì thấy y đang bụm miệng mà cười.

"..."



Ta biết tên ta nực cười rồi, được chưa hả! Bạch Nhất Dạ chính là khóc trong lòng, cũng không phải bởi vì tên Cẩu Đản bảo với hắn rằng, đám nhóc xin ăn như chúng, mồ côi từ lúc mới sinh, không có tên cũng không có họ, mấy cái tên gọi kì lạ này không phải cũng chỉ là để phân biệt mỗi đứa thôi sao!

"Lưu Sắt?" Thanh âm đạm mạc từ trên không vọng xuống, uy áp đến lạ thường.

"Sư...sư tôn! Người sao lại ở đây?"

Một thân ảnh cao lớn phiêu dật ngự kiếm đáp xuống đất, vẫn là y phục trắng, suối tóc đen được cài bằng trâm gỗ, không khí xung quanh y toả ra có chút lạnh lẽo, phảng phất ý vị tiên khí! Người Lưu Sắt gọi là sư tôn, chắc hẳn là người đó, Tống Vu Hàn tiên nhân! Khuôn mặt này, dáng vẻ này! Thật soái!

Tống Vu Hàn híp hai mắt nhìn Lưu Sắt, nói: "Ta đi thăm dò chỗ này, xung quanh có chuyện dị thường không?". Lưu Sắt nghe thấy thế liền chắp tay đáp: "Thưa sư tôn, trấn này thật sự bình thường."

Dường như lúc này Tống Vu Hàn mới nhận ra còn có một người khác đang ở đây. Từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ ăn xin gầy gò, trên mặt chỗ bầm tím bầm xanh, người lại bẩn hề hề, lấm lem bùn đất, mi khẽ nhíu. Bạch Nhất Dạ bị y nhìn đến rùng mình, hắn cảm giác như mình đang bị tia dò xét trong ánh mắt sắc lạnh ấy đâm thẳng vào thân thể.

Lưu Sắt trong phút chốc đã biết, sư tôn hắn cũng nhận ra rồi, việc đứa trẻ này có thể tu tiên! Không những vậy, đứa trẻ nhỏ gầy ấy nếu được bồi dưỡng tốt, sau này có thể trở thành một đại cường giả của tu chân giới.

Tống Vu Hàn ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Bạch Nhất Dạ, chất giọng trầm thấp vang lên: "Dẫn đứa nhỏ này đi, tẩy rửa cho sạch sẽ." Sau đó, vị tiên nhân y phục khẽ lay động, người cũng quay đầu đi mất.

Lưu Sắt biết được ý định của sư tôn mình, thuận theo mà đáp:

"Vâng, sư tôn."



Đem Bạch Nhất Dạ từ dưới đất xách người lên, cũng không cho hắn một lời giải thích, Lưu Sắt miệng niệm pháp quyết gọi ra Cửu Thiên Kiếm, cứ thế ngự kiếm phi hành mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Bạch Nhất Dạ.

Bạch Nhất Dạ lúc này thật sự không hiểu, rốt cuộc nhân vật chính đem hắn đi để làm gì, bèn nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi đem ta đi đâu vậy?"

Người thiếu niên nghe thấy cái giọng non nớt trong vòng tay mình cất lên, liền vui vẻ nói: "Một chốc nữa ngươi sẽ biết thôi!"

Lưu Sắt ngự kiếm vượt qua nhiều ngọn núi, dưới mi mắt là cảnh mây vờn núi rừng mênh mang, cùng cảnh sinh hoạt hằng ngày của người trần mà Bạch Nhất Dạ chưa từng nhìn thấy. Y dừng chân trên đỉnh Ba Sơn, cũng chính là nơi Thành Đường Tông tồn tại hàng nghìn năm. Bạch Nhất Dạ hai mắt đen lấp lánh mở to, ngắm nhìn những toà kiến trúc đồ sộ trước mắt, không nhịn được mà thốt lên tiếng cảm thán:

"Thật lớn!"

"Tất nhiên nó phải lớn, nói cho tên nhóc nhà ngươi biết, đây chính là môn phái lưu danh đỉnh đỉnh -Thành Đường Tông!" Nói rồi, Lưu Sắt đặt Bạch Nhất Dạ xuống, quay người lại mặt đối mặt với hắn, cánh tay vững chắc thon dài chìa ra xoa xoa đầu hắn, cười nói: "Từ nay trở về sau, ngươi sẽ là sư đệ của Lưu Sắt này!"

!!!!?

Ta vừa nghe cái gì vậy? Nhân vật chính đại ca, ngươi đừng có đùa nữa được không? Bạch Nhất Dạ hắn thực sự muốn đăng xuất khỏi thế giới này rồi. Vì cái gì? Không phải hắn là pháo hôi qua đường thôi sao? Cái tên ở thế giới này cũng là Tiểu Cẩu Tử còn gì. Hắn hiện tại phải đội cái nồi của người khác, mà người đó lại chính là nhân vật phản diện! Thà gϊếŧ hắn luôn còn hơn!

Hắn bị ép xuyên trong khi hầu như không biết gì về diễn biến của cuốn tiểu thuyết, bàn tay vàng, hệ thống cũng không có nốt, thật sự phải nói rằng Bạch Nhất Dạ như con cá muối vậy, chỉ có chờ chết!

Được! Nhân vật phản diện cũng không có sao, chỉ cần một điều thôi, đó chính là mối quan hệ tốt đẹp với nhân vật chính, hạn chế đối địch nhất có thể, ôm đùi hay làm tiểu đệ, tất cả đều được. Bạch Nhất Dạ hắn nhất định phải giữ cái thây tàn này lành lạnh mà trở về! TAT